Thí Thiên Đao

Chương 1894: Bắc Đẩu lão tổ (2)



Trong tòa cung điện cổ xưa có một lão già còm nhom đang ngồi khoanh chân. Lão già gầy còn da bọc xương, tưởng như gió thổi một cái là bay. Nếu không phải hiện tại lão đang trợn mắt thì có khi người ta nghĩ lão chết rồi cũng nên.

Lão chính là lão tổ của Bắc Đẩu giáo. Là người mạnh nhất hiện tại của Bắc Đẩu Đại Vực.

Trong mắt của lão, vụ trụ không ngừng tiến hóa, giờ phút này, lạinhư đang sụp xuống, sắp sửa hủy diệt. Điều này chứng tỏ lão đang rất tức giận.

Trong tay lão cầm một tấm bản đồ tinh vực không biết làm bằng gì, cũng không biết có từ bao giờ.

Trên bản đồ có bảy ngôi sao. Bảy ngôi sao liên kết tạo thành hình giống một thanh đao, nhờ sức mạnh được rót vào, thanh đao này lại biến thành hình một thứ khác, ví dụ như một gáo nước.

Bảy ngôi sao này được Bắc Đẩu lão tổ gọi là Bắc Đẩu thất tinh. Thứ tự lần lượt là: Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Mắt Bắc Đẩu lão tổ lóe lên, tự lẩm bẩm:

- Hiện tại trong cơ thể ta chỉ có Khai Dương, sáu đệ tử đã giúp ta tìm được Ngọc Hành, Thiên Quyền và Thiên Cơ. Còn ba ngôi nữa mới có thể bày trận. Bốn ngôi sao có thể đẩy cảnh giới của ta lên một bậc nhưng không đủ để ta vào tổ cảnh. Hơn nữa, một khi ta sử dụng ba ngôi sao kia, không chừng sức mạnh lực lượng của nói sẽ khiến đám Vô thượng tồn tại kia chú ý. Tuy nói hiện tại bọn họ không rảnh bận tâm đến đây nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Chết tiệt thật, không biết ngôi sao bị cướp là ngôi nào. Ta đã đoạt được bốn ngôi, chỉ lấy được một tấm trận đồ của Thất tinh. Nếu theo truyền thuyết hẳn còn một cuốn thầnvăn trong Tinh tú điện nữa. Nhưng bốn tòa kia không có, không biết người nọ có cướp được thần văn không?

Mắt Bắc Đẩu lão tổ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, lão muốn nhìn hết toàn bộ Bắc Đẩu Đại Vực.

- Dù là ai, lấy đồ của ta, thì cũng phải ngoan ngoãn mà nhổ ra.

Bắc Đẩu lão tổ nói xong nhìn bản đồ trong tay. Đây là bản đồ lão có được trong tòa cung điện khi lấy được Khai Dương. Ngoài bản đồ lão còn lấy được một bộ cổ tịch nữa.

Bộ cổ tịch đó là cuốn sách không nên tồn tại ở thế giới này, lão đãhủy nó đi rồi. Những ghi chép bên trong quá kinh người.

Bắc Đẩu lão tổ dùng hơn ba vạn năm để giải mã hết cuốn sách. Tuy nó không phải là thần văn nhưng trong đó có những văn tự mà lão không thể lý giải. Cũng may Bắc Đẩu lão tổ có thiên tư trác tuyệt, đã dùng hơn ba vạn năm để phân tích nội dung trong cuốn cổ tịch này.

Khi lão hiểu được nội dung, lão đã hủy luôn cuốn sách.

- Thế gian này càng ít người biết chuyện càng tốt. Tốt nhất, chỉ mình ta biết là được rồi…Sách cổ, Thất tinh trận đồ, bảy ngôi sao đều đến từ thông đạo. Trong bảy tòa Tinh tú điện còn có thần văn nhưng nếu chưa lên tổ cảnh thì không thể xem được thần văn này.

Sở Mặc không biết rằng nếu hắn không có thể chất tổ cảnh thì kết cục của hắn cũng sẽ giống Chí tôn trẻ tuổi lúc trước, thân thể vỡ nát mà chết.

Sau khi đọc hiểu nội dung cuốn sách, Bắc Đẩu lão tổ mới không vội vã mà cũng không dám tìm kiếm thần văn.

Lão cần phải tìm được bảy ngôi sao, dùng Thất tinh trận đồ luyệnhóa nó vào cơ thể, trong cơ thể có Bắc Đẩu trận mới có thể chống đỡ giúp lão lọt vào tổ cảnh.

Khi đó, lão mới có thể đi tìm thần văn, tiến vào Thái thượng cảnh giới sẽ chẳng còn quá xa xôi nữa. Dù tạm thời không thể lên Thái thượng, lão cũng chân chính thành thần.

Căn cứ sách cổ ghi lại, chỉ cần luyện hóa được bảy ngôi sao, trong cơ thể có Bắc Đẩu trận thì chắc chắn sẽ nổi danh trên Phong Thần bảng.

Thành thần chính là đích đến của tất cả những người tu đạo. Nghĩ đến đây, Bắc Đẩu lão tổ lại thấy nóng lòng. Lão nhìn hư không, lẩm bà lẩm bẩm:

- Không cần biết là ai, dám ngăn lão tổ thành thần, ta sẽ cho kẻ đó bị trừng phạt khắc nghiệt nhất. Nếu để ta bắt được, trước ta sẽ lấy ngôi sao trong cơ thể hắn ra, xé nát từng chút, từng chút thần hồn của hắn…

Sau khi Tinh thần long ngậm lấy cổ điện đã sớm bay khỏi đầm lầy. Nó bay đến chỗ một tòa cổ điện khác.

Tinh thần long sinh ra là để trông coi cổ điện. Hiện giờ nó bị thương, không thể đảm bảo an toàn cho cổ điện nên nó cần cầu viện. Đồng thời nó muốn thông tri cho ba tinh thần long khác để biết được tình hình hiệntại.

Tinh tú điện đã bị mất bốn tòa rồi, không thể mất thêm được nữa.

Hiện chỉ còn Thiên Khu nó đang ngậm cùng với Thiên Tuyền và Diêu Quang thôi. Ba tinh thần long nhất định phải đồng lòng ở cùng một chỗ. Đối với tên ác nhân đã cướp mất ngôi sao ở cổ điện khác, thần long không có cách nào ngăn cản nhưng không muốn người đó đoạt được toàn bộ.

Thần long ngậm Thiên Khu còn không biết thứ nó ngậm hiện tại chỉ là một tòa cổ điện trống không.

Thoáng cái đã bảy tháng trôi qua. Hiện giờ Bắc Đẩu Đại Vực đang rất u ám, người người thần hồn nát thần tính. Các tu sĩ vốn bị Bắc Đẩu giáo áp chế khó thở hiện tại lại phải chịu sự khắc nghiệt hơn.

Điều này khiến một số tu sĩ có tâm huyết phản kháng nhưng cuối cùng đều chết rất thảm.

Bắc Đẩu giáo thật sự hành động rồi. Bọn họ điều động hơn mười Thánh nhân, vô số Chí tôn.

Dù cổ tộc ở La Thiên Tiên Vực cũng không dễ dàng xuất ra nhómlực lượng này, ở Bắc Đẩu Đại Vực, lực lượng này là vô địch.

Đám người kia vừa trấn áp vừa tiến hành tìm kiếm. Ba tòa cổ điện lại như biến mất trên thế gian, một chút dấu vết cũng không có.

Các tu sĩ đi ra ngoài tìm kiếm đều cực kỳ nôn nóng. Bọn họ không rõ lão tổ muốn tìm vật gì nhưng bọn họ biết, nếu không làm được, bọn họ sẽ bị trách phạt nặng nề. Dù là tu sĩ Thánh cảnh gặp lão tổ cũng nơm nớp lo sợ, cơ bản không dám sinh ra bất cứ ý niệm phản kháng nào.

Nhưng hết thảy đều không liên quan đến Sở Mặc. Một tháng qua, hắn vẫn dốc lòng tìm hiểu một ngàn thần tự kia. Nó quá huyền ảo, uy lựccũng to lớn. Trong một tháng, Sở Mặc chỉ tìm hiểu được hơn ba mươi chữ. Nhìn qua có vẻ không tương xứng với sự lĩnh ngộ bình thường của hắn nhưng thực tế, ba mươi chữ này lại khiến chiến lực của Sở Mặc tăng lên kinh khủng.

Hiện giờ Sở Mặc tin mình có thể chống lại được một Đại thánh bậc trung. Hắn suy tính một chút, đã lâu như vậy, bên ngoài không biết đã thay đổi thế nào, chắc nên đi ra ngoài xem xét một chút.

Trong cổ điện không có cánh cửa nào, cũng chẳng thấy lối ra, nhưng Sở Mặc đã luyện hóa được một ngôi sao, đây không phải là vấn đề lớn. Hắn vung tay một cái, một cánh cửa hiện ra, hắn liền bước ra ngoài. Hắn vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng rồng ngâm cao vút. Một luồng sát khí sắc bén đánh thẳng đến chỗ Sở Mặc.