Theo Lối Hạnh Phúc

Chương 5: Đề nghị đi học



Và vì quán ăn chưa chuẩn bị hết những món ăn này nên Vương Thuý Hoa lại cất tiếng và bắt đầu chửi rủa.

Giọng điệu chua chát và cay nghiệt của Vương Thuý Hoa vang lên không chỉ ảnh hưởng đến Triệu Mặc Hàn đang đang cắm cúi làm việc mà còn làm cho cả gia đình Tô Anh cũng cảm thấy khó chịu, cũng có chút thương cảm với đứa trẻ đang ăn mắng.

Triệu Mặc Hàn chuẩn bị đồ ăn rất nhanh, một lát là đã có thức ăn nóng hổi bưng ra.

Vì chuyến đi đường mệt nhọc nên cả gia đình Tô Anh cũng cảm thấy khá là đói bụng.

Triệu Mặc Hàn dù nhỏ tuổi nhưng tay nghề không tồi, hương vị thức ăn thật sự tuyệt vời.

Chỉ nhanh chóng một lúc, cơm và thức ăn trên bàn đều vơi dần.

Sau khi vợ và con gái đều dùng bữa xong, Tô Cẩn gọi Triệu Mặc Hàn đang loay hoay trong bếp ra.

Ông hỏi:

“Con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Triệu Mặc Hàn nhìn về phía gia đình Tô Cẩn người nào người nấy đều quần áo chỉnh tề, lại nhìn về bộ đồ rách nát nhăn nhó đã chật ních đến bó tay bó chân của mình, cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Hắn đương nhiên biết bọn họ đang bố thí cho hắn- một đứa trẻ có vẻ ngoài tội nghiệp một chút lòng thương hại.

Cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhận được lòng thương hại của người khác.

Nhưng khi hắn kể ra hoàn cảnh của bản thân, kể ra mối quan hệ của hắn với Vương Kiệt- người đã từng làm “quan” chốn quan trường, bọn họ đều chỉ thở dài tỏ vẻ khó khăn.

Nhưng thân phận là một tên chạy vặt trong quán, Triệu Mặc Hàn dù muốn hay không thì đều phải trả lời các câu hỏi mà các thực khách đưa ra.

Triệu Mặc Hàn nuốt nước miếng, đưa ánh mắt nhìn về Tô Cẩn, dõng dạc trả lời:

“Cháu tên là Triệu Mặc Hàn, năm nay 12 tuổi…”

“Haizzz…”. Triệu Mặc Hàn chưa nói hết lời thì Tô Cẩn đã thở dài một hơi. Ánh mắt vợ chồng họ Tô cũng tràn ngập thương tiếc.

Tô Cẩn nhẹ nhàng hỏi tiếp:

“Sao con không đi học?”. Luật Giáo dục bắt buộc của chính phủ (Trung Quốc) đã được ban hành 6 năm rồi(bắt đầu từ 1986), Tô Cẩn cảm thấy thật sự phải đổi mới tư duy của mình về việc thực thi các chính sách pháp luật tại vùng thôn quê.

Qủa thật chính quyền đã ban hành luật Giáo dục bắt buộc trong 9 năm nhưng Vương Văn một thân ốm yếu thì lấy đâu ra tiền để Triệu Mặc Hàn đến trường? Vả lại, người miền quê thường mang tư tưởng “trời cao, hoàng đế ở xa” nên cũng chẳng sợ hãi gì cho cam. Cũng đâu phải chỉ có Triệu Mặc Hàn là phải bỏ học đâu? Vương Cẩu Đản nhà Vương Tam thúc, Vương Nhị Tứ cuối xóm cũng nghỉ học đấy thôi. Có sao đâu?

Đối diện với câu hỏi từ Tô Cẩn, Triệu Mặc Hàn cũng trả lời cách đơn giản:

“Trong nhà không có tiền, cháu còn phải chăm sóc cho bà nữa.”

Luật giáo dục là bắt buộc chứ không phải miễn phí, muốn đến trường đương nhiên phải nộp học phí.

Tô Cẩn lại hỏi tiếp:

“Con có muốn đi học không?”

Triệu Mặc Hàn có hơi kinh ngạc, bởi vì có nhiều người chỉ cần nghe hắn nói còn phải gánh một người khác nữa là đã tỏ vẻ tiếc nuối rồi cho hắn một vài món quà mà thôi, sẽ không có ai hỏi hắn có muốn đến trường hay không?

Tô Cẩn thấy Triệu Mặc Hàn có vẻ ngạc nhiên thì nói tiếp:

“Ta là thầy giáo mới chuyển công tác, nhận tại chức ở đây. Nếu như con muốn đi học, ta có thể giúp đỡ con một vài phần”.

Triệu Mặc Hàn quả thực động tâm, hắn muốn đi học. Hắn đâu có tự dưng muốn bỏ học mà liều mạng làm việc đâu? Nhưng đâu phải nói muốn đi học là có thể đi đâu? Lời nói của người khác mấy phần là thật, mấy phần là giả, hắn làm sao biết? Người khác có giúp, thì giúp được mấy phần? Tuy hắn lo lắng, hắn hoài nghi nhưng hắn cũng ôm hi vọng được đi học. Ông đã từng nói với hắn là phải học mới có tương lai, mới có tiền đồ.

Nhận ra được sự băn khoan của Triệu Mặc Hàn, Tô Cẩn nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Ta biết hoàn cảnh của em khó khăn nhưng không thể bị khuất phục trước hoàn cảnh được! Ta sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức!”

Nghe được những lời này của Tô Cẩn, Triệu Mặc Hàn chưa biết là nên vui hay buồn thì Vương Thuý Hoa đã lao ra, giọng điệu đanh đá hướng về gia đình Tô Cẩn:

“Các người ăn xong rồi thì mau trả tiền mà đi đi! Ở đây không phải là quỹ từ thiện khuyên góp gì hết, làm ơn đi! Để cho người khác làm ăn đi! Ăn xong rồi thì kéo đống hành lí đó đi đi, chắn hết đường đi của người ta rồi!”.

Vương Thuý Hoa lại quay về phía Triệu Mặc Hàn:

“Còn không mau đi vào làm việc! Đứng ở ngoài này chuyện trò cái gì? Thật là phí tiền thuê mày mà! Đồ làm biếng!”

Ngoài miệng tuy Vương Thuý Hoa chửi sa sả như vậy nhưng trong lòng thì lo lắng chết được. Triệu Mặc Hàn mà đi học thì còn ai làm công cho ả như vậy nữa? Triệu Mặc Hàn tuy nhỏ người nhưng rất được việc, việc lớn việc bé gì không phải đều do hắn làm hết sao? Ả ta thầm mong rằng mấy người khách kia đi mau, tránh làm hư việc của ả.