Thí Thiên Đao

Chương 974: Một trời một vực (2)



- Làm gì?

Ba người đều sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại, nhìn Sở Mặc:

- Ngươi muốn biến thành hình dáng của chúng ta?

- Ngoại trừ biến thành các ngươi ra, thì ta còn cơ hội nào khác để tiếp cận y sao?

Sở Mặc thản nhiên nói:

- Tự các ngươi nghĩ cho kỹ đi, dù sao một khi y thành công thì các ngươi sẽ đều phải chết. Các ngươi có thể từ chối, ta cũng có thể tự mình nghĩ cách giải quyết. Nhưng là vận mệnh của các ngươi…

- Được, nói thì nói!

Lưu Thiên Phong cắn răng một cái, nhìn Vạn Đại Hải và Tiền Thông Nguyên:

- Nhị ca tam ca, hai người thấy sao?

- Còn thấy sao được nữa? Cứ như vậy đi! Chỉ nói mỗi tin tức của chúng ta thì không được, nhất định phải ở lại đây vài ngày, để Sở công tử quen thuộc nhất cử nhất động của chúng ta, kể cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Toàn bộ phải giúp Sở công tử rõ ràng! Nếu không, lão già kia ranh ma quỷ quyệt, chưa biết chừng sẽ nhìn ra sơ hở. Nếu thất bại trong gang tấc, đừng ai hòng sống sót được.

Tiền Thông Nguyên trầm giọng nói, y vô cùng thông thấu mấy vấn đề này.

Mấy ngày sau, Sở Mặc vẫn ở lại đây khôi phục thể lực, đồng thờikhông ngừng quan sát hành động của ba người Tiền Thông Nguyên, Vạn Đại Hải và Lưu Thiên Phong.

Ba người cũng nói rõ mọi lý lịch trong cuộc đời mình cho Sở Mặc, dù là chuyện xấu cũng không hề bỏ sót.

Sở Mặc nghe từ đầu tới đuôi, phát hiện tuy ba người này đã làm không ít việc xấu, nhưng trên cơ bản đều thuộc về đồng lõa. Tội ác tày trời chân chính thì lại chưa từng có.

So ra, kể cả là người của Linh Vận Môn hay Âu Dương gia cũng có kẻ xấu xa hơn ba người này không biết bao nhiêu lần.

- Từ rất trẻ chúng ta đã quen biết lão đại rồi. Sau khi kết bái đều chỉ dốc lòng tu luyện. Chúng ta không thiếu bảo vật, càng không thiếu tài nguyên. Sau đó lão đại còn muốn chúng ta nhất định không được phô trương… trong tình huống như vậy chúng ta có thể làm ra bao nhiêu chuyện xấu chứ? Dù muốn cũng chẳng có thời gian!

Vạn Đại Hải giải thích cho nghi ngờ của Sở Mặc.

Thời gian chớp mắt đã trôi qua năm ngày, Sở Mặc cũng hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, trải qua trận chiến này, tu vi của Sở Mặc lại tiến bộ đôi chút.

Ba người cũng cáo từ Sở Mặc, chuẩn bị quay về. Bọn họ lần này là giấu Huyết Ma lão tổ rời đi, nếu thời gian quá lâu, không chừng sẽ khiến y nghi ngờ.

Sau đó, Sở Mặc tạm biệt ba người, một thân một mình trở lại Cẩm Tú Thành.

Sự trở về của hắn khiến cả thành Cẩm Tú gần như sục sôi!

Nhất là những người biết được chân tướng, đều vô cùng phấn chấn.

Không ai ngờ được, Sở Mặc thực sự còn sống trở về từ vòng vây của nhà Âu Dương. Cuộc chiến lúc trước đánh tới trời long đất lở, tuy rằng đã bị Sở Mặc che chắn lại, nhưng động tĩnh này vẫn khiến mọi người trong thành Cẩm Tú chấn động.

Giờ Sở Mặc trở về không chút thương tổn, quả thực chính là một kỳ tích!

Ở Cẩm Tú Thành người ta giăng đèn kết hoa, dân chúng tự tụ tập ra đường ăn mừng. Nhưng ở nơi xa xôi Khánh Phong Thành… thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

So với Cẩm Tú Thành thì đúng là một trời một vực! Tám gã tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao kia còn chưa trở về, nhưng tin tức… đã sớm về tới nơi.

Từ trên xuống dưới nhà Âu Dương… chìm trong một bầu không khí yên ắng chết chóc!

Gia chủ Âu Dương Quang Huy quỳ gối bên ngoài nơi bế quan, lớn tiếng khóc lóc cầu xin.

- ---------oOo----------

- Lão tổ tông, xảy ra chuyện lớn rồi, gia tộc đã tổn thất rất nhiều cao thủ, ngay cả Tác lão tổ cũng mất rồi…

Âu Dương Quang Huy quỳ gối ở đó, gương mặt giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào đầy vẻ tự trách.

Nơi bế quan vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót từ phía xa xa trong rừng truyền đến.

Khác với Âu Dương Tác thích xuất quan can thiệp vào việc trong gia tộc, một vị lão tổ nửa bước Luyện Thần khác của nhà Âu Dương, lại bế quan mấy trăm năm, chuyên tâm đột phá cảnh giới Luyện Thần, gần nhưkhông xuất quan. Càng chẳng quan tâm đến chuyện trong gia tộc. Rất nhiều vãn bối trẻ tuổi của nhà Âu Dương còn chưa từng gặp vị lão tổ này.

Lão tổ này tên là Âu Dương Đồ. Nguyên nhân khiến y mặc kệ việc trong gia tộc, là có liên quan tới thân thế của y.

Lúc còn trẻ Âu Dương Đồ cũng không phải là một thiên tài tuyệt thế gì, ngược lại, trong mắt bạn bè đồng lứa khi ấy, y chẳng khác nào một thằng đần, một tên ngu xuẩn.

Ở thời của Âu Dương Đồ, rất nhiều người đều cho rằng y sẽ chẳngcó tiền đồ, thường xuyên nghe thấy kẻ khác cười nhạo y.

Xuất thân của Âu Dương Đồ cũng chẳng tốt đi đường nào, y xuất thân từ một nhánh nhà Âu Dương, từ nhỏ vừa đen lại vừa gầy, ngay cả cha mẹ y cũng không mấy thích đứa con trai này cho lắm. Cảm thấy y chẳng có tương lai gì, chỉ cần yên lặng đừng đi quấy rầy người khác là được rồi.

Từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn tình thương, tính cách của Âu Dương Đồ trở nên bình thản, thậm chí là hơi hướng nội. Bởi vậy, cho dù sau khi y bước vào cảnh giới Nguyên Anh, thực lực được nâng cao rất nhiều, nhưng tính cách này cũng chẳng thay đổi là bao. Có thể nói, cả Âu Dương gia, Âu Dương Đồ hẳn là kẻ có thực lực mạnh nhưng lại giữ vai trò thấp nhất.

Y cũng không có bất cứ sự tích huy hoàng nào được nhiều người biết đến, thậm chí cả cuộc đời còn cực hiếm khi xảy ra tranh chấp với ai. Có vài lần thì cũng chỉ tới mức là dừng.

Y là một tu sĩ chân chính, tu tâm, tu thân, tu đạo!

Nếu không phải lần tổn thất thê thảm và nghiêm trọng này của nhà Âu Dương, thậm chí Âu Dương Quang Huy sẽ không nhớ ra trong gia tộc còn có một lão tổ tông như vậy. Người đã chết Âu Dương Tác thực ra chính là kẻ khinh thường Âu Dương Đồ nhất, Y từng công khai nói trước mặt Âu Dương Đồ rằng: Đừng có tưởng rằng ngươi như vậy là thanh cao, nếu không phải có bóng mát của cái cây to là nhà Âu Dương, ngươi nghĩ ngươi dựa vào đâu mà có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh trong khi không cần tranh giành, không cần chém giết? Không có nhà Âu Dương, ngươi chẳng là cái thá gì sất!

Nghe câu chửi thẳng vào mặt này, Âu Dương Đồ vẫn không nói một lời. Chỉ thản nhiên cười cười, xoay người bỏ đi, tiếp tục bế quan. Sau lần đó, Âu Dương Đồ chưa từng một lần xuất quan. Cũng khiến cho trong lòng rất nhiều con cháu nhà Âu Dương thiếu ý kính trọng với vị lão tổ này.

Nhưng Âu Dương Quang Huy còn biết một việc!

Chính là sau khi mắng ngay mặt Đồ lão tổ, Tác lão tổ đã ngầm nói với Âu Dương Quang Huy một câu.

- Đừng thấy tên này không hé răng nói một lời. Nhưng nếu thật sự đánh nhau, ta không bằng y được!