Thí Thiên Đao

Chương 514: Trở về



Sở Mặc ngẩn ngơ.

Giới Linh trầm giọng nói:

- Tuy nhiên, mấy thứ như ngũ hành tinh hoa đều được gọi là Thần vật, không nhất thiết phải là Ngũ Hành Đạo mới có thể dùng được. Cho nên nhiều năm nay, những kẻ nuôi ý đồ với chúng nhiều không đếm xuể.

- Nói cách khác, ta phải đối mặt không chỉ là những vùng đất vốn có nhiều hiểm nguy.

Sở Mặc nhìn Giới Linh

- Đúng vậy. Ngươi còn phải đối mặt với những sinh linh có ham muốn đạt được ngũ hành tinh hoa.

Giới Linh nhìn Sở Mặc:

- Bọn chúng có lẽ còn nguy hiểm đáng sợ hơn cả những vùng đất vốn dĩ nguy hiểm.

- Ừm, ta hiểu rồi.

Giọng nói của Sở Mặc rất bình thản, hắn ngẩng đầu nhìn Giới Linh:

- Ta sẽ coi những thứ đó như hòn đá vướng chân trên con đường phía trước, có thể đá văng ra thì một cước đá ngay, không đá được thì ta chuyển nó đi, không chuyển đi được thì dù phải đào lên cũng phải đào cho ra. Chúng không thể mãi ngăn cản trên con đường của ta được! Giới Linh trầm ngâm nhìn liếc qua Sở Mặc, sau đó mỉm cười:

- Ta tin ngươi, tiểu tử, hãy đi tạo ra kỳ tích đó đi.

Sở Mặc vẫy tay chào Giới Linh, trong lòng thầm niệm khẩu quyết, rời khỏi Huyễn Thần Giới.

Hai năm sau!

Từ 14 đến 16 tuổi.

Từ một chàng thiếu niên còn nhiều lạ lẫm và kính sợ đối với Thế giới to lớn này, trở thành một người thanh niên có nhận thức rõ ràng vềđại thế giới.

Ngay sau đó, Sở Mặc trong Long Sào trừng trừng mở to hai mắt.

- Nhân Giới, ta trở về rồi.

Gâu gâu!

Một chú Tiểu Sài Khuyển lao thẳng tới đúng lúc Sở Mặc vừa mở cặp mắt, nó bổ nhào vào lòng Sở Mặc.

Nó rúc đầu vào lồng ngực Sở Mặc một cách thân thiết. Gâu gâu!

Tiểu Sài Khuyển sủa lên những tiếng kêu thích thú.

- Hai năm rồi Mày vẫn chưa tự bỏ được phong ấn sao?

Sở Mặc mím môi, vẻ mặt không biết nói gì nhìn nó.

Con ngươi Tiểu Sài Khuyển chan chứa nỗi nhớ và sự thân thiết, nó dường như không hiểu được ý trong câu nói của Sở Mặc, vẫn tiếp tục mừng rỡ làm nũng trong lòng Sở Mặc.

- Ha ha, nhưng nếu mày vẫn còn bên ta, chút nữa ta sẽ tặng chongươi một phần thưởng!

Sở Mặc cười lớn. Hắn ôm lấy Tiểu Sài Khuyển vào lòng, cổ họng không kìm được tiếng huýt sáo phấn chấn kéo dài.

Tiếng huýt sáo theo đỉnh Cô Bút truyền ra, vọng lại giữa không trung, không ngờ gây ra sự biến đổi phong vân trong trời đất.

Vốn dĩ bầu trời trong xanh quang đãng suốt mấy vạn dặm, bỗng chốc đã xuất hiện từng tầng từng tầng mây, đều tập trung tụ lại trên đỉnh Cô Bút. Trong phút chốc, cả bầu trời đều trở nên cuộn mây nổi gió.

- Kêu cái quái gì?

Kêu cái quái gì?

Tiểu tử thối Kê gia còn tưởngngươi đã chết rồi. Ta còn chuẩn bị luôn cả quan tài tốt cho ngươi rồi, cạc cạc cạc

Từ phương trời phía xa xuất hiện một con gà trống lớn màu sắc rực rỡ, dang rộng đôi cánh, toàn thân lấp lánh ánh sáng giống như một con phượng hoàng đang bay về phía đỉnh Cô Bút.

Dọc đường đi qua đều để lại một dải hào quang rực rỡ mỹ lệ.

- Đại Công Kê (gà trống lớn)!

Sở Mặc khẽ lắc mình một cái, tay ôm lấy Tiểu Sài Khuyển xuất hiện ngay đỉnh Cô Bút, hắn nhìn Đại Công Kê đang bay tới, trong lòng xao xuyến cảm động. Đại Công Kê bay tới trước mặt Sở Mặc, trên dưới trước sau lượn quanh Sở Mặc mấy vòng liền, đôi mắt ở hai bên nhìn trái nhìn phải, dường như không dám tin vào mắt mình.

- Tiểu tử nhà ngươi giả chết 2 năm liền Sức mạnh toàn thân không ngờ đã đạt tới trình độ này rồi?

Đại Công Kê rốt cuộc cũng nhận ra Sở Mặc đã khác xa so với trước đây rồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Mặc hỏi.

Sở Mặc ha hả cười, hắn có quá nhiều chuyện muốn nói với Đại Công Kê, ngay đúng lúc này lại thấy bộ dạng như thấy ma của Đại Công Kê, Sở Mặc quyết định sẽ dọa cho tên này một trận. Hắn liếc xéo Đại Công Kê một cái, thản nhiên nói:

- Đại Công Kê, ngươi từng nghe nói đến Huyễn Thần Giới chưa?

- Nơi đó có gì mà chưa từng nghe nói đến Đợi chút ngươi nói gì?

Đại Công Kê đang lắc lắc cái đầu, bộ dạng khinh khỉnh, nhưng ngay lập tức liền định thần lại, hắn nhìn Sở Mặc với vẻ khó tin:

- Ngươi nói tới là Huyễn Thần Giới?

- Đúng vậy, không sai, là Huyễn Thần Giới, ngươi nghe nói tới rồi chứ?

Sở Mặc hỏi. Đại Công Kê hít sâu một hơi, không kìm được lùi về sau mấy bước, dáng vẻ “thất kinh”, điều này đến Tiểu Sài Khuyển cũng cảm thấy không thật, liền sủa vài tiếng.

Gâu gâu!

- Sủa cái đầu nhà ngươi! Tiểu Phá Cẩu! Ngươi thì hiểu gì chứ?

Đại Công Kê trừng mắt liếc xuống Tiểu Sài Khuyển, sau đó nghi ngờ hỏi:

- Hai năm nay lẽ nào ngươi lại vào Huyễn Thần Giới?

- Đúng vậy, nếu không sức mạnh của ta sao lại có thể tăng lênnhiều như vậy chứ?

Sở Mặc đĩnh đạc trả lời một cách tự nhiên.

- Không thể nào Huyết mạch của ngươi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng không đủ điều kiện để mở ra Huyễn Thần Giới!

Đại Công Kê cố gắng trấn tĩnh, nhưng xem ra lại giống như đang giả bộ. Trên thực tế, hắn quả thực đang rất kinh ngạc.

Huyễn Thần Giới, Đại Công Kê đương nhiên là biết rồi, hắn thậm chí đã từng tiến vào đó.

Huyết mạch của Thiên Kê Tộc tuy không phải là loại cao cấp nhất, nhưng cũng không phải dạng yếu đuối. Thông thường đại đa số Thiên Kê tiến vào được Huyễn Thần Giới đều không thành vấn đề.

Nhưng đáng tiếc, lúc xảy ra những biến cố năm xưa, huyết mạch Thiên Kê trong người Đại Công Kê bị người ta rút mất một nửa suýt mất mạng.

Nếu không thì sao hắn lại cố chấp về chuyện huyết mạch tới vậy?

Huyết mạch Thiên Kê bị người ta cướp mất vậy nên hắn đã nghĩ sẽ dùng huyết mạch Phượng Hoàng để thay thế. Rồi sẽ có ngày Kê gia có đủ sức mạnh để trỗi dậy.

Mối thù hận đó Đại Công Kê trước nay đều chôn vùi sâu trong lòng, ngay cả với bằng hữu như Sở Mặc, hắn cũng không muốn đề cập đến.

Chỉ là lần này, hắn không những bị kích động, mà trong thâm tâm cũng dâng trào niềm hy vọng vô tận.

Huyễn Thần Giới à Đó là một thế giới mà bảo vật ở khắp mọi nơi!

Tùy ý mang theo một vài thứ từ Huyễn Thần Giới ra Nhân Giới thôi, đấy đều có thể gọi là những bảo vật tuyệt thế rồi. Vậy nên, Đại Công Kê không đợi Sở Mặc trả lời, hai mắt hắn sáng rực lên, hỏi:

- Bảo bối đâu?

Bảo bối của Huyễn Thần Giới đâu?

Người nào thấy đều có phần mà! Tiểu tử, Kê gia vất vả cực khổ trông chừng ngươi 2 năm nay! Nếu không, thịt của ngươi sớm đã phân hủy rồi!

Gâu!

Tiểu Sài Khuyển trong lòng Sở Mặc bất mãn sủa mấy tiếng.

Rõ ràng, Tiểu Sài Khuyển không đồng ý với những lời Đại Công Kê vừa nói. Nếu lúc này Tiểu Sài Khuyển biết nói, nhất định sẽ dùng những lời lẽ khinh thường cười nhạo nói:

- Ngươi trông chừng suốt hai năm?

Nửa năm ngươi xuất hiện một lần là đã khá lắm rồi?

Nếu không phải vì hôm nay chủ nhân tỉnh lại, thật không biết lúc nào mới gặp lại ngươi nữa?