Thí Thiên Đao

Chương 530: Đằng Phong Cách Nhĩ



Tuy nhiên, khi đội ngũ đi giữa sắp đi qua chỗ Sở Mặc, màn xe của nữ vương thảo nguyên bất chợt bị xốc lên, lộ ra một nữ tử mang mạngche mặt. Có thể mơ hồ nhìn thấy sau tấm mạng kia là một khuôn mặt có ngũ quan xinh xắn và da thịt trắng như tuyết.

Chính Na Y cũng không biết tại sao lại muốn vén màn lên. Chẳng qua nàng thấy có chút buồn bực, muốn hít thở không khí mà thôi. Nhưng nàng lại quên mất, nàng đến vương thành của Đại Sở hơn mười lần rồi nhưng chưa một lần nào thấy bất an xao động như lần này.

Trong khoảnh khắc màn xe bị xốc lên, ánh mắt của nàng ngay lập tức trừng lớn, không thể tưởng được thứ mình đang nhìn thấy lúc này.

- Dừng xe. Na Y hô lên thất thanh.

Mặc dù phải dừng lại đột ngột nhưng các kỵ sĩ cũng là những người được huấn luyện rất tốt. Xe ngựa của Na Y dừng lại ngay lập tức.

Mấy người đi phía sau cũng không bị đụng chạm. Không khí trên đường nháy mắt ngưng đọng lại. Không ai biết chuyện gì đang diễn ra.

Một hạ nhân bên Vương đình đứng bên ngoài xe hỏi:

- Có chuyện gì vậy bệ hạ?

Không có thanh âm nào đáp lại. Trong xe ngựa, Na Y hoàn toàn ngây ngốc. Một tay vẫn đang vén mành, mắt nhìn vào thiếu niên ngọc thụ lâm phong bên đường. Nước mắt tí tách rơi mà Na Y không hề hay biết.

Dần dần, ánh nhìn của mọi người cũng tập trung vào Sở Mặc. Ai bảo nữ vương bệ hạ cứ nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi này cơ chứ. Muốn không nhìn cũng không được.

Điều này khiến đệ nhất dũng sĩ hiện tại của thảo nguyên, Đằng Phong Cách Nhĩ cảm thấy rất không thoải mái.

Là kỵ sĩ Vương đình Na Y tự mình sắc phong, sinh ra tại thảonguyên, từ năm sáu tuổi, Đằng Phong Cách Nhĩ đã tiến vào môn phái bái sư học nghệ. Đến tận một năm trước, mới học thành tài trở về. Chỉ mới hai mươi mốt tuổi đã ở luyện tâm kỳ Minh Tâm cảnh.

Ở tầm tuổi này mà đã có cảnh giới cao như vậy, cho dù có ở nước mạnh như Đại Hạ cũng tuyệt đối được coi là thiên tài. Một thiên tài lâu năm mới có.

Bối cảnh của Đằng Phong Cách Nhĩ không tầm thường, từ thời ông nội y rồi đến các bậc cha chú đều là kỵ sĩ của Vương đình. Từ khi sinh ra, lý tưởng lớn nhất của y là trở thành kỵ sĩ Vương đình chân chính, đệ nhất dũng sĩ trên thảo nguyên. Y có thiên phú, có dòng dõi tốt, lại vô cùng cố gắng. Trong quá trình tu luyện ở môn phái còn gặp được kỳ ngộ những ba lần liền.

Như vậy mới làm nên kỳ tích, mới hai mươi mốt tuổi đã ở Minh Tâm Cảnh.

Sau khi trở lại Vương đình, với xuất thân tốt, thực lực hùng mạnh đã nhanh chóng khiến Đằng Phong Cách Nhĩ trở thành thần tượng mới trên thảo nguyên.

Nhưng có một chuyện khiến y không thoải mái. Y cảm thấy có một kẻ còn có địa vị cao hơn y, đó chính là Lâm Bạch. Lại là một người Hán. Điều này khiến Đằng Phong Cách Nhĩ cảm thấy rất khuất nhục. Không ít lần y nói với người khác rằng: nếu y xuống núi sớm hai năm, người ngăn cơn sóng dữ sẽ là y chứ không phải là tên Lâm Bạch kia.

Nói với ai chứ y cũng không dám nói trước mặt Na Y vì y biết, tên Lâm Bạch kia đã chiếm trọn trái tim nàng.

Điều này khiến y càng ghen tị hơn, càng không cam lòng. Theo Đằng Phong Cách Nhĩ, chỉ có người anh tuấn tài năng xuất chúng như y mới xứng với cô nương xinh đẹp nhất thảo nguyên.

Dựa vào cái gì mà một người Hán lại có được tâm của Na Y?Sau khi trở thành kỵ sĩ của Vương đình, Đằng Phong Cách Nhĩ đã rất nhiều lần công khai hoặc ám chỉ tỏ tình với Na Y.

Nhưng tất cả đều biệt tăm, không được đáp lại

Sau đó Na Y lại kết minh với Sở quốc, thân là người cầm quyền tối thượng của Vương đình lại thường xuyên tới đây. Lúc này, Đằng Phong Cách Nhĩ mới biết Lâm Bạch có thể chính là Sở vương.

Nhưng khi nhìn thấy ‘Sở vương’, y ngay lập tức bác bỏ. Vì chỉ cần liếc mắt một cái y cũng nhận ra cái vị kia là một con gà mái…Nên Đằng Phong Cách Nhĩ cũng không nghĩ nhiều. Y tin rằng một ngày nào đó, nữ vương sẽ bị y làm cảm động, hiểu được tâm ý của y, chấp nhận y.

Tuy nhiên, vào giờ khắc này, nhìn thấy thiếu niên kia, lòng Đằng Phong Cách Nhĩ chợt trầm xuống.

Đằng Phong Cách Nhĩ cưỡi ngựa bên trái xe của Na Y. Theo tầm mắt của nàng, y liền nhìn thấy thiếu niên anh tuấn đang đứng bên đường.

Người luôn tự phụ về diện mạo như Đằng Phong Cách Nhĩ cũng cảm thấy hổ thẹn khi nhìn thấy Sở Mặc.

Diện mạo thật quá tuyệt. Đây là cảm giác đầu tiên của Đằng Phong Cách Nhĩ.

Cảm giác thứ hai chính là thiếu niên này cũng rất mạnh. Cao thủ chân chính đều có trực giác rất nhạy bén với người ở tầm giống mình. Tuy không nhìn rõ cấp bậc của thiếu niên kia, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt, Đằng Phong Cách Nhĩ có cảm giác thiếu niên kia là một kình địch.

Đồng thời, trong lòng y cũng rất lạnh lẽo, lại vô cùng phẫn nộ. Dựa vào cái gì mà một thiếu niên người Hán lại khiến nữ vương có biểu hiện như vậy?

Nàng là viên minh châu sáng chói của Vương đình. Là nữ thần trong suy nghĩ của hàng tỉ con dân. Tại sao nàng lại tự hạ mình thế kia?

Trong lòng len lén thích Lâm Bạch thì thôi lại còn thất thần trướcmặt một thiếu niên đứng ven đường của Sở quốc.

Lửa giận sâu trong lòng y bùng cháy, đôi mắt cũng đỏ quạch.

Sở Mặc lại rất mẫn cảm.

Ngay từ lần đầu tiên Đằng Phong Cách Nhĩ nhìn hắn, hắn đã hơi hơi cảm thấy có địch ý.

Tuy nhiên Sở Mặc cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Na Y đang vì hắn mà rơi lệ, khẽ mỉm cười:

- Đã lâu không gặp…Na Y

- Tiểu tử mau nộp mạng.

Lửa giận của Đằng Phong Cách Nhĩ vào thời khắc Sở Mặc gọi tên Na Y ngay lập tức bộc phát.

Ngươi là ai mà cũng dám gọi tên của nữ vương bệ hạ.

- Hả…

Phản ứng của Na Y có hơi chậm một chút. Cảnh giới của nàng không cao, đây có thể coi là phản ứng nhanh nhất có thể rồi.

- Dừng tay! Na Y lớn tiếng quát.

Vẫn hơi trễ. Na Y sao có thể ngăn cản một kích toàn lực của cao thủ Minh Tâm Cảnh.

Đằng Phong Cách Nhĩ muốn dùng một kích này lấy mạng của Sở Mặc. Nên dốc toàn lực ra tay.

Nhìn sức lực của thanh trường đao kia có thể biết nó có thể chém đứt cả một cây cột sắt chứ đừng nói gì đầu người.

Thực lực của Vương Đại Phát cũng không thấp. Khi thấy đao củaĐằng Phong Cách Nhĩ sắp đánh tới, trong tiềm thức Vương Đại Phát muốn xông lên chắn trước mặt Sở Mặc.

Vương Đại Phát không phải muốn giả bộ. Mặc dù thực lực của Vương Đại Phát không tệ nhưng còn chưa phải đối thủ của Đằng Phong Cách Nhĩ. Vương Đại Phát không thể ngăn được một đao kia, nhưng vẫn muốn xông lên.