Thích Có Chút Ngọt Ngào

Chương 1: Đẹp tuyệt một cõi, trên đời không có người thứ hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ý thu ngày càng nồng.

Trời đêm trong veo, trăng khuyết như cái móc câu, xung quanh lác đác vài ngôi sao đang sáng lấp lánh.

Trong thành phố điện ảnh và truyền hình Đông Sơn vẫn có tiếng người ồn ào, ánh đèn rực rỡ.

Sau khi Mộc Hạc thay trang phục, quấn áo khoác ra khỏi phòng hóa trang thì nhận được điện thoại của Chung Minh Ngọc, nói mình có chuyện trì hoãn, đến trễ một chút, muốn cô để dành cho cô ấy một chút đồ ăn. Trong âm thanh còn kèm theo tiếng đàn ông gầm gừ dữ dội: "Không quay xong thì đừng hòng nghỉ!"

Lỗ tai Mộc Hạc bị chấn động ù ù. Cô còn chưa kịp trả lời, đầu bên kia qua loa nói hai tiếng liền vội vàng cúp điện thoại.

Cô cất điện thoại, vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói ngây thơ: "Này, ngươi đứng lại cho trẫm!"

Mộc Hạc quay đầu lại, một bóng người mặc đồ màu vàng đập vào mắt. Đó là tiểu chính thái* Hạo Hạo đóng vai hoàng đế nhỏ trong bộ phim vừa rồi. Mặc dù đứng ở chỗ kia lùn lùn một mẩu, nhưng khí thế của đế vương không thể khinh thường. Cô cung kính đi tới bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống, hơi khom người coi như hành lễ: "Hoàng thượng có gì phân phó?"

(* Tiểu chính thái: Chỉ những chàng trai, bé trai ngây thơ.)

Hai người một cao một thấp đứng cùng nhau, tiểu chính thái nâng cao cằm, làm bộ chắp hai tay ra sau lưng, lặng lẽ quan sát cô.

Mộc Hạc nghi ngờ đợi mấy giây, mới thấy tiểu hoàng đế non nớt nhưng cố giả bộ uy nghiêm, mở miệng vàng ngọc: "Mặc dù ngươi không có lời thoại, cũng không có nhiều cảnh quay, hơn nữa còn, còn hại độc chết trẫm..."

Trong kịch bản, cô diễn vai gián điệp được sắp xếp bên cạnh tiểu hoàng đế. Ở giây phút cuối cùng, bón cho cậu một chén cháo độc. Sau khi độc chết tiểu hoàng đế, chính mình cũng bị giết. Sau đó hai người cùng nhau kết thúc phần diễn, đi lĩnh cơm hộp.

Mộc Hạc lộ vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, Hoàng thượng."

Bé con không ngắt lời, cằm lại càng hất cao hơn: "Nhưng ta cảm thấy ngươi diễn so với cái người chỉ biết nói ABCD kia tốt hơn nhiều."

Mộc Hạc ngây ngốc, nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, trong studio, người đóng vai hộ quốc - trưởng công chúa Tần Chi đang cùng nhiếp chính vương tranh cãi kịch liệt, thái giám cung nữ sợ hãi quỳ đầy đất. Sau máy quay là vẻ mặt không cảm xúc của đạo diễn...

Bé con dứt khoát nói: "Chị sau này nhất định sẽ có tiền đồ hơn chị ta."

Mộc Hạc thu hồi tầm mắt, cười nhẹ hỏi: "Tại sao lại có lòng tin với chị như vậy?"

"Bởi vì, bởi vì..." Bé con ấp a ấp úng, ngượng ngùng tránh ánh mắt cô, vểnh miệng lẩm bẩm:" Bởi vì chị không chỉ có kĩ thuật diễn tốt, mà còn đẹp hơn chị ấy."

Mộc Hạc bật cười, cô đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Nhưng nhận thấy tay mình lạnh, cho nên bước đến ôm nhóc một cái, đáy mắt hiện lên một sự vui vẻ vô hình, giọng nói cũng mềm nhũn: "Cảm ơn em nha!"

Trên mặt bé con ửng hồng, không tự nhiên giãy giụa hai cái, sau đó ngoan ngoãn cho cô ôm: "Cố gắng lên, đừng khiến trẫm mất thể diện."

Mộc Hạc buông nhóc ra, ánh mắt nhu hòa: "Tuân lệnh, Hoàng thượng."

Nhóc con hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía mẹ đang cầm bình sữa tìm mình khắp nơi, lập tức đứng nghiêm: "Cái đó..., thời gian không còn sớm nữa, thỉnh an đi."

Nói xong, nhóc bỏ chạy như làn khói.

Mộc Hạc đứng lên, thấy nhóc được mẹ bế lên, tay nhỏ ôm bình sữa, ực ực uống một hớp lớn. Cô bỗng dưng bật cười. Người vừa ấm áp khích lệ cô, hóa ra vẫn chỉ là một nhóc con vẫn chưa cai sữa.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi đến, cô không nhịn được run lập cập. Sờ cái bụng đã trống rỗng, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, đi đường tắt tới quán ăn nhỏ gần đó gọi một bát mì thịt bò cà chua, thêm một quả trứng chiên.

Ăn được hơn một nửa, Chung Minh Ngọc cuối cùng cũng khoan thai đến chậm. Mấy ngày nay, cô ấy quay phim kinh dị, quần áo đã thay nhưng lớp trang điểm vẫn còn. Sau khi chào hỏi Mộc Hạc, bèn trưng khuôn mặt quỷ dọa người đi gọi thức ăn.

Ông chủ đã ở đây kinh doanh được hai năm, yêu ma quỷ quái gì còn chưa thấy qua. Anh ta nhìn về phía mặt người trắng hơn cả tường, còn có đôi môi đỏ thẫm dài đến tai, cũng không cảm thấy gì lạ. Chờ sau khi cô ấy gọi một phần malatang*, anh ta gõ mã thanh toán dán trên cửa kính, ra hiệu cô trả tiền trước.

(* Malatang là món súp cay nấu cùng hỗn hợp nhiều đồ ăn.)

Không có cách nào khác. Phần lớn khách đến quán anh ta đều là diễn viên đóng vai phụ. Thu nhập không được bao nhiêu không nói, có lúc bọn họ đang ăn, nhận được điện thoại trong tổ kịch, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Quán anh ta làm ăn nhỏ, nếu cứ như vậy thì không sống nổi mất.

Chung Minh Ngọc không thích thái độ này của anh ta. Mặc dù cô ấy nghèo, nhưng cũng không thiếu bát malatang này. Cô quét mã trả tiền, hung dữ đưa di động lên trước mắt anh ta, để anh ta mở to mắt chó ra nhìn cho rõ: "Trả tiền rồi đấy."

Ông chủ một chút cũng không tức giận, ai trả tiền cũng là đại gia. Anh ta còn lộ vẻ mặt vui vẻ, khen cô hóa trang thành ác quỷ giống vô cùng. Thật sự rất cần thiết khiến cho trẻ con khóc đêm nín khóc.

Chung Minh Ngọc cười đáp lại, mặt trắng bệch, môi đỏ mọng, âm âm u u, nhìn đặc biệt khủng bố, khiến cho đôi đũa trong tay ông chủ run run hai lần.

Cô ấy không để ý đến ông chủ nữa, kéo ghế ngồi xuống đối diện Mộc Hạc, thâm ý hỏi: "Diễn chung với nữ minh tinh chạm tay có thể bỏng - Tần Chi, có cảm giác thế nào?"

Mộc Hạc nghe ra cô ấy đang chế giễu, cụp mắt nhớ lại cảnh diễn chung. Sau khi hoàng đế nhỏ chết, trưởng công chúa chờ ở bên ngoài lập tức cầm trường kiếm xông vào. Thấy cháu nhỏ ngã xuống đất bỏ mạng, vừa khiếp sợ, tức giận, khó tin, còn có vui vẻ khi âm mưu cướp ngôi được như ý. Mọi cảm xúc chồng chất lên nhau, đến khi cao trào bùng phát, trưởng công chúa nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn, một kiếm đâm xuyên qua ngực cô, đọc lời kịch: "ABCDEFG!"

Chung Minh Ngọc trực tiếp phun nước trà ra ngoài: "... Nhân tài."

Sau đó cô ấy lại hỏi tiếp: "Đạo diễn cũng không nói gì à?"

"Nói," Mộc Hạc hắng giọng, trịnh trọng bắt chước giọng Hồng Kông của đạo diễn: "Qua! Cực kỳ tốt, cực kì giỏi! Cô Tần cực khổ rồi, nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

Thật ra bộ phim này là do công ty nhà Tần Chi đầu tư, mang tiền vào tổ kịch, ngay cả đạo diễn cũng phải nhìn sắc mặt cô ta.

Chung Minh Ngọc nghĩ cũng thấy đúng. Công chúa nhỏ của Tần thị, nhà có tiền. Cha cô ta là đại cổ đông của ảnh thị Đông Thần. Không có kỹ năng diễn thì làm sao? Đến cả lời kịch còn không cần nhớ, toàn dựa vào 26 chữ cái đã dễ dàng được tâng bốc lên cao.

Cô ấy yếu ớt thở dài, mặc dù đã cố che dấu nhưng trong giọng nói vẫn hiện ra vẻ ghen tị: "Ai bảo người ta đầu thai tốt."

Có vài người, cha có năng lực cao, mãi mãi không cần dùng đến kĩ năng diễn xuất đã có thể hoành hành trong giới giải trí.

Mộc Hạc cười, không nói gì.

Yên lặng một lúc, ông chủ bưng bát malatang lên. Chung Minh Ngọc cầm đũa, ăn hai miếng, tâm tình phức tập nhìn người đối diện. Cô gái trước mặt xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn như tuyết, gần như không có một tí khuyết điểm nào. Mắt hạnh trong suốt, rực rỡ. Là kiểu khiến cho người ta ái mộ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ở trong cái giới này, có thể không có kĩ xảo, nhưng nhất định phải có dung mạo. Mà Mộc Hạc lại có cả hai, nhưng hết lần này tới lần khác đều rơi vào con đường diễn vai phụ.

Chung Minh Ngọc quen cô lúc diễn chung khi ấy, cũng coi như hợp ý nhau. Ba tháng trước còn thuê chung phòng với nhau. Trước kia từng nghe nói, lúc Mộc Hạc mới ra mắt còn nổi một lần. Sau đó có người muốn quy tắc ngầm với cô, cô nhất quyết không chịu. Vì vậy đã đắc tội người ta, từ đó liền bị chèn ép ở tầng lớp cuối cùng, yên lặng không danh tiếng.

Chỉ cần cô nguyện ý, chỉ bằng gương mặt này, còn sợ không có lối thoát sao?

"Mộc Hạc, cô sau này có tính toán gì? Vẫn.... tiếp tục như vậy sao?"

Chung Minh Ngọc từ trong ánh mắt cô thấy được câu trả lời. Cô ấy lại càng không hiểu. Hỏi ra nghi ngờ đã nén ở trong lòng rất lâu: "Trình độ học vấn của cô tốt như vậy, tại sao phải vào giới giải trí?"

Ước mơ ư? Không phải thực tế đã sớm chứng minh nó hoang đường như nào rồi sao?

Mộc Hạc cúi đầu nhìn đường vân trên bàn gỗ, nhớ tới năm sáu tuổi ấy, có một tổ quay phim đến Sơn Thành. Cô được đạo diễn tạm thời chọn trúng, diễn vai cô bé chăn cừu. Đơn giản chỉ cần đưa cừu đi lên sườn núi, rồi lại đưa về là đã lấy được 50 tệ.

Khi đó, tiền lương bố cô làm trưởng thôn một tháng chỉ có 300 tệ.

Sau đó, cô là cô gái đầu tiên ở Sơn Thành đỗ đại học. Từ miền núi đi đến thành phố sầm uất, khác biệt to lớn khiến cô ý thức được, vấn đề cơ bản không nằm ở chỗ cô cố hết sức thay đổi số phận, mà là ở tiền.

Rất nhiều, rất nhiều tiền.

Thấy cô yên lặng, Chung Minh Ngọc trực tiếp khoanh vùng: "Vì nổi tiếng, vì lợi, hay là vì cái gì?"

Mộc Hạc lấy lại tinh thần: "Lợi đi."

Nghe vậy, nhịp tim căng thẳng của Chung Minh Ngọc nhẹ nhàng hạ xuống: "Ha ha, thế giới ngập tràn niềm vui, tất cả đều vì lợi đến; thế giới nhốn nháo, tất cả đều vì lợi đi. Nhưng mà tôi tương đối tham lam, hai cái đều muốn."

Cô ấy giơ chiếc cốc nhựa lên: "Chúc chúng ta đều thành công!"

Mộc Hạc cười, nâng ly đụng một cái, nước trà vào môi đã lạnh như băng.

Đêm đã khuya, hai người ăn xong bữa khuya thì trở về chỗ ở. Sau khi rửa mặt, liền quay về phòng mình ngủ.

Mộc Hạc ngủ ngon suốt đêm. Mấy ngày nay liên tục làm việc cho nên hôm nay cô định nghỉ ngơi, ngủ đến buổi trưa mới rời giường. Bụng đói ùng ục đi ra tìm đồ ăn, kinh ngạc phát hiện Chung Minh Ngọc vẫn còn ở nhà:

"Tại sao cô không đến phim trường?"

"Đừng nói nữa." Chung Minh Ngọc ủ rũ cúi đầu: "Tôi bị người khác thay rồi."

Đầu năm nay, diễn viên phụ cũng cạnh tranh rất khốc liệt. Những người khác không chỉ tự nguyện giảm tiền công xuống còn 20 tệ, mà còn không cần cơm hộp. Hơn nữa sau khi nhận tiền lại sẵn sàng ở lại dọn đạo cụ.

Ha ha, ngay cả mặt cũng không cần.

Dù sao chiều nay cũng rảnh, Chung Minh Ngọc đề nghị đến chùa Bàn Nhã ở ngoại ô dâng hương đổi vận. Mộc Hạc vui vẻ đáp ứng.

Chùa Bàn Nhược ở giữa sườn núi, sau khi thắp hương, khắp rừng cây cũng lặng lẽ nhuộm sắc thu. Những chiếc lá trên ngọn cây theo gió nhẹ bay hoặc phủ kín một màu vàng trên mặt đất, lấp lánh ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đẹp vô cùng. Các cô ngắm cảnh suốt chặng đường. Bước vào cổng chùa, mỗi một điện đều thành kính vái lạy.

- --

Trong thiền phòng nào đó ở sân sau.

Hòa thượng mặc áo bào màu tro ngồi ngay ngắn cạnh của sổ, trong miệng lẩm bẩm. Trên chiếc giường gỗ đối diện có một cơ thể mảnh khảnh, gầy gò đang nằm. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, hai mắt nhắm, ấn đường hơi nhăn, ngón tay thon dài như có như không gõ nhẹ trên giường.

Tiếng niệm kinh ngừng lại.

Hòa thượng nhìn tay anh, trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Nhưng không ai biết có bao nhiêu máu tanh và u ám đã được nhuộm lên đó. Giống như con người anh, có một khuôn mặt quá mức rêu rao. Bề ngoài tưởng như vô hại, nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.

Đẹp tuyệt một cõi, đời nay tuyệt đối không có người thứ hai.

"Tướng mạo này của cậu thuộc mệnh thiên sát cô tinh, định sẵn không vợ không con, cả đời cô độc."

Người đàn ông khẽ cười: "Vậy thì sao."

Vừa nói, anh vừa mở mắt ra, trong mắt không có nửa nụ cười: "Hoắc Nhị."

Hoắc Tư Nam lười nhắc lại với anh, anh ta đã xuất gia, pháp danh Giác Minh, đã sớm không quan hệ với hồng trần thế tục rồi.

"Gần đây cậu lại mất ngủ?"

Hoắc Tư Hành từ trên giường ngồi dậy, giơ tay lên xoa xoa cổ, hời hợt hỏi ngược lại: "Nếu không anh cho là tôi nhàn rỗi không có việc gì đến nghe anh niệm kinh sao?"

Hoắc Tư Nam chắp hai tay, mỉm cười không nói.

Hoắc Tư Hành đứng dậy: "Đi đây."

Trên trán Hoắc Tư Nam nổi gân xanh, giống như đang kìm nén cái gì. Chờ lúc Hoắc Tư Hành mở cửa ra, ánh mặt trời tràn vào, chiếu sáng mặt tường loang lổ, anh ta mới lên tiếng: "Máu người, một khi đã dính vào, cả đời cũng rửa không sạch."

Hoắc Tư Hành không quay đầu lại, ánh sáng quá mạnh. Anh híp mắt, lông mi dày che ánh sáng cùng với tất cả cảm xúc trong mắt lại. Anh thờ ơ nâng khóe môi, giọng lạnh nhạt: "Không phải nói không quản chuyện trần tục nữa sao?"

Hoắc Tư Nam nghẹn một hơi, không lời chống đỡ, chỉ có thể đưa mắt nhìn anh rời đi.

Hoắc Tư Hành không thích náo nhiệt nên chuẩn bị rời đi từ sau núi. Vừa đi qua cái cổng vòm hình trăng khuyết thì nghe thấy tiếng cười đùa của con gái. Anh mặt không cảm xúc đeo khẩu trang lên.

Trong sân có một cái cây cao lớn, là cây nhân duyên ở Bàn Nhược, phía trên treo không ít sợi dây đỏ. Trong tay Mộc Hạc cũng có một dây, là dây cô vừa xin ở chỗ nguyệt lão.

"Nhắc tới cũng lạ. Trong chùa có cầu bình an, sức khỏe, sống lâu, nhân duyên.... Vậy mà lại không có cầu sự nghiệp."

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Chung Minh Ngọc, hoạt bát lại đắc ý cười một tiếng: "Vì vậy tôi đã thương lượng với nguyệt lão, ứng trước ba năm đào hoa để đổi lấy sự nghiệp thành công."

Chung Minh Ngọc vừa không nói lên lời lại vừa buồn cười, cô ấy khẽ cắn môi phản bác:" Mệnh đào hoa cũng rất tốt nha."

"Mộc Hạc, cô nghĩ xem. Bây giờ không phải sắp vào thu rồi sao? Nếu như có một người bạn trai, buổi tối lúc ngủ.... ôm, sẽ không cảm thấy lạnh nữa."

Nghe thấy hai chữ "Mộc Hạc", Hoắc Tư Hành liền dừng bước, ngước mắt nhìn sang.

Cô gái trẻ tuổi đang đưa lưng về phía anh, chân bước lùi về phía sau, ngẩng đầu tìm vị trí thích hợp trên cây. Mái tóc đen như thác nước rủ xuống bên hông, theo cô đi đi lại lại, nhẹ nhàng đung đưa. Anh nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của cô: "Thêm một cái chăn là có thể giải quyết, tại sao phải phiền phức như vậy?"

Đối với Mộc Hạc mà nói, cùng một người đàn ông xa lại từ quen biết đến yêu nhau, rồi đến khi có thể ngủ chung giường, cần một quá trình khá dài.

Chung Minh Ngọc đang muốn nói gì đó, lơ đãng thấy phía sau Mộc Hạc có một người đàn ông xa lạ, cũng không biết xuất hiện từ khi nào. Cô ấy bị cận nhẹ cho nên nhìn không rõ. Chỉ biết dáng người anh rất cao, thân hình rắn rỏi, còn đeo khẩu trang. Cả người toát ra hơi thở người lạ chớ gần.

Dường như ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh đi mấy độ.

Cô theo bản năng cảm thấy nguy hiểm: "Mộc Hạc..."

"Sao vậy?"

Vừa dứt lời, sau lưng Mộc Hạc liền đụng phải chướng ngại vật. A? Cô xoay người lại, trực tiếp đụng phải ánh mắt tĩnh mịch.

Nhiệt độ hơi thấp, người đàn ông chỉ mặc áo sơ mi đen cùng quần dài. Khắp trời ngập tràn ánh nắng ấm áp của mùa thu, còn anh lại mang màu sắc lạnh lẽo, trong trẻo lạnh lùng, nhưng có cảm giác tồn tại mãnh liệt.

Khoảng cách gần như vậy, Mộc Hạc có thể thấy rõ đôi mắt màu nâu sẫm của anh, lông mày cao, hốc mắt rất sâu, khóe mắt hơi nhếch lên, mũi cao bị khẩu trang che bớt.

Nhìn đường nét phía trên gương mặt anh khiến cho cô cảm thấy quen thuộc. Trong cuộc đời, cô chỉ thấy đôi mắt vừa đẹp lại vừa đào hoa như vậy trên một người đàn ông. Lần nữa nhìn vào mắt anh, tim cô không khống chế được đập loạn.

Từ góc Tây Nam truyền đến tiếng chuông, một tiếng lại một tiếng. Xa xăm, giống như truyền về từ chín tầng mây.

Mộc Hạc thấy mình như đang nằm mơ, trong lòng sinh ra cảm giác hoảng hốt, tựa như anh chỉ là ảo ảnh. Cô chớp mắt, tiến lên níu nhẹ ống tay áo anh: "Anh này, có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi không?"

- -------

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một nữ chính có người đứng sau mạnh mẽ nhất trong giới giải trí mà không biết. Nam chính bảo vệ cô một đường thuận lợi, nhưng cô lại có suy nghĩ muốn nuôi anh, còn anh cũng phối hợp để cô nuôi (dưỡng)~

- ----

Đây là món malatang và mì thịt bò cà chua>.<