Thí Thiên Đao

Chương 847: Hắn thật sự là người sao? (2)



Khi nói chuyện, đại đao giống ván cửa trong tay Sở Mặc biến mất, thay vào đó…. Là một trường đao tản ra huyết khí nhàn nhạt.

Trường đao thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn, chở nhìn còn tưởng là một thanh kiếm.

Khóe miệng của Triệu Thanh cũng lộ ra nụ cười đùa cợt:

- Thay đổi nhiều vũ khí vậy mà chưa ngán sao? Ngươi cứ việc…

Lời Triệu Thanh còn chưa nói hết, đã nhìn thấy cây đao đối diện hung hăng trảm vào trên kết giới do pháp khí trong tay hắn tạo thành. Sau đó… không ngờ lại trực tiếp chém nứt kết giới, chém tiếp về phía đầu của Triệu Thanh! Trực tiếp nén câu nói của tiếp của Triệu Thanh lại!

Ầm!

Món thiên khí trong tay Triệu Thanh phát ra một tiếng vang thật lớn, vỡ vụn…. nháy mắt liền chia năm xẻ bảy!

Sau đó trước khi số lượng lớn lôi kiếp Kim Đan hạ xuống, Thí Thiên trong tay Sở Mặc đã trực tiếp chém Triệu Thanh…. Thành hai khúc!

Triệu Thanh cho tới lúc chết, trong mắt đều là thần sắc không dám tin.

Đao gì… lại có thể phá không Thiên kiếp chém rách kết giới do thiên khí tạo ra dễ dàng như thế chứ?

Hắn rốt cục là ai? Làm sao có thể cường đại như thế?

Mang theo không cam lòng vô tận, thân hình Triệu Thanh bị chém thành hai khúc trực tiếp rơi từ trên bầu trời xuống.

Lúc này mới có vô số lôi kiếp Kim Đan đánh về phía Triệu Thanh.

Trước khi hai nửa thân hình của hắn rơi xuống đất đã chém thành cặn, hóa thành bụi tiêu tan ở giữa đất trời.

Một tu sĩ trẻ tuổi cảnh giới Kim Đan hùng mạnh, vô cùng nghẹn khuất… mà chết ở chỗ này.

Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Số lượng lớn lôi kiếp Kim Đan bổ vào trên thân thể của Sở Mặc.

Sở Mặc trực tiếp ho vài ngụm máu, trên mặt cũng mang theo tươi cười hưng phấn. Năm tên tu sĩ kỳ Kim Đan, trong đó còn có Triệu Thanh cao thủ Kim Đan trung kỳ đều bị một mình hắn chém giết, Mặc dù là mượn oai của Thiên kiếp, nhưng đây cũng là cuộc chiến thành công nhất từ khi Sở Mặc bước vào con đường tu luyện!

Lúc này uy lực của Thiên kiếp nhỏ dần, một lát sau mây đầy trời bắt đầu chậm rãi tán đi, còn có một ít lôi kiếp vụn vặt bổ vào trên người Sở Mặc, nhưng đã không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Sở Mặc.

Rốt cục, khi một đạo lôi kiếp cuối cùng biến mất ở trong thiên địa, Sở Mặc lấy ra một bộ quần áo nhanh chóng mặc vào. Dù sao phía xa xa còn có Lục Thiên Duyệt, hắn cũng không muốn trở thành người cuồng bại lộ.

Trải qua trận tôi luyện của Thiên kiếp, Sở Mặc có thể cảm giác được thần khí của mình… lại tăng thêm một bậc.

Thân thể không mạnh lên rõ ràng, nhưng số lượng lực tinh thần của hắn… lại tăng lên rất lớn.

- Xem ra… Thiên kiếp tuy rằng khủng bố, nhưng nếu thành công độ kiếp thì thực lực cả người sẽ tăng lên rất nhiều. Cho nên vẫn có chỗ tốt rất lớn.

Trong lòng Sở Mặc nghĩ, sau đó bay về phía Lục Thiên Duyệt.

Một trận chiến hôm nay Lục Thiên Duyệt đều thu vào trong mắt. Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn Sở Mặc có chút không giống lúc trước.

Lúc trước mặc dù biết người này rất hùng mạnh, y thuật cao mình, luyện đan cũng rất nhanh, hơn nữa chiến lực cũng rất mạnh. Nhưng theo Lục Thiên Duyệt, người thanh niên được phụ thân tôn xưng này chung quy chỉ là một người có cảnh giới không cao mà thôi.

Cho dù có cường thịnh thì cũng chỉ là một tu sĩ kỳ Trúc Cơ, chẳng lẽ hắn có thể chống lại Kim Đan hay sao?

Cảnh tượng hôm nay hoàn toàn cải biến nhận thức của Lục Thiên Duyệt. Nếu không tận mắt nhìn thấy, người khác nói… nàng chắc chắn sẽ không tin tưởng. Một tu sĩ Trúc Cơ, lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, trong chớp mắt tiêu diệt năm Kim Đan.

Đây quả thật quá khủng bố!

Hắn thật sự là người sao?

Nhìn Sở Mặc đang bay tới, trong lòng Lục Thiên Duyệt đột nhiên toát ra một ý niệm.

- Có sợ không?

Sở Mặc đi tới, cười ha hả nhìn thoáng qua Lục Thiên Duyệt.

Lục Thiên Duyệt khẽ ngẩn người, lập tức hiểu rõ ý tứ của Sở Mặc, hạ giọng nói:

- Có một chút.

Nàng không phải một nữ nhân am hiểu nói dối, nhất là trước mắt một cường nhân trẻ tuổi bí ẩn, nàng càng không muốn che dấu sự yếu ớt của nàng:

- Dù là đệ tử đích truyền của Huyết Ma Giáo, muốn nói không hề sợ là giả. Tuy nhiên… cũng không phải rất sợ.

- Vì sao?

Sở Mặc có chút kỳ quái nhìn Lục Thiên Duyệt.

- Huyết Ma Giáo, tuy rằng cũng được coi là môn phái cao nhất ở bên trong Linh giới, hơn nữa phong cách làm việc tàn nhẫn, có thù tất báo, khiến nhiều người vừa nhắc tới họ liền biến sắc, trong lòng kiêng kị. Nhưng thứ nhất Huyết Ma Giáo cách chúng ta nơi này rất xa xôi, cho dù là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh muốn tới đây cũng phải mất một tháng; thứ hai sư môn Linh Động Sơn của ta là bá chủ một phương này. Linh Động Sơn cùng Linh Thủy Điện còn có Linh Vận Môn, ba nơi này khí cùng liền cành, canh gác lẫn nhau. Một khi Huyết Ma Giáo thật sự bởi vì chuyện này mà đánh vào, như vậy sư môn của ta…. Chắc chắn sẽ không ngồi yên không quan tâm tới.

Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc:

- Ta chỉ có chút lo lắng về ngươi, Huyết Ma Giáo có thể sẽ không đánh vào bên này, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Ta? Không có chuyện gì đâu, ta chỉ sợ chuyện này sẽ làm Huyết Ma Giáo giận lây sang Lục gia….

Sở Mặc cười khổ nói:

- Sớm biết như thế, còn không bằng đổi lại thân phận khác.

- Đây cũng là định mệnh.

Trên mặt của Lục Thiên Duyệt cũng lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ:

- Dù sao lúc trước chúng ta đều không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển tới trình độ này, ta càng không có nghĩ tới năm tên tu sĩ kỳ Kim Đan cứ như vậy mà chết ở đây, hiện tại ta còn có loại cảm giác nằm mơ.

- Có phải đã hối hận khi quen biết ta không?

Sở Mặc nhìn Lục Thiên Duyệt hỏi.

- Sao có thể, ta cảm giác được ngươi không phải một tu sĩ bình thường, trên người ngươi tràn đầy thần bí khiến người ta không kìm nổi muốn tìm tòi nghiên cứu. Hơn nữa thành tựu trong tương lai của ngươi khẳng định không thể lường được, có thể quen biết bằng hữu như ngươi là một loại may mắn.

Lục Thiên Duyệt sâu kín nói:

- Chỉ là vận mệnh của Lục gia chúng ta có chút không xong. Nhưng điều này cũng không thể trách ngươi được, tu giới chính là như vậy, cho dù không xuất hiện ngươi thì sớm muộn cũng sẽ gặp vấn đề như vậy.

- Ngươi có thể nghĩ như vậy ta rất cảm kích.

Sở Mặc còn thật sự nói.

- Sự thật chính là như thế, ta chỉ là ăn ngay nói thật.

Lục Thiên Duyệt nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn thoáng qua Sở Mặc:

- Tiếp theo… ngươi chuẩn bị rời đi phải không?

- Tại sao phải rời khỏi?

Sở Mặc liếc mắt nhìn Lục Thiên Duyệt:

- Ta nếu đã lấy than phận của ca ca ngươi, khẳng định phải đợi tới khi nào Lục gia hoàn toàn ổn định mới rời đi được.