Thí Thiên Đao

Chương 2119: Giật mình (1)



- Chúng ta nguyện ý.

Kỳ Tiêu Vũ đồng thanh nói.

Thủy Y Y dùng sức gật đầu.

Linh Thông thượng nhân nhìn bọn họ, hơi bất đắc dĩ nói.

- Ngươi tới rồi thì hỏi đi.

- Các nàng thật sự là con gái của ngài sao?

Sở Mặc chưa hỏi chuyện của mình mà hỏi chuyện của hai nàng trước.

- Dĩ nhiên, sao lão phu nói đùa chuyện này được chứ?

Linh Thông thượng nhân có chút minh bạch, nhìn hai nàng nói:

- Nguyên bản các nàng là một người, chỉ là ở hời điểm khác nhau, đi yêu ngươi mà thôi.

- …

Sở Mặc câm nín. Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y lần thứ hai nghe nói các nàng là cùng một người, vẫn không thể tin được.

- Năm xưa, trước khi Sợ thị vương tộc hủy diệt, nữ nhi của ta có gặp được cái vị cái thế vô song Sở công tử trong truyền thuyết kia.

Lời của Linh Thông thượng nhân có chút châm chọc, nhưng càng nhiều sự thương cảm.

- Nhất kiến chung tình a… từ vạn cổ tới nay.. sự việc như thế lại nảy sinh trên người con ta.

Linh Thông thượng nhân nhìn Sở Mặc nói:

- Tiểu vương bát đản nhà ngươi, trừ thông minh một tí, dáng dấpđẹp một tí, ta thấy ngươi chẳng có ưu điểm gì cả.

Sở Mặc giật giật khóe miệng. Nếu Linh Thông thượng nhân thật sự là phụ thân của hai nàng, chẳng phải hắn chính là con rể của Tú Thủy sơn trang hay sao? Bị nhạc phụ chửi thế này, dường như chỉ có thể nhẫn nhịn.

Không phải không nhẫn nhịn, cơ bản là đánh không lại thôi… Sở Mặc thở dài không nói gì.

Linh Thông thượng nhân trầm mặc một chút mới nói:

- Ngươi gặp một mối nguy rất lớn nên ngươi đầu thai luân hồi. Không nghĩ tới, nữ nhi của ta lại ngốc nghếch đi theo ngươi. Khi lão phu phát hiện đã không còn kịp nữa, chỉ có thể giúp hai người đi vào cùng một vũ trụ. Vì chuyện này mà ta phải gánh một nhân quả cực lớn, cũng khiến một số người cảnh giác. Ta không thể không bố trí, giấu Kỳ Tiêu Vũ ở Linh giới, để Thủy Y Y ở Thiên giới. Sau đó, ta lại phát hiện ra vài người bạn tốt của ta có nhân quả cực đại, tương lai sẽ gặp mặt nhưng gặp mặt, thì nhất định bị chôn vùi.

Linh Thông thượng nhân nhìn Sở Mặc nói:

- Ngươi đừng tưởng lão tổ hoàng tộc là do ta hại chết. Lão là bằng hữu của ta, hiện vẫn còn sống tốt ở một La Thiên đại vũ trụ khác đó.

Sở Mặc trầm mặc, hắn biết chuyện này từ chỗ Sở Sở rồi.

Sở Mặc nhớ lại lúc trước:

- Có rất nhiều chuyện theo ý ta, nhìn thì có vẻ tràn ngập âm mưu quỷ kế nhưng chưa chắc đã hoàn toàn xấu…

Hắc Ngư lão tổ đã từng nói thế.

- Còn việc kia thì đúng là việc xấu. Linh Thông thượng nhân thản nhiên thừa nhận.

- Đáng tiếc lại bị ngươi khám phá.

- Còn những chuyện khác thì sao, về vấn đề cơ duyên của ta nữa?

Sở Mặc không dây dưa vấn đề kia nữa mà hỏi tiếp.

- Cơ duyên á? Do số mệnh của ngươi thôi. Lão phu cũng không đoán được hết. Lão thật không ngờ nữ nhi của lão đã phân thành hai rồi mà vẫn còn yêu ngươi. Đúng là số mệnh. Mà càng không ngờ ngươi lại học được Phong thủy thân thông. Vốn dĩ chỉ có mình lão phu mới biết loại pháp thuật này. Chỉ có thể nói, số mệnh ngươi quá cường đại, cường đại đến mức lão phu cũng không có khả năng thôi diễn được. Linh Thông thượng nhân thở dài.

- Ngài biết Đại Công Kê không?

Sở Mặc nhàn nhạt hỏi.

- Con gà kia á, ta biết.

Linh Thông thượng nhân nói.

- Một phân thân của ta từng nhìn thấy nó rồi.

- Vạn Sự Thông là ngài phải không?

Sở Mặc lại hỏi.

- Đúng thế. Ta để lại Phong thủy thần thông, nhưng lúc đó ta không nghĩ ngươi có thể gặp được nó. Ta chỉ muốn lưu lại cái gì ở thế giới kia mà thôi. Không nghĩ nhân quả đúng là khó lường, nếu như không tu luyện đến cảnh giới cao sẽ khó mà học được nó. Ấy thế mà lại lợi cho tên nhóc nhà ngươi. Giờ đến đây, Tú Thủy sơn trang chẳng khác nào nhà ngươi rồi.

Linh Thông thượng nhân hơi buồn bực.

- Ban đầu nó cũng là nhà của ta mà.

Sở Mặc cười nói.

- …Linh Thông thượng nhân trừng mắt.

- Đúng là không biết xấu hổ, đừng nghĩ ta nói cho ngươi nhiều chuyện như thế có nghĩa là ta chấp nhận ngươi rồi nhế.

- Ngài cứ nói đi, có quá nhiều chuyện ta chưa biết, đoán thì mệt quá.

Sở Mặc nói.

Linh Thông thượng nhân yếu ớt thở dài:

- Chỉ có thể nói thế gian này không thiếu người thông minh. Đúng là ta không biết ngươi sẽ đến tìm ta lúc này. Ta vốn định để các nàng tu luyện đến tổ cảnh đỉnh phong sẽ để các nàng đi. Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương có sự mờ mịt, cũng có sự cảm động.

Dù Linh Thông thượng nhân nói thật, sâu trong nội tâm, hai người cũng khó mà hoàn toàn chấp nhận sự thật, luôn cảm thấy sự việc quá ly kỳ, không thể xảy ra.

Sở Mặc nhìn Linh Thông thượng nhân nói:

- Sinh linh có cảnh giới Thái thượng có thể sống hơn mười thế kỷ thật ạ?

Linh Thông thượng nhân gật đầu:

- Xem ra vào thông đạo mấy năm, ngươi biết được nhiều ghê đấy. Đúng thế, ta chính là một trong những lão bất tử sống hơn mười kiếp kia.

Sau khi Linh Thông thượng nhân thừa nhận, Sở Mặc cảm thấy chuyện này vẫn có chút bất khả tư nghị, hắn lại hỏi:

- Thông đạo tồn tại lâu hơn cả Thái thượng sao?

Linh Thông thượng nhân cười cười, chuyển đề nói:

- Ngươi nghe ở đâu thế?

- Ngài nói đi, từ đâu tới không quan trọng. Sở Mặc nói.

- Vậy thì kể từ rất lâu trước đi.

Linh Thông thượng nhân dựa vào ghế, nhẹ nhàng vung tay lên, trước mắt mấy người lập tức xuất hiện một bức tranh.

Trong tranh có một thôn trang nhỏ. Ở đó có một thằng nhóc tuấn tú, đang cười hì hì, chạy tới chạy lui.

Sở Mặc, Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y thấy thôn trang này rất quen.

- Đây không phải là Tú Thủy sơn trang sao? Kỳ Tiêu Vũ thì thào.

- Mặc dù hơi khác một chút nhưng về cơ bản là giống nhau mà.

Thủy Y Y cũng khẽ gật đầu. Thôn trang này đích xác rất giống Tú Thủy sơn trang.

Sau đó, hình ảnh chạy nhanh hơn. Tiểu nam hài nhanh chóng lớn lên, sống hạnh phúc cùng người nhà của mình.

Nhưng sau đó, mây gió ập đến. Phụ thân của bé xuất môn, một đi không trở lại. Các trưởng bối trong nhà bé trai tu vi chỉ tầm Chân tiên, Đế chủ, còn chưa đến Chí tôn. Sau khi phụ thân đứa bé mất, họ liền đuổi đứa bé và mẹ nó ra khỏi nhà. Nhìn đến đây, đám người Sở Mặc hơi trầm mặc.

Linh Thông thượng nhân nói:

- Sự việc không như các ngươi nghĩ đâu.

Hình ảnh thay đổi, sau khi đứa bé và mẹ nó bị đuổi đi không lâu, đột nhiên có một đoàn tu sĩ mạnh mẽ tiến đến sơn trang. Bọn họ gặp ai giết người đó, sơn trang nháy mắt thành biển máu.

- A…Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y không nhịn được hô lên.

Sở Mặc cũng im lặng hơn, hắn có thể cảm giác được chuyện xảy ra lúc đó.