Thích Có Chút Ngọt Ngào

Chương 17: Ôm công chúa



Edit: Mei Mei

Beta: Xiangg

👻👻👻

Cả hai đi đi lại lại mấy lần mới có thể đem hết đồ vật vào phòng để quần áo. Đồ trước đó nhìn có vẻ nhiều nhưng không gian trong phòng quá lớn, treo mười mấy bộ quần áo mới khó khăn lắm để hết một tủ. Mộc Hạc thở hổn hển, không biết do háo hức hay do đi đi lại lại nhiều lần mà đôi má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh như suối trong dưới ánh trăng, gợn sóng lăn tăn.

Trước đây khi cầu nguyện với Nguyệt lão ở chùa Bàn Nhược, cô đã đánh đổi ba năm tình duyên để đổi lấy sự nghiệp thành công. Bây giờ chắc chắn rồi, nữ thần may mắn thật sự đã chiếu cố cô, tất cả mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.

Hoắc Tư Hành đặt hộp son môi piano mà cô yêu thích lên bàn. Anh ngẩng đầu nhìn lên, cuối ánh mắt chính là khuôn mặt tươi cười của cô. Hoắc Tư Văn chỉ tặng một món quà nhỏ như thế mà cũng có thể khiến cô vui mừng hớn hở như này. Nếu như.....anh giúp cô lấp đầy phòng chứa quần áo, vậy không phải cô sẽ càng vui vẻ hơn sao?

Môi anh cong nhẹ, vừa nhìn cô vừa hạ tay áo sơ mi khi nãy đã xắn lên xuống, cánh tay mạnh mẽ cũng dần biến mất dưới lớp vải đen.

"Hi Hành." Mộc Hạc vui vẻ chạy tới, nắm chặt tay anh: "Em truyền cho anh chút may mắn này, hy vọng gia đình anh có thể nhanh chóng hủy bỏ hôn ước bằng miệng."

Hoắc Tư Hành nhìn đôi tay bé nhỏ đang nắm tay mình nhẹ nhàng lắc lư, bàn tay thon dài trắng nõn, mềm mại không cách nào tả được. Anh không khỏi bật cười trước câu nói chia sẻ may mắn của cô, nhưng lại cố tình hiểu sai ý cô, trêu chọc: "Cho nên, em đang hy vọng anh nhanh chóng rời đi sao?"

"Không có, không có...." Tội danh này lớn quá, Mộc Hạc lắc đầu như trống bỏi. Cô hoàn toàn không có ý này: "Em thề, tuyệt đối không có!"

"Thật sao?"

Mộc Hạc sợ kích thích đến lòng tự trọng kiêu hãnh của anh, đành vỗ vai trấn an anh: "Anh muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu."

Chỉ cần trên đầu Mộc Ương Ương cô còn có một mái hiên, cô tuyệt đối sẽ không để Hi Hành lưu lạc đầu đường xó chợ.

Hoắc Tư Hành nhịn cười: "Cái này còm tạm được."

Mộc Hạc khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Báo động đã được gỡ bỏ.

Tiếp theo, Mộc Hạc cầm cuốn sách hướng dẫn sử dụng mà Hi Hành vừa tìm được, nhiệt tình khám phá những bí mật trong phòng ngủ chính. Thì ra nguyên nhân cửa sổ và sàn nhà đều sạch sẽ như vậy không phải vì người giúp việc theo giờ siêng năng, mà vì bọn chúng tự mang công năng hút bụi.

Trên tường ở phía sau giường có bảng điều khiển, nhiệt độ, độ ẩm hay ánh sáng đều có thể tự động điều chỉnh. Trần nhà có hai tầng, có thể tự do mở ra đóng vào. Gần đây thời tiết không ổn định, buổi tối không nhìn thấy mặt trăng hay ngôi sao, chỉ có một màu tối đen như mực, cô đành đóng trần nhà lại.

Mộc Hạc còn phát hiện, trên bảng điều khiển cạnh giường có một nút ấn gì đó. Cô tò mò nhấn một cái, sàn nhà dưới chân bắt đầu rung chuyển, chỉ trong vài giây chiếc giường lớn đã biến mất trước mặt cô.

......Rơi xuống rồi sao?!

Sau khi nhấn huỷ bỏ, giường lại từ từ đi lên, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Cô đã hiểu lý do tại sao mà phòng này lại còn có cả sách hướng dẫn sử dụng, mục đích chủ yếu là dành cho những thứ vừa thử nghiệm ban nãy.

Kết thúc hành động khám phá bí mật, Mộc Hạc kéo Hi Hành vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối. Hai người chỉ làm đơn giản ba món ăn một món canh, cô còn đặc biệt mở một chai rượu vang. Nhưng cho dù cô uy hiếp hay dụ dỗ, một giọt rượu anh cũng không đụng tới.

Lần đầu tiên thử nghiệm phá giới, tuyên bố thất bại.

Mộc Hạc lại tâm sự với anh những việc xảy ra ở trường quay hôm nay, bỏ qua những chuyện không vui, cô miêu tả như thật, vô cùng sinh động. Tiếng nói ngọt ngào vang vọng khắp phòng khách, ngay cả Oản Oản cũng nghe ra hương vị nồng nhiệt.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, Mộc Hạc tiến vào phòng để đồ cầm quần áo đi tắm rửa. Sau khi sấy khô tóc, thấy thời gian còn sớm, cô đi vào rạp chiếu phim gia đình xem một đoạn phim truyền hình để học tập kĩ năng diễn xuất của tiền bối như thường lệ. Nhưng do ban ngày đã rất mệt nên cô không tập trung được. Cô đành đổi chủ ý, chọn ra một bộ phim thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng.

Nội dung rất hấp dẫn, Mộc Hạc xem vô cùng nhập tâm. Lúc xem tới cảnh nam nữ chính nắm tay nhau chạy trong mưa, cô cảm thấy ghế sô pha hơi chùng xuống. Cô quay sang nhìn, là Hi Hành. Anh vừa mới tắm xong, tóc ngắn màu đen vẫn còn ướt, xõa loạn trên trán. Chân mày nhô cao, nước da trắng ngần, hốc mắt sâu hút.

Anh cũng cảm thấy hứng thú với phim ngôn tình học đường à?

Vừa mới phân tâm, trên màn hình lớn đã chiếu đến cảnh nam nữ chính đi đến ngôi nhà gỗ nhỏ trong rừng. Mưa to tầm tã, ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo hắt ra từ cửa sổ. Hình ảnh chuyển đến trong phòng, quần áo của họ đều ướt đẫm, hai người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ, giữa bàn có một ngọn đèn dầu, ngọn lửa đung đưa theo gió khiến ánh sáng chập chờn.

Hai người bắt đầu trò chuyện, nội dung lộn xộn, có chút nhàm chán.

Mộc Hạc che miệng ngáp một cái, thoáng thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình không rời mắt, dường như rất chăm chú. Thấy vậy, cô cũng vội vàng tỉnh táo lại.

Nam chính bất ngờ nắm lấy tay nữ chính: "Đi thôi."

"Đi đâu ạ?"

"Thiên đường."

Mộc Hạc: Có phải cô đã bỏ sót gì đó không???

Không phải bỏ trốn sao? Sao lại muốn lên thiên đường rồi? Chẳng lẽ bọn họ muốn cùng nhau tự tử à?

Sau đó chuyển cảnh, bọn họ ngã xuống giường vừa ôm vừa hôn; thế này, thế kia, không thể miêu tả.....

Nam nữ chính đã lên đường đến thiên đường, nhưng Mộc Hạc lại giống như ngồi trên đống lửa, gương mặt nóng bừng. Nếu chỉ một mình cô xem, nhiều lắm là vừa xấu hổ, vừa nhìn rõ các chi tiết ấy.

Nhưng mà, Hi Hành cũng đang ở đây!

Cô cố gắng hết sức không để mình ngạc nhiên như vậy, cụp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà. Nhưng cho dù không nhìn cũng không thể ngăn được..... âm thanh phát ra. Chưa kể chất lượng âm thanh quá tốt, sống động giống như đang ở hiện trường vậy.

......Tha cho cô đi.

Tiêu chuẩn phim vườn trường lớn như vậy, cục có biết không?

Rốt cuộc cô cũng nhịn không được, quay sang nhìn anh.

Người đàn ông dựa lưng vào ghế sô pha, tư thế nhàn hạ, gương mặt không chút biểu cảm. Mộc Hạc nghi ngờ có phải họ đang xem cùng một bộ phim không. Suy đi nghĩ lại, lý do anh không phản ứng gì hết chính là vì đã xem rất nhiều bộ phim như này rồi, ví dụ như phim HD chưa qua kiểm duyệt gì gì đó...

Bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.

Sau khi tâm trạng của cô bình tĩnh lại, cái kiểu tò mò hại chết mèo lại được khơi dậy: "Hi Hành."

Hoắc Tư Hành thờ ơ "Ừ" một tiếng.

"Anh......thực sự không có cảm giác gì sao?"

Ôi, vừa rồi là ai nói vậy?

Mộc Hạc mím chặt đôi môi đỏ mọng, co người lại cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân, tốt hết là biến thành người tàng hình cũng được. Cô cũng không biết tại sao mình lại có thể hỏi ra câu hỏi như vậy nữa. Cô chỉ biết rằng cô không hề muốn nghe câu trả lời của anh một chút nào.

Một chữ cũng không muốn nghe!

Anh có thể giả bộ như không nghe thấy không?

Hoắc Tư Hành quay đầu lại, hứng thú nhíu mày, không mặn không nhạt hỏi cô: "Anh nên có cảm giác gì?"

Mặt Mộc Hạc nóng bừng, lấy mấy sợi tóc che kín mặt lại. Ai biết anh sẽ có cảm giác gì chứ?

Cô tức giận chỉ vào màn hình, nhưng giọng điệu lại rất chặt chẽ: "Anh, anh không thấy trận mưa nhân tạo này lớn quá rồi sao? Lãng phí bao nhiêu nước. Trẻ em ở châu Phi thậm chí còn không có nước để uống, bò và ngựa đều chết khát......"

Chỉ có ông Trời mới biết cô đang nói cái gì.

Đôi mắt sáng ngời của Hoắc Tư Hành khẽ nhúc nhích, đồng tình gật đầu: "Anh cũng thấy vậy."

Cô không nhìn thấy, lúc anh nói chuyện khoé miệng cong lên, cười như không cười, vô cùng câu người.

Mộc Hạc không nói nữa, giả vờ chú ý nhìn vào màn hình. Mưa vẫn đang rơi, ánh đèn trong căn nhà gỗ nhỏ cũng mờ dần. Ngày hôm sau mặt trời mọc..... Toàn bộ nội dung phía sau bắt đầu lộ ra những motif quen thuộc, vô cùng nhàm chán. Cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt cô lặng lẽ nhắm lại.

Thấy cô đã ngủ, Hoắc Tư Hành nhẹ nhàng đẩy vai cô, thấp giọng nói: "Về phòng ngủ đi."

Mộc Hạc không phản ứng, thậm chí không động đậy chút nào.

Hoắc Tư Hành biết chỉ cần cô ngủ rồi thì rất khó bị tác động bên ngoài mà thức dậy, giống hệt như trước kia vậy. Do dự hồi lâu, anh cúi người bế cô lên. Cô rất nhẹ, căn bản không có trọng lượng gì với anh. Cô còn tự động tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, ngoan ngoãn như một bé mèo sữa nhỏ.

Bế cô vào phòng, anh không có kinh nghiệm ôm phụ nữ nào cả. Lúc nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, cánh tay anh bị cô coi làm gối mà đè lên khiến anh không dám cử động quá mạnh, cố gắng rút thử hai lần mới rút được ra. Sau một phen lăn qua lăn lại, mái tóc của cô tán loạn chạm lên gò má. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính trên má cô xuống.

Sau khi đắp chăn cho cô, Hoắc Tư Hành ngồi bên giường một lúc lâu. Thấy hô hấp cô dần đều, anh mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Bóng đêm cuối cùng cũng rời đi một cách lặng lẽ. Ánh nắng ban mai mờ nhạt hiện ra, cả thành phố đang từ từ thức giấc.

Mộc Hạc cũng tỉnh dậy, bối rối hai phút, suy nghĩ mới bắt đầu rõ ràng. Ký ức cuối cùng của đêm hôm qua.... Là Hi Hành bế cô về phòng sao? Cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất, cô cúi đầu nhìn xuống, may mà vẫn còn mặc đồ lót.

Cô lề mà lề mề vệ sinh cá nhân xong đi ra, thấy phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, chắc anh vẫn còn đang ngủ. Cô mặc áo khoác, xách túi rồi nhẹ nhàng đi đến trường quay.

Sáng hôm nay là cảnh quay của Tề Hạo và Chung Ly Phi. Chung Ly Phi diễn vai Chỉ Phù tiên tử - người yêu của đế quân Thanh Ly. Sau khi biết chàng hạ phàm lịch kiếp, nàng cũng từ Cửu thiên theo xuống nhân gian. Nhưng lúc này ký ức của đế quân đã biến mất hoàn toàn. Đối với chàng, nàng chỉ là một người xa lạ.

Trừ sự cố ngoài ý muốn vào hôm qua, kĩ thuật diễn của Tề Hạo đã online, cũng rất nhập vai. Nhưng không biết có phải Chung Ly Phi nghỉ ngơi không tốt hay không mà trạng thái có chút thất thần. Nếu đổi lại là đạo diễn khác, không chừng đã cho qua lâu rồi. Nhưng đáng tiếc lại gặp phải đạo diễn Tạ, sau khi hô cắt mấy lần, sắc mặt ông bắt đầu trở nên khó coi.

Sắc mặt của Chung Ly Phi lại càng không dễ nhìn.

Trợ lý của cô ấy lo lắng chờ bên cạnh, tranh thủ thời gian đưa nước ấm. Cô ấy uống hai ngụm rồi nghỉ ngơi vài phút, sau đó trở lại quay tiếp.

Mộc Hạc ngồi trên chiếc ghế đơn giản trong góc, nghe thấy hai diễn viên cách đó không xa đang xì xầm bàn tán: "Bạn trai của Chung Ly Phi hình như đang ngoại tình...."

"Chu Cánh? Anh ta chẳng phải đang quay phim ở đoàn phim bên cạnh sao?"

"Đàn ông chó má, gặp ai là yêu người đó......"

Cô không có hứng thú quan tâm đến chuyện bát quái của người khác, tiếp tục đọc kỹ kịch bản.

Chung Ly Phi phải quay liên tục suốt buổi sáng mới có thể miễn cưỡng vượt qua, phân cảnh của Mộc Hạc phải dời xuống buổi chiều. Khi mới đặt chân xuống trần gian, nàng đã vô tình để lộ hai chiếc sừng rồng trên trán khiến người dân lầm tưởng là yêu quái, bị người người vây đánh.

Đoạn này cần phải treo cáp. Trước khi tham gia đoàn phim, cô đã luyện tập với thầy dạy võ của mình, cũng nghiên cứu không ít các cảnh nước chảy mây trôi của nữ diễn viên khác để diễn sao cho dáng người xinh đẹp nhất. Nhưng lúc bị treo lơ lửng trên không, không những phải vượt qua lực hút của trái đất, mà còn phải mặc những bộ váy phức tạp, bảo đảm động tác vừa đẹp lại vừa tiên khí, độ khó cũng không phải dạng vừa.

Đạo diễn Tạ cầm loa, hỏi cô đã chuẩn bị xong chưa?

Mộc Hạc làm động tác "OK".

Các máy quay cũng đã sẵn sàng, đạo diễn Tạ hô Action, thư ký trường quay gõ bảng rồi nhanh chóng rút lui, trong màn ảnh chỉ còn lại Mộc Hạc. Nàng nhẹ nhàng bay xuống, tóc dài tung bay theo váy. Nàng không cách nào hiểu được sự thù địch của dân làng đối với mình. Lông mày nàng nhíu lại mang theo vẻ mê mang và hốt hoảng, nhiều hơn chính là cảm giác mới lạ: "Đuổi theo ta đi"

Đợi đến khi nhận ra dân làng có ý định giết mình, nàng hoảng sợ bay lên, hoá thành rồng, bay xuyên qua những đám mây, biến mất trên bầu trời. Tất nhiên những thứ này đều phụ thuộc vào hiệu ứng đặc biệt của hậu kỳ.

Đạo diễn Tạ rất hài lòng với màn biểu của cô, âm u nửa ngày cuối cùng trên mặt cũng lộ ra ý cười: "Qua!"

Mộc Hạc rơi xuống đệm, nhân viên tiến lên giúp cô cởi bỏ dây cáp. Đàm Miên đỡ cô dậy, mặc thêm áo khoác cho cô, kích động giơ ngón tay cái lên: "Ương Ương, chị thật tuyệt!"

Trịnh Du Du cũng chạy đến nói chuyện với cô, còn chu đáo nhét vào tay cô cái gối làm ấm người.

Phải biết, mỗi lần Chung Ly Phi đi ngang qua Mộc Hạc đều không nói gì, chẳng qua chỉ cười khinh thường, tay cầm quả trứng xốp bóp đến mức biến dạng.

Bên phía Viên Hân Nhi cũng nghe được tin tức tương tự, cô ta vừa sơn móng tay vừa cười nói: "Xem ra đạo diễn Tạ rất thích cô ta."

Mộc Hạc trở lại phòng thay đồ sau buổi quay phim thuận lợi. Cô vừa ngồi xuống đã thấy Đàm Miên mang theo nụ cười như trúng năm trăm vạn đi đến: "Ương Ương, Hoắc tổng đến thăm đoàn phim ạ!". Em ấy còn đặc biệt nhấn mạnh: "Là đến thăm chị đó!"

Nếu như nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Hoắc tổng ghé thăm đoàn phim.

Mộc Hạc kinh ngạc, là vị Hoắc tổng đứng đầu giải trí Tinh Vũ sao?

Hoắc Tư Văn đã dành ra thời gian rảnh trong lịch trình bận rộn của mình. Trợ lý của anh ta mang đến trà chiều phong phú, như là đồ ăn nhẹ của Như Ý Trai, trà sữa và cà phê của Tinh Nhà, ai cũng đều có phần. Không chỉ cho người khác biết được tầm quan trọng của Mộc Hạc, mà còn cho cô mặt mũi trong đoàn phim.

Khi Mộc Hạc đi ra đã nhận được rất nhiều ánh mắt cảm ơn và ánh mắt đầy ý tứ. Cô chỉ gặp vị Hoắc tổng này một lần, chính là lần anh ta thăm hỏi lúc trước nên hai người không được coi là thân quen. Sao hôm nay anh ta lại đến thăm cô?

Hoắc Tư Văn đang cùng nhà sản xuất trò chuyện, đối phương biết nhìn mặt nói chuyện, khen Mộc Hạc lên tận mây xanh. Cho dù có phóng đại hay không thì lời khen lúc nào cũng dễ nghe. Hoắc Tư Văn mỉm cười, thuận miệng xã giao: "Còn phải nhờ anh chiếu cố thêm."

"Nhất định, nhất định."

Nhà sản xuất thấy Mộc Hạc xuất hiện, bèn biết điều lên tiếng: "Hai người nói chuyện nhé."

Mộc Hạc đến gần: "Hoắc tổng."

Hoắc Tư Văn biết cô trong lòng Tứ thúc chiếm sức nặng bao nhiêu. Anh ta vừa là cấp trên của, vừa vì mối quan hệ của cô với Tứ thúc, nên thái độ cũng chần chừ. Vì vậy anh ta chỉ đành cười đáp lại: "Cô Mộc."

Mộc Hạc nghe tin từ Đàm Miên, biết được điều bất ngờ của tối hôm qua chính là vị Hoắc tổng này tự mình tặng cho cô, vì vậy cô đã cảm ơn anh ta. Hai người đều là tâm điểm chú ý của mọi người, Hoắc Tư Văn không biểu hiện quá rõ ràng, chỉ trả lời ngắn gọn: "Không cần khách khí, đều là người một nhà."

Mộc Hạc khẽ nhíu mày, người một nhà?

Cô là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Vũ, còn anh ta lại là ông chủ, "người một nhà" mà anh ta vừa nói cũng khá thuyết phục. Chỉ là thái độ của Hoắc Tư Văn đối với cô hơi kỳ lạ, cảm giác này lần trước anh ta đến thăm cô cũng có.

Cô nén nghi ngờ vào lòng.

Hoắc Tư Văn còn có chuyện quan trọng nên chỉ ở lại nửa tiếng rồi rời đi, nhưng sự xuất hiện của anh ta cũng đủ để khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Chung Ly Phi nhìn điểm tâm và cà phê trước mắt, cho dù không muốn ăn, nhưng cô ấy vẫn phải giữ thể diện cho Chủ tịch Tinh Vũ. Công việc bận rộn như vậy mà anh ta vẫn tự mình đến thăm Mộc Hạc, chỉ riêng hành động như vậy thôi cũng có thể nói rõ vấn đề......

Cũng khó trách tại sao Triệu Diệc Khả lại thua nhanh đến vậy.

Chung Ly Phi càng khó chịu hơn. Lúc gặp Mộc Hạc ở cửa ra vào, cô ấy không nhịn được đâm chọc vài câu, ý chính là châm biếm Mộc Hạc dựa vào thủ đoạn không đứng đắn mà đi lên.

Mộc Hạc nhàn nhạt nhìn cô ta: "Cô Chung......"

Chung Ly Phi hơi biến sắc.

Mộc Hạc lạnh lùng, khí phách nói từng câu từng chữ: "Thật khéo, tôi cũng coi thường những người chỉ biết dựa vào kim chủ bao nuôi, lấy sắc đẹp để mưu cầu lợi ích."

Nói xong, cô thản nhiên đi ra ngoài.

Chung Ly Phi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng cô.

Đi được một đoạn, Đàm Miên quay lại nhìn, khoé miệng phồng đến mức có thể treo một cái chai. Chẳng qua cũng chỉ là tiểu hoa tuyến một, vậy mà lại coi thường khác đến như vậy? Hừ, phong thuỷ luôn thay đổi, hôm nay cô coi thường cô Mộc của tôi, ngày mai chị ấy sẽ khiến cô với không tới!

"Cô Hạc, chúng ta đừng để tâm tới cô ta!"

Mộc Hạc suy nghĩ nói: "Miên Miên, cái vòng này nước quá sâu, mối quan hệ lại phức tạp. Có lúc tưởng là bạn nhưng thực chất lại không phải bạn, có lúc tưởng là kẻ địch nhưng chưa chắc sẽ là kẻ địch."

Lý lịch Đàm Miên còn thấp, nghe không ra thâm ý trong lời nói của cô, cái hiểu cái không dạ một tiếng.

Đèn đường vừa mới bật cũng là lúc Mộc Hạc về đến nhà. Hoắc Tư Hành vừa từ phòng thể dục đi ra, thấy cô tâm sự nặng nề ngồi trên ghế sô pha, anh nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

Trong lòng Mộc Hạc rối loạn, sau một hồi im lặng khá lâu cô mới lên tiếng: "Hi Hành, em cảm thấy, Hoắc tổng của công ty..... hình như có ý đồ với em."

Hoắc Tư Hành đang cầm cốc nước nghe vậy suýt chút nữa bị sặc. Sau đó anh nhớ đến lần trước khi nghe dì giúp việc hiểu lầm ga giường bị nhuốm máu là do làm tình quá độ, cái cảm xúc kỳ dị khi đó.....không khác gì lúc này.

*************

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Ương Ương: Anh....không có cảm giác gì sao?

Hành thiếu: Anh chỉ có cảm giác với em.

... đường phân cách...

Hoắc Tư Văn: Chú Tứ, cháu không có! Mợ nhỏ, xin cô đừng nói bậy!