Thí Thiên Đao

Chương 717: Quan tài đá dưới lòng đất



Thế nên, tuy loài này rất khó bắt, nhưng trên Thiên giới… vẫn là khó được trông thấy bóng dáng của chúng.

Mà trước khi vào Huyễn Thần Giới, Gia Cát Lãng lại vừa được bạn bè mở tiệc chiêu đãi đúng món thỏ hoàng kim!Bữa ăn hôm đó, vị Đế Chủ trẻ tuổi này ăn rất ngon miệng, cảm thấy vô cùng hài lòng, có ai ngờ thức ăn trong miệng y, hôm nay lại trở thành kẻ địch lớn của chính y chứ!

Loại cảm giác bực mình này quả thật khỏi phải bàn.

- Nếu là ở bên ngoài, chỉ cần một ý nghĩ của bản Đế Chủ thôi là đủ để giết ngươi vô số lần rồi!

Gia Cát Lãng mặt mang vẻ buồn bực nhìn con thỏ hoàng kim thân hình mập mạp này mà cắn răng nói.

Ầm!

Thỏ hoàng kim đập một cái vào pháp khí hộ thể đang tỏa ra xung quanh một vòng năng lượng của Gia Cát Lãng, vòng bảo hộ năng lượng đó lập tức sinh ra một cơn chấn động kịch liệt.Vòng bảo hộ hoạt động nhờ thiên tinh thạch cực phẩm, quả nhiên không mạnh mẽ bằng kết giới năng lượng toát ra từ chính y khi còn ở cảnh giới Đế Chủ, tình huống này nếu là ở bên ngoài, cho dù Gia Cát Lãng không dùng kết giới năng lượng, lấy thực lực của con thỏ hoàng kim này mà đập lên người y, cũng sẽ không gây nên bất cứ thương tích nào.

- Có chút thực lực cỏn con như vậy mà lại còn khoác lác.

Thỏ hoàng kim cười lạnh, miệng nói ra tiếng người.

- Ngươi…

Gia Cát Lãng thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu, y thế mà lại bị mộtcon thỏ khinh bỉ rồi.

- Ngươi cái gì mà ngươi? Hôm nay thỏ gia sẽ làm thịt ngươi!

Con thỏ hoàng kim này ban đầu còn không nói một lời, có lẽ là cũng bị những pháp khí hùng mạnh kia của Gia Cát Lãng chọc giận rồi.

- Nếu như là ở bên ngoài…

Bốp ~!

- Đừng có cứ bên ngoài bên ngoài, đây đang là bên trong!

Thỏ hoàng kim ăn nói như một con thỏ lưu manh, cười lạnh, lại tátmột cái nữa về phía mặt của Gia Cát Lãng.

Tuy rằng có vật báu bảo vệ, thỏ hoàng kim vốn dĩ là không gây được thương tích gì cho y, nhưng Gia Cát Lãng vẫn có loại cảm giác như bị tát trúng, mặt mày tái mét, ánh mắt lộ vẻ giận dữ đến cực điểm, giống như đang do dự điều gì.

Bốp bốp bốp!

Thỏ hoàng kim hai tay cùng sử dụng, có xu thế không bỏ qua cho tên con người này, không đánh nát vòng bảo hộ của y thì không thôi.- Là ngươi ép ta đấy nhé… Vốn ta định dùng ở chỗ của Ngũ Hành Chi Kim, nhưng là gặp loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp mà lại còn không biết chết sống là gì như con thỏ nhà ngươi, ta sẽ dùng nó cho ngươi vậy, rồi sau đó để bản Đế Chủ làm tiệc thịt thỏ!

Giọng nói của Gia Cát Lãng trở nên lạnh lẽo như băng, sát khí trong mắt cũng đậm đặc tới cực hạn.

Thân là một đại cao thủ ở cảnh giới Đế Chủ… mà lại bị một con thỏ chế nhạo như vậy, đã sớm không nhịn được rồi.

Nói xong, Gia Cát Lãng lấy từ trong người ra một thanh kiếm nhỏ cỡ lòng bàn tay, trên thân kiếm có khắc một lượng lớn các hoa văn, mà cáchoa văn kia lại cực kỳ phức tạp. Bên trên ngập tràn hơi thở của đạo. Cho dù là phóng to lên gấp một vạn lần, cũng không thể nào nhìn cho rõ ràng được.

Đây chính là vũ khí cao cấp nhất của một Đế Chủ chân chính!

Là pháp khí bản mệnh của Gia Cát Lãng!

Tuy rằng hiện giờ Gia Cát Lãng không thể thi triển ra pháp lực hoàn hảo ở cảnh giới Đế Chủ của mình, không thể khống chế trọn vẹn vũ khí Đế Chủ này được, nhưng thanh kiếm đó coi như cũng có chút linh tính, cho dù là tự mình hoạt động, chí ít cũng phát huy ra được một nửa uylực, kéo dài trong gần một nén nhang!

Chính xác ra thì Gia Cát Lãng vốn cũng không định sử dụng pháp khí bản mệnh, nhưng quả thực là bị con thỏ này làm cho tức đến nghẹn thở rồi. Cho dù không có bất cứ ai chứng kiến việc này, nhưng chính y cũng không thể nào chấp nhận nổi.

- Đi!

Gia Cát Lãng quăng thanh kiếm vào không trung, quát lên giận dữ:

- Chém chết con thỏ này cho ta!

Vù!Thanh kiếm nhỏ lập tức gầm lên sau đó thoắt cái biến thành một thanh đại kiếm lớn hơn một trượng, dùng tốc độ khó tin chém mạnh về phía con thỏ hoàng kim này.

- Ối mẹ ơi!

Thỏ hoàng kim nhìn thấy thanh kiếm toàn thân lẩn vẩn sát khí khủng khiếp, bộ lông xù vàng ươm lập tức dựng đứng cả lên, lẩm bẩm một câu rồi quay người bỏ chạy không chút do dự!

Vèo!

Biến thành một luồng sáng màu vàng thoáng chốc đã chạy đi đượchơn mười dặm.

Lúc này đến lượt Gia Cát Lãng lên giọng dạy đời rồi, cảm giác nghẹn tức trong ngực lập tức tanh thành mây khói, mắng to:

- Con thỏ chết bầm kia… có giỏi mi đứng lại cho ta! Đến mà đánh này? Không phải mi giỏi lắm sao?

- Đánh cái em gái ngươi ấy! Đánh thế nào lại với pháp khí Chí Tôn? Ngươi ngu ngốc không có nghĩa là thỏ gia cũng ngu theo nhé!

Giọng của con thỏ mập từ xa truyền lại, nghe ra… ít nhất là đã cách nơi này chừng hơn trăm dặm rồi.Gia Cát Lãng tức giận tới trợn ngược hai mắt. Liền bất chấp tất cả, hôm nay dù thế nào cũng phải làm thịt con thỏ này trước rồi hãy nói. Còn về phần Ngũ Hành Chi Kim, y cũng không tin cái người bước vào thế giới này trước y kia, có thể lấy được nhanh như vậy!

Chẳng qua Gia Cát Lãng đang ở cảnh giới Tiên Thiên, vốn không đuổi kịp con thỏ mập mạp và pháp khí bản mệnh kia của mình, chỉ có thể dựa vào cảm ứng mà bám sát gót phía sau.

Mà lúc này, Sở Mặc, kẻ mà Gia Cát Lãng cho rằng chắc chắn không thể nào lấy được Ngũ Hành Chi Kim nhanh như vậy, đã nhờ vầng trăng máu “Nhập Địa” kia trên Thương Khung Thần Giám, xâm nhập đếntrung tâm của long mạch!

Nơi sâu tận cùng trong tòa núi nhỏ thoạt nhìn rất bình thường này!

Sở Mặc đứng đó, ngẩn người vì cảnh tượng trước mắt.

Theo nơi mà hắn đã tính toán ra là sẽ có Ngũ Hành Chi Kim, lại chỉ đang bày độc một cỗ quan tài đá cổ xưa.

Cỗ quan tài đá này không biết đã trải qua biết bao nhiêu tháng năm ròng rã, ngay cả các góc cạnh cũng đã bị mài nhẵn, tản ra một phong vị cổ xưa, đồng thời, cũng tràn ra một luồng uy áp động trời.Nhưng trước khi tới đây, bất luận là Tị Họa hay thuật Phong Thủy mà hắn tính toán cũng cho hắn biết nơi này không có bất cứ nguy hiểm nào.

Đó là một khu vực ngầm dưới lòng đất, không gian cũng không lớn, ngoại trừ cỗ quan tài đá này ra cũng không có thêm bất cứ thứ gì.

- Rốt cuộc là ai, lại chôn cất thi thể mình ở nơi trung tâm mắt rồng của thế giới Ngũ Hành Chi Kim? Nơi này… vốn phải là nơi sinh ra Ngũ Hành Chi Kim chứ!

Sở Mặc giật giật khóe môi, cảm thấy vô cùng khó hiểu.Hắn rất muốn tiến lên mở nắp quan tài ra nhìn thật kỹ xem bên trong là ai. Nhưng lại do dự, nhỡ chẳng may bên trong chôn cất một vị cao thủ cực kỳ kinh khủng, thì hành động đó của mình chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?