Thí Thiên Đao

Chương 713: Cánh cửa vàng (1)



Cho dù là đại cao thủ ở cảnh giới Đế Chủ… cũng không dám làm gì thì làm ở đây, thậm chí có nhiều Đế Chủ còn không có dũng khí để xông tới chỗ này.Cho nên Sở Mặc ngồi đàng hoàng ngay ngắn trong hố sâu do hắn tự đạp ra, vận hành tâm pháp Thiên Ý Ngã Ý, từ từ làm quen với thân thể mới.

Cho tới khi sắp hết thời gian một nén nhang, Sở Mặc cảm thấy sức mạnh tinh thần của mình có dấu hiệu suy kiệt một cách rõ rệt, mới dừng việc làm quen này lại. Lấy bản thể của mình trong Thương Khung Thần Giám ra, lặng lẽ đọc một đoạn khẩu quyết, linh hồn liền trực tiếp trở về cơ thể gốc. Sau đó cất phân thân này về lại Thương Khung Thần Giám bất chấp mỏi mệt.

Sau đó, một cảm giác rã rời nháy mắt ập tới bao trùm lên Sở Mặc,toàn thân hắn ướt đẫm như vừa được vớt từ trong nước lên, nằm yên ở đáy hố, không buồn nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay.

Mãi lâu sau, Sở Mặc mới khôi phục được chút sức lực, lấy một viên đan dược ra nhét vào miệng.

Nguồn năng lượng dồi dào khiến hắn cảm thấy dễ chịu được đôi chút, lúc này trên bộ mặt đã cứng ngắc hồi lâu mới nứt ra một nụ cười khổ:

- Giới Linh nói mỗi lần dùng được nhiều nhất trong một nén nhang, nhấn mạnh là nhiều nhất… Thật ra, dựa vào cảnh giới của ta, tốt nhất là nửa nén nhang mới đúng! Nếu không, dù trở về được cơ thể gốc,nhưng tinh lực đã cạn kiệt đến đầu ngón tay cũng không cử động nổi, chẳng phải là chỉ đành nằm yên mặc cho người ta chém giết rồi sao?

Sở Mặc nói xong, lại vận hành thêm một vòng Thiên Ý Ngã Ý nữa, Sở Mặc có thể cảm nhận được một cách rõ rệt, năng lực lĩnh ngộ của mình lại tăng thêm một bậc. Dường như rất nhiều điều tối nghĩa khó hiểu trước đây đều trở nên rõ ràng hơn rồi.

- Hóa ra còn có lợi ích này.

Trên khuôn mặt Sở Mặc nở ra nụ cười vui vẻ.

Nhón gót nhảy ra khỏi hố sâu, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dàotới cực điểm từ bốn phương tám hướng chen nhau ùa tới, Sở Mặc tham lam hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Nơi này quả thực là một nơi tu luyện tuyệt hảo!

Nhưng tức khắc sau đó, hắn lại có chút cứng lưỡi. Bởi hắn chợt nghĩ ra, nơi này, là cấm địa trên Thiên tầng!

- ---------oOo----------

- Ta phải làm sao để về Nhân tầng đây? Ta còn muốn đi gặp Tần Thi và Đổng Ngữ mà!

Sở Mặc lầm bầm, nhớ tới tấm lệnh bài mà Gà Trống Lớn cho mình, bên trong hình như… có khẩu quyết để hắn đi tìm các nguyên tố ngũ hành mà Giới Linh để lại.

Xem ra cũng chỉ đành dùng cách này để về Nhân tầng rồi. Sở Mặc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, bởi hắn nghĩ nên đi gặp Tần Thi và Đổng Ngữ trước đã, lời hứa mà bản thân nói ra, hẳn đã đến lúc phải thực hiện rồi.Grào!

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng gầm trầm thấp của dã thú.

Trên dưới toàn thân của Sở Mặc nháy mắt trở nên lạnh tựa băng, một mùi vị tử vong bao trùm lấy hắn chỉ trong khoảnh khắc.

Tốc độ của Thương Khung Thần Giám bị đẩy cao tới mức cực hạn, nhoáng lên một chùm sáng phủ kín khắp cơ thể Sở Mặc.

Sở Mặc rùng mình một cái, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khôn xiết,đến thở cũng không dám thở mạnh. Chỉ riêng một tiếng thú gầm, suýt chút nữa đã gầm chết hắn!

Sở Mặc coi như đã thu được cảm nhận trực quan, về việc vì sao ngay cả Đế Chủ cũng không dám bén mảng tới nơi này rồi. Nơi này nào phải vùng cấm? Rõ là một vùng đất chết chóc khủng bố mới phải!

Sau đó, Sở Mặc nhìn thấy, chiếc đầu to tướng của một con khỉ đột lông vàng ló ra, xuất hiện bên trên miệng hố sâu, mình mẩy bao phủ một vầng sáng nên không thấy rõ được bộ dạng ra sao.

Cách một tầng bảo vệ của Thương Khung Thần Giám, mà Sở Mặcvẫn cảm nhận được uy áp kinh hoàng từ trên người con khỉ đột khổng lồ một cách sắc nét. Con khỉ đột khổng lồ cúi đầu liếc nhìn Sở Mặc đang trong hố sâu với thái độ hoài nghi, hai con mắt lóe ra hai ánh nhìn lạnh như băng giá.

- Chào…

Sở Mặc run rẩy môi, vẫy vẫy tay về phía con khỉ đột khổng lồ:

- Ta không cố ý xông vào đây… Đừng giận!

Grào!

Con khỉ đột khổng lồ trực tiếp đáp trả Sở Mặc bằng một tiếng rítgào.

Vầng sáng tỏa ra từ Thương Khung Thần Giám thoáng cái bị mỏng bớt, Sở Mặc hự một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Sao còn dám chần chờ thêm nữa, lập tức lẩm nhẩm khẩu quyết, toàn thân Sở Mặc bỗng chốc liền bị ôm lấy bởi một luồng quy tắc hùng mạnh, kéo theo thân hình của hắn biến mất ngay tại chỗ.

Ầm!

Trong nháy mắt khi Sở Mặc kịp biến mất, hắn chỉ nghe thấy mộttiếng nổ long trời lở đất, cùng luồng sóng dao động mạnh mẽ vô song, khiến hắn lại nôn ra thêm một ngụm máu tươi nữa. Đầu óc bị dọa cho căng thẳng tột độ.

Nếu phản ứng của hắn chỉ chậm thêm tí chút nữa thôi, con khỉ đột khổng lồ màu vàng này sẽ đập cho hắn nát bấy như tương bần, không chừa lại một mẩu vụn!

Dù chết ở Huyễn Thần Giới thì không bị chết thật, nhưng có trời mới biết chết dưới một cú đánh như vậy của khỉ đột khổng lồ, sẽ để lại hậu quả thế nào?Sở Mặc hoa mắt chóng mặt, hắn tới thẳng một nơi lạ lẫm. Sau đó, hắn có chút mắt chữ o miệng chữ a, không nén được mà mắng một câu:

- Mẹ kiếp!

Khi nãy đứng giữa ranh giới sống chết, lúc cấp bách hắn đọc bừa một đoạn khẩu quyết, kết quả liền được đưa thẳng tới chỗ của Ngũ Hành Chi Kim ở Thiên tầng!

- Ta… ta muốn trở lại Nhân Giới kia mà!

Sở Mặc khóc không ra nước mắt nhìn cảnh vật xung quanh, lập tức liền cảm nhận được một hơi thở khắc nghiệt phả vào mặt, sau đó, liền thấy một cánh cửa bằng vàng lúc ẩn lúc hiện trước mắt.Rõ ràng, bước qua cánh cửa bằng vàng ròng này, bên trong nhất định cũng sẽ là một thế giới thu nhỏ tựa như nơi của Ngũ Hành Chi Thủy vậy.

Lúc mà Giới Linh truyền cho Sở Mặc những khẩu quyết để đến nơi có nguyên tố ngũ hành, cũng không nói khẩu quyết dùng được bao nhiêu lần. Bởi vì khẩu quyết này, đã là một bộ phận của Huyễn Thần Giới rồi.

Nếu chẳng may sức mạnh quy tắc này chỉ dùng được một lần, vậy chẳng phải nếu giờ mà bỏ đi, về sau sẽ không tới được nữa hay sao? Cho dù vẫn dùng tiếp được, nhưng lần sau… ai mà biết nơi này có thay đổi nào xảy ra không?Nguyên tố ngũ hành, là thứ mà trong toàn giới tu sĩ ai ai cũng muốn có được.

- Thôi được rồi, chuyện đâu rồi sẽ có đó.

Sở Mặc hít sâu một hơi, lấy ra một viên Phá Giới Đan phẩm chất hoàn hảo, cất bước đi tới cánh cửa bằng vàng.

Ngay khi thân hình Sở Mặc sắp tiến vào cánh cửa vàng, xa xa phía sau truyền tới một giọng nói lạnh như băng:

- Đứng lại!