Thí Thiên Đao

Chương 1786: Lên Thiên bảng



- Ngươi dùng đao thi triển kiếm thuật… ngươi đây là đang khinh nhờn!

Tuyết Vô Lệ rống lên giận dữ, giữa đầy trời tuyết và mai, y đâm một kiếm tới.

Một tia sáng khác nhanh hơn.

- Ngươi muốn xem đao pháp?

Sở Mặc cười lạnh thành tiếng, chém ra một đao bình thản không cógì kỳ lạ.

Nhát đao đó nhìn như thường thường, nhưng lại có một cái tên kinh người.

Nó được gọi là Lục Tiên!

Đao cuối cùng trong U Minh Bát Đao!

Lục Tiện xuất hiện, trời đất cùng bi thương!

Sau khi thành đạo, Sở Mặc mới lĩnh ngộ ra tinh túy trong đao phápnày, nhưng trước khi bước vào cảnh giới Chí Tôn, lại chưa từng thi triển ra. Bởi vì không có sức lực Chí Tôn, tuyệt đối không thể khống chế nhát đao đó!

- Chỉ đao pháp này…

Đầu tiên, trong mắt Tuyết Vô Lệ tràn đầy khinh miệt, nhưng sau đó y cũng cảm nhận được vẻ bất thường. Cuối cùng vẫn là tới cảnh giới này rồi, sao y lại có thể không biết gì được, lúc đầu còn chưa thấy chỗ tinh diệu trong đao kia. Nhưng giây lát sau, y liền hiểu rõ.

Nhưng nhát đao kia đã đến trước mặt y rồi. Đối phương theo sát đao, dùng một phương thức vô cùng quỷ dị biến mất khỏi không gian trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ngay sau đó, liền xuất hiện trước mặt y. Toàn bộ quá trình chỉ có một phần nhỏ của giây!

Thời khắc mấu chốt, Tuyết Vô Lệ vận dụng đại pháp tối cao, cầm trong tay Thanh Xà kiếm chắn ngang trước mặt, khó khăn lắm mới chắn được một đao của Sở Mặc.

Keng!

Một tiếng nổ ầm ầm, vang dội triệu dặm trời cao. Âm thanh kia chấn nổ cả mảnh trời, không gian trên trời tan tác thành mảnh nhỏ.

Mặc dù nơi chiến đấu của hai người là ở trên bầu trời, rời xa lục địa sân thí luyện, nhưng vẫn tạo thành tổn thương cực lớn cho bên dưới.

Phạm vi mấy ngàn dặm của sân thí luyện bên dưới xuất hiện nhiều hố sâu hoắm, sâu không thấy đáy, như một vực sâu khủng bố. Trên trời nhìn lại, giống như ánh mắt tràn ngập hơi thở tử vong.

Thân hình của Sở Mặc, như dính trên trời cao, không hề nhúc nhích. Nhưng thân thể Tuyết Vô Lệ lại như diều đứt dây gặp bão, chợt biến mất ở đó, văng về phía phương xa vô tận.

Một ngôi sao ở xa vừa lúc cản con đường văng ra của Tuyết Vô Lệ, trực tiếp bị đụng nát…

Phụt!

Tuyết Vô Lệ lập tức phun ra một búng máu.

Trong mắt mang theo khiếp sợ và hoảng sợ vô tận, miễn cưỡng ổn định cơ thể, chao đảo trong hư không một lúc lâu. Sau đó, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc phía xa xôi:

- Đây là… đao pháp gì?

- Đao sát nhân.

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Còn đánh không?

- Đánh!

Tuyết Vô Lệ vận chuyển huyền công, trực tiếp ổn định vết thương trong cơ thể, sau đó hấp thu lượng lớn tinh khí trong hư không, gần như trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Nhưng tổn thương về đạo ẩn trong cơ thể tuyệt đối không phải nói khôi phục là khôi phục được.

Tuy nhiên nếu hiện tại rời đi, Tuyết Vô Lệ cho rằng nhất định sẽ để lại bóng ma cho bản thân. Nếu như bại bởi mấy kẻ quen mặt trên Thiên bảng thì y sẽ không có cảm giác này. Mấu chốt là thanh niên trước mắt này quá xa lạ, y có thể khẳng định, bản thân trước giờ chưa gặp hắn.

Tuy nói bên trong sân thí luyện cũng xuất hiện không ít vị giống người này, kẻ mạnh thân phận thần bí, nhưng những người đó, đa số đều vẫn ngã xuống như cũ. Đối mặt với kẻ mạnh trên Thiên bảng, không mấy người có sức phản kháng. Cho nên như vị trước mắt này thực sự rất nằm ngoài dự đoán của Tuyết Vô Lệ, dưới cái nhìn của Tuyết Vô Lệ, sân thí luyện không nên có người như thế tồn tại!

Tiếp tục chiến đấu!

Lúc này, y chọn thi triển đại thần thông.

Y có một vị tổ tiên tối cao vô thượng, phép tu luyện đều là cao cấp nhất, Tuyết Vô Lệ nhìn Sở Mặc lạnh giọng nói:

- Cho tới nay, ngươi là người thứ ba có thể khiến ta thi triển thần thông!

- Hai người trước là ai?

Sở Mặc tò mò hỏi.

- Đi chết đi!

Tuyết Vô Lệ gầm lên, hai tay kết ấn, chỉ thấy trong hư không xuất hiện tám con rồng lớn màu trắng, vảy và móng rõ ràng, dữ tợn hùng hồn, toàn thân tràn ngập vẻ đẹp sức mạnh. Trực tiếp vồ về phía Sở Mặc.

Trên thân mỗi con rồng lớn đều mang theo quy tắc lực lượng mênh mông.

Không ngờ tất cả số rồng này đều do quy luật ngưng kết mà thành! Đây mới thực sự là thần thông! Đây mới thực sự là dùng đạo tấn công!

Thần thông này quá hùng mạnh, nếu là Chí Tôn bình thường trúng chiêu này sợ rằng ít nhất cũng phải thương nặng.

Sở Mặc không do dự, hắn ngạo nghễ đứng giữa không trung, bắt đầu vận hành Cửu Tự Chân Ngôn.

Chữ Lâm vững chãi như núi!

Mặc cho long uy như nước dồn do những con rồng ngưng kết từ quy luật mang tới, Sở Mặc lại lù lù bất động. Chữ Binh một biển năng lượng!

Hắn quét hết tinh khí trong cả mảnh không gian, thêm vào bản thân, thâm chí còn xé rách hai tảng thịt trên người hai con rồng trắng… khiến Tuyết Vô Lệ xem mà rung động vô cùng.

Chữ Đấu vũ trụ cộng hưởng!

Vốn dĩ địa bàn do tám con rồng trắng xuất hiện mà thành, nháy mắt chẳng còn ảnh hưởng gì đến Sở Mặc được nữa. Bởi vì thân thể Sở Mặc đã cộng hưởng với cả vũ trụ này, như hòa làm một thể. Chữ Nhân năng lực khôi phục.

Vài vết thương ngầm trên người Sở Mặc dưới sự vận chuyển của mấy chữ kia gần như khôi phục chỉ trong chớp mắt! Hầu hết vết thương do đạo biến mất chớp nhoáng không còn.

Đây là uy lực của Cửu Tự Chân Ngôn, Sở Mặc ở cảnh giới Chí Tôn vẫn khó lòng phát huy hết sức. Nhưng cũng đủ rồi.

Chữ Giai cảm ứng thần niệm!

Trong giây lát khi Sở Mặc thi triển chữ Giai, vô số tin tức của vũ trụxung quanh tràn vào trong biển tinh thần của Sở Mặc. Sau đó trải qua chắt lọc kỹ càng, tổng kết lại cho hắn. Hết thảy điều này, xảy ra với tốc độ nhanh đến khó tin.

Thậm chí khiến người ta có cảm giác Sở Mặc như một vị thần!

Vận hành chữ Giai, phảng phất vũ trụ xung quanh đều nằm gọn trong lòng bàn tay hắn!

Giờ khắc đó, hắn chính là thần của cõi này!

Chữ Trận che giấu hơi thở! Tuy giờ Sở Mặc còn ở đó, nhưng cảm giác gửi đến cho Tuyết Vô Lệ lại như là đã biến mất hoàn toàn khỏi không gian, thậm chí là biến mất khỏi thế giới này! Thần niệm mà y tập trung vào Sở Mặc trực tiếp tiêu tán, thậm chí còn không làm được việc tìm kiếm sự hiện hữu của Sở Mặc!

Chữ Liệt thời gian không gian!

Không gian vốn dĩ đã bị cuộc đấu của hai người xé nhỏ, dưới sự vận hành của chữ Liệt trở nên càng thêm quỷ dị.

Thời gian đang ngưng đọng, không gian bị phân cách thành vô sốmảnh vỡ. Mỗi mảnh vỡ dường như đều ẩn chứa một thế giới. Mỗi thế giới dường như đều có chứa một Sở Mặc.

Trong chớp mắt, Sở Mặc đã thi triển bảy chữ trong Cửu Tự Chân Ngôn!

Uy lực này do một Chí Tôn chân chính thi triển ra thực sự quá kinh người.