Thí Thiên Đao

Chương 2112: Vạn Sơn pháp trận



Thế lực có khổng lồ hơn nữa cũng không chịu nổi năng lực nghịch thiên của Sở Mặc.

Nhưng cũng bởi thế lực của các cổ tộc quá lớn, lớn đến mức người trong cổ tộc hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của người như Sở Mặc.

Có lẽ, chỉ có người kế vị của các cổ tộc mới có thể xem Sở Mặc nhưđối thủ! Những người như Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng đều muốn làm đồng minh của Sở Mặc, lập nên một thế lực mới, tốt nhất là thế lực đó phải lớn mạnh hơn cả gia tộc của mình!

Trước đây Sở Mặc còn nghĩ việc này chẳng khác gì phản bội, nhưng giờ thì hắn hiểu rồi. Chuyện này chẳng phải phản bội gì cả, chỉ là bọn họ muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn, có được Đạo cao hơn!

Nói thẳng ra, đó là số phận!

Sở Mặc cũng chỉ suy đoán thông qua biểu hiện của Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng lúc họ gặp nhau mà thôi. Thật vậy, tầm mắt và lượng tin tức nắm giữ được của Sở Mặc chắc chắn không bằng con cháu dòng chính của cổ tộc lớn như Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng. Đây là chuyện về năng khiếu, Sở Mặc sao có thể sánh bằng.

Nhưng ở phương diện đầu óc và khả năng tính toán, Sở Mặc không hề thua kém bọn họ chút nào!

Thậm chí có những việc Sở Mặc còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Tuy Lạc Phi Hồng và Cổ Băng Băng đến giờ vẫn không nói điều gì liên quan tới nó, nhưng Sở Mặc vẫn có thể luận ra. Những tin tức này chính là những điều Sở Mặc đúc kết từ những lời Cổ Băng Băng nói với hắn!

Dù việc này không hề liên quan gì đến việc Cổ Băng Băng nói!

Nhưng vẫn có thể biết được vài suy nghĩ trong đầu nàng.

Nàng nói cảnh giới Thái Thượng có thể sống hơn mười đời! Có thể lựa chọn chuyển kiếp! Nhưng muốn trở thành Thái Thượng cũng có trở ngại to lớn vô cùng!

Giữa Tổ cảnh và Thái Thượng không phải là khe nứt, mà là một cáiđê lớn!

Trong Thông đạo, bất kỳ cổ tộc nào cũng có vài vị, thậm chí hơn mười vị Thái Thượng. Nghe có vẻ nhiều, nhưng so với toàn dân số của cổ tộc thật sự quá ít ỏi!

Tại sao lại thế?

Theo Sở Mặc, thực ra là do số mệnh!

Một cổ tộc có số mệnh được tích lũy trong trăm triệu năm, nếu mang ra đo đếm chắc chắn rất lớn. Nhưng toàn bộ số mệnh này đều đượcnhững Thái Thượng kia điều khiển trong tay.

Tài nguyên tu luyện của thế hệ sau trong gia tộc chắc chắn luôn luôn đủ đầy. Trong gia tộc, luôn có một hệ thống hoàn thiện chuyên dùng để đào tạo thế hệ sau của gia tộc!

Nếu đủ tài năng, ví dụ như Cổ Băng Băng vậy, dùng thời gian ngắn đến cảnh giới Tổ cảnh cũng không phải khó khăn gì cho lắm. Nhưng muốn tiến tới cảnh giới cao hơn không chỉ cần tài nguyên tu luyện, mà còn cần vận mệnh, may mắn!

Đối với chuyện này, Sở Mặc biết hắn không hề có ít hơn so với bọnCổ Băng Băng và Lạc Phi Hồng. Thậm chí con đường Sở Mặc đã đi, chuyện Sở Mặc đã trải qua còn nhiều hơn bọn họ, cho nên, hắn biết rõ về chuyện này hơn nhiều.

Nhưng hắn không hề ghét bỏ chuyện như vậy. Bọn họ muốn thành lập liên minh khổng lồ có thể cùng tranh giành số mệnh với các cổ tộc kia, với Sở Mặc chỉ có lợi không có hại, lại còn có thể giải quyết vụ Phong Thần Bảng, tại sao không làm?

Sở Mặc tìm truyền tống trận mà Cổ Băng Băng đã nhắc đến. Bây giờ chỗ này khá vắng lặng, trong phạm vi hàng triệu dặm không có ai cả. Truyền tống trận này cũng rất cổ xưa, thậm chí có chút cũ nát. Nhìn qua, Sở Mặc còn nghi ngờ cái truyền tống trận này còn có thể dùng hay không.

Cũng may, theo phương pháp cổ Cổ Băng Băng chỉ dẫn, Sở Mặc đã kích hoạt thành công truyền tống trận.

Một ánh hào quang sáng lên, thân hình của Sở Mặc liền biến mất giữa tầng núi non trùng điệp mênh mông.

Cổ Băng Băng đã nói với Sở Mặc, những truyền tống trận cổ xưa này thật ra có rất nhiều trong Thông đạo, nhưng người có thể sử dụng nó lại không còn nhiều. Hơn nữa, Sở Mặc còn được nàng nhấn mạnh, khibị kẻ địch đuổi giết không được sử dụng truyền tống trận. Hành động đó thật chẳng khác nào chỉ đường cho giặc.

Ba tháng sau.

Thân ảnh Sở Mặc cuối cùng cũng xuất hiện ở trong Thông đạo. Nơi đây chỉ toàn núi non trùng điệp, mênh mông vô tận, không có điểm kết thúc. Núi non tản ra khí thế khoáng đạt, cực kỳ hào hùng. Sở Mặc xem lại tấm bản đồ cổ xưa kia trong tinh thần thức hải của mình, sau đó xác định lại tọa độ của Tú Thủy sơn trang.

Cách vị trí hiện tại của hắn không tới nửa ngày đi đường. Nhưng Sở Mặc cảm giác rõ ràng, nơi núi đồi này dường như chứa một thế khó có thể tưởng tượng.

Hắn cũng không biết làm sao để diễn tả. Thần thức cũng không cảm ứng được điều gì không ổn. Cũng không cảm giác được nguy cơ đe dọa.

Nhưng với phong thủy thần thông của Sở Mặc, hắn luôn cảm giác có điều không đúng.

Cho nên, hắn đứng yên không nhúc nhích, dùng phong thủy thần thông để di chuyển một vùng núi non sông nhỏ ở đây. Trong nháy mắt, một tiếng ầm ầm vang ra!

Cả ngàn dặm núi non mênh mông trong khoảnh khắc trở nên giống hệt nhau.

Một pháp trận tựa như do thiên nhiên hình thành lên, vây Sở Mặc bên trong nhưng không hề tấn công hắn.

Sở Mặc vẫn đứng yên không nhúc nhích, tập trung cảm thụ mọi thứ xung quanh.

Tuy pháp trận này đã khởi động nhưng Sở Mặc vẫn không thể nhậnra dấu tích nào chứng minh pháp trận này do con người làm ra!

Dường như là do hắn tự chuốc họa vào thân, khi di chuyển núi non nơi này lại vô ý ảnh hưởng đến linh mạch của nó, sau đó vô tình kích hoạt pháp trận do thiên nhiên hình thành vậy.

Nhưng Sở Mặc chắc chắn sự thật không phải là như thế.

Chắc chắn là có lý do!

Nghĩ kỹ lại thì Tú Thủy Sơn Trang dựa vào đâu để sống bình yên vô sự trong suốt ba vạn kỷ nguyên trong Thông đạo – nơi cường giả nhưmây này?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một vị Thái Thượng thần bí kia?

Chắc chắn không đủ!

Sở Mặc cũng không hoảng loạn, hắn kiên nhẫn tìm lối thoát ra ngoài.

Bởi pháp trận này giống như một lời cảnh cáo, nhắc nhở đầy thiện ý vậy. Không hề có chút sát khí nào cả.

Khi Sở Mặc đang phán đoán tình hình, phía xa có một bóng ngườixuất hiện. Một thiếu niên nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, da ngăm đen nhưng mặt mũi không hề xấu xí, mắt to, mày rậm, mặc quần áo bằng vải thô.

Sở Mặc mở hai mắt ra, nhìn về phía người thiếu niên đó. Vừa nhìn thì trong lòng hắn đã cảm thấy kinh hãi.

Bởi khí thế trên người thiếu niên đó cực kỳ mạnh mẽ, phải đạt tới cảnh giới Tổ cảnh. Trên người có khí vận Đại Đạo. Nhìn thấy Sở Mặc, người thiếu niên dừng lại ở xa, lạnh lùng quát:

- Người lạ kia, đây không phải là nơi ngươi nên tới, mau rời khỏi đây! Quay người lui về phía sau, ngươi sẽ tìm được đường ra.

- Chào cậu.

Sở Mặc mỉm cười nhìn thiếu niên:

- Pháp trận này là các cậu bày ra?

- Ngươi không có tư cách hỏi câu hỏi này.