[Thích Cố] Zero

Chương 23



Thích Thiếu Thương nhận lấy quân phục và bản đồ Cố Tích Triều đưa, đó là công cụ giúp hắn trà trộn vào tiệc mừng thọ của Phó Tông Thư.

“Phó Tông Thư đã bày ra Hồng Môn Yến này, mục đích là đối phó với Gia Cát và thuộc hạ của ông ta, cho nên, sẽ có rất nhiều biện pháp phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng lão cũng sẽ không để tâm đến bọn tép riu như các người.” Cố Tích Triều giải thích, thấy ánh mắt vẫn còn phòng bị của Thích Thiếu Thương, y bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc.

Có lẽ, y sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười tỏa sáng của hắn nữa.

Nhưng nếu so sánh với mục đích của y, thì điều đó có quan trọng không?

“Hãy nhớ, đến khi đó quan sát dấu hiệu của ta.” Cố Tích Triều tiếp lời, dới ánh mắt khỏi Thích Thiếu Thương, y ngoảnh đầu sang một góc tường, không ngờ lại nhìn thấy vết máu còn chưa được tẩy rửa sạch sẽ, nhất thời ngẩn ra.

“Khi đó, ngươi làm sao đoán ra là ta?” Thích Thiếu Thương nhìn theo hướng nhìn của Cố Tích Triều, cũng thấy được vết máu, bất giác thở dài hỏi.

“Khi ông ta nói chuyện với ta, lúc nào cũng vô thức chắn ngay trước bức tường đó, nói rõ đằng sau có người rất quan trọng, chính là Thần của bọn họ……” Cố Tích Triều nói, “Ngoài ra, theo ta được biết, người có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện chết thay, chỉ có ngươi thôi……nói ra có lẽ ngươi không tin, ban đầu, thật sự chỉ còn một chút nữa ta đã bị ngươi thuyết phục……”

“Ta phải đi rồi, nếu bị phát hiện thì không hay chút nào, nhớ cho kỹ, làm theo ám hiệu của ta.” Cố Tích Triều quay đầu đi, không muốn nhìn Thích Thiếu Thương nữa, y để lại một câu nói như vậy rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Hình bóng y bị bóng tối nuốt chửng rất nhanh.

Thích Thiếu Thương hơi chau mày, có phần dao động vì lời nói của Cố Tích Triều, hắn không biết, Cố Tích Triều nói thật, hay chỉ là để giảm đi sự đối địch của hắn.

Thật ra hắn hiểu cách nghĩ của Cố Tích Triều, hắn biết Cố Tích Triều muốn giết Phó Tông Thư, hắn biết động cơ của Cố Tích Triều không thể là vì lợi ích của người tự nhiên hoặc là vì cứu Gia Cát, ngược lại, y muốn đẩy trách nhiệm về cái chết của Phó Tông Thư cho Thần Uy và Gia Cát, để bản thân hoàn toàn không liên can, hoặc là nhân lúc loạn lạc đạt được lợi ích cho mình, hắn biết đây là toan tính một mũi tên trúng hai con chim của Cố Tích Triều, thế nhưng hắn vẫn phải hợp tác với Cố Tích Triều.

Bởi vì, Cao Phong Lượng đã chết, vì hắn mà chết.

Hắn không thể để các con của Cao Phong Lượng chịu tổn thương, hắn không thể để Thần Uy mất đi người lãnh đạo mà rơi vào hoảng loạn rồi để người ta tiêu diệt, hắn càng không thể để cho nhân vật ủng hộ người tự nhiên là Gia Cát bị Phó Tông Thư ám toán, tăng thêm nhiều nguy hiểm cho sự tồn tại của người tự nhiên – dù sao thì nhờ có Gia Cát che chở, các hành tinh như LM mới có thể được an toàn – bao nhiêu sinh mạng đặt trước mặt hắn, thế nên hắn phải gánh vác trách nhiệm này.

Cho nên, mối thù giữa hắn và Cố Tích Triều đành phải tạm thời gác lại.

“Tại sao không giết y?” Mục Cưu Bình bước ra từ trong bóng tối, “Thậm chí còn hợp tác với y, anh còn mặt mũi nhìn chị sao?”

Thích Thiếu Thương vừa rồi không cho hắn lên tiếng, buộc hắn phải nhẫn nại, hắn đã ngoan ngoãn nghe lời rồi, nhưng sự căm tức này không thể nuốt trôi được.

“Bây giờ giết y, sẽ có thêm nhiều người khác chết cùng.” Thích Thiếu Thương giải thích, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt phẫn hận đến đỏ rực của Mục Cưu Bình, hắn lại không nói tiếp được.

Nguyễn Minh Chính, Lao Huyệt Quang, những chiến hữu cùng hắn kề vai sát cánh bao nhiêu năm nay, tình cảm bao lâu nay không chỉ là bạn bè mà còn là người thân.

Thế nhưng những người của Thần Uy, cùng những người sắp bị tình thế này xô đẩy, có thể hắn không nhớ hết mặt, biết hết tên của họ, hắn cũng không thể nói một cách ích kỷ rằng có thể bỏ mặc sống chết của họ, vì địa vị của Nguyễn Minh Chính và Lao Huyệt Quang trong lòng hắn cao hơn họ nhiều?

Có lẽ Mục Cưu Bình có thể, vì hắn không cần phải chu toàn mọi việc, hắn chỉ cần làm theo bản năng của mình, có thể dốc hết tâm sức vì một người, cũng có thể vì hận một người mà nhai xương hắn.

Nhưng Thích Thiếu Thương thì không được.

Giữa sinh mạng của người đang sống và mối thù của người đã chết, hắn cho rằng cái trước quan trọng hơn.

Thích Thiếu Thương bất giác thở dài.

Không biết đây có phải là một điều bất hạnh không.

……………………………………

Phủ đệ của Phó Tông Thư khá đẹp, đặc biệt là trong ngày hôm nay.

Khi Gia Cát dẫn theo thuộc hạ của mình bước vào trong vườn nhà đã không khỏi cảm thán.

Không biết đằng sau lưng phủ đệ này, tụ tập bao nhiêu oan hồn, trong khu vườn rực rỡ này, đang nung nấu bao nhiêu âm mưu.

Gia Cát đương nhiên không thể tưởng rằng Phó Tông Thư thật lòng mời ông đến tham gia tiệc mừng thọ, tuy ông cũng biết nếu Phó Tông Thư không mời mình thì sẽ dẫn đến dị nghị của những người khác, vì cả hai đã vạch ra ranh giới quá rõ ràng, cho rằng nội bộ các lãnh đạo cao cấp của Liên Bang bất hòa, đồng thời không còn tư cách đảm nhận nhiệm vụ lãnh đạo Liên Bang – nhưng nếu Phó Tông Thư thật lòng không định làm gì thì lão tuyệt đối không còn là Phó Tướng Quânchiến công hiển hách nữa rồi, vậy nên Gia Cát đã có bố trí từ trước, chỉ là để đề phòng khi Phó Tông Thư độtnhiên ra tay thì bản thân có thể ứng phó kịp thời.

Nhưng khi vừa nhận được áo cáo, trong phủ đệ này ngoài những người có trách nhiệm bảo vệ ra thì không có tình huống nào bất thường, Gia Cát khá là nghi ngờ, không biết Phó Tông Thư thật ra đang âm mưu điều gì, vì vậy ông vẫn chỉ có thể ứng phó như hiện tại, tán gẫu những chủ đề không ra sao với Phó Tông Thư một cách nhạt nhẽo.

Lúc này, một người phục vụ có đôi mắt to tròn đi ngang qua Gia Cát, cậu ta đột ngột vấp ngã, Gia Cát đưa tay ra đỡ theo bản năng, bên tai lại vang lên tiếng thì thầm như muỗi kêu: “Không được ăn gì, cũng đừng uống.”

Gia Cát không thể không ngẩng lên nhìn người phục vụ đó một cái, thế nhưng lại đối diện với khuôn mặt mang vẻ cảm kích của cậu ta: “Cảm ơn ngài……cảm ơn ngài……”

“Cảm ơn cái gì, nhiệm vụ của mình ngươi cũng không làm được, để ngươi ở lại đây có tác dụng gì?” một giọng nói lành lạnh vang lên đằng sau lưng Gia Cát, giọng điệu như đang răn dạy, người phục vụ cứng người, vội vàng cúi đầu xuống, lên tiếng xin lỗi.

Gia Cát quay lại, nhìn rõ người vừa xuất hiện, một thanh niên cao gầy có mái tóc ngắn, mặc lễ phục màu đen, đường nét trên gương mặt không giống với người tiến hóa mà ông đã quen mắt, tạo nên một cảm giác quái dị, mặc dù không xấu.

“Xuống đi, lo làm việc của ngươi……” thanh niên ra lệnh cho người phục vụ, sua đó, y quay lại làm lễ với Phó Tông Thư, tiếp theo quay sang nhìn Gia Cát, hơi nghiêng người lên tiếng, “Ngài Gia Cát, tôi là Cố Tích Triều, rất xin lỗi vì người phục vụ đã làm phiền ngài và Phó Tướng Quân trò chuyện, tôi sẽ yêu cầu người quản lý giáo dục lại.”

“Ha ha, để ta giới thiệu chính thức với ông, Cố Tích Triều, thuộc hạ trực tiếp của ta.” Phó Tông Thư kéo Cố Tích Triều đang định rời đi lại, giới thiệu với Gia Cát, “Lần trước nhân vật lãnh đạo nguy hiểm của Thần Uy, Cao Phong Lượng, chính là do y giải quyết.”

Nhe vậy, Gia Cát không khỏi nhìn lại Cố Tích Triều, ông cũng nghe nói đây là một người tự nhiên, nói thật lòng, ông khá là khinh thường hành động của người này – một kẻ máu lạnh có thể phản bội đồng loại trong mắt ông hoàn toàn không xứng đáng nhận được quan tâm và thông cảm.

“Nói thử xem, quá trình ngươi gặp mặt Cao Phong Lượng như thế nào.” Phó Tông Thư cười nói với Cố Tích Triều, mặt đầy vẻ hiền hòa, “Để ngài Gia Cát biết được năng lực của ngươi.”

Gia Cát bất giác chau mày, Phó Tông Thư coi khinh người tự nhiên, đây là điều mọi người đều biết, ông không đoán ra tại sao Phó Tông Thư lại có thể tỏ ra rất tán dương người tự nhiênnày, có thể y thật sự có điểm nàođó hơn người.

Gia Cát biết thật ra rất nhiều người tiến hóa không thể chấp nhận người tự nhiên, cho rằng bọn họ rất dơ bẩn, ngu xuẩn, ích kỷ, nhu nhược……là chủng tộc chỉ xứng làm nô lệ, đi làm những việc chân tay, cho nên mỗi khi ông tuyên truyền phải bình đẳng vẫn luôn có những người khinh khỉnh khịt mũi, thế nên Gia Cát rất tò mò: Cố Tích Triều là một người tự nhiên, y làm sao để lọt vào mắt xanh của Phó Tông Thư? Chẳng lẽ chỉ dựa vào sự phản bội đối với đồng loại của y?

“Rõ.” Cố Tích Triều gật đầu, quay người lại đối diện với Gia Cát, giọng điệu y của vẫn mang tính trần thuật lạnh nhạt, “Thần Uy lưu truyền một lời tiên tri, nói sẽ có Thần và Ma giáng thế để cứu chuộc bọn chúng, ngoài ra có một thanh kiếm có liên quan đến lời tiên tri, thanh kiếm này khi gặp được Thần hoặc Ma thì sẽ kêu vang lên trong vỏ, tôi đã lợi dụng điều này, khi đến gặp Cao Phong Lượng, giấu trong túi một thiết bị tạo ra chấn động điện từ, nó sẽ tạo ra tần suất từ trường khiến cho thanh kiếm kia rung lên, nhờ đó tạo thành tiếng kêu, cho nên, tôi đã khiến cho Cao Phong Lượng tin rằng tôi chính là một trong hai Đấng Cứu Thế mà lời tiên tri nói đến, cũng vì vậy, lão ta tự thú nhận thân phận, tôi đã thu thập được chứng cứ có thể định tội lão ta, thế là, Cao Phong Lượngsau khi biết được mục đích của tôi chỉ là thu thập chứng cứ, liền tự sát.”

Liên Bang là thể chế pháp định, không thể chỉ dựa vào lời khai của một bên mà phán Cao Phong Lượng tự hình, chính vì thế đoạn đối thoại của y Cao Phong Lượng, đã trở thành tội chứng không gì sánh bằng chứng minh Cao Phong Lượng sẽ tạo thành bất lợi cho Liên Bang và người tiến hóa, đương nhiên, đoạn đối thoại đó đã bị Cố Tích Triều cắt đi nội dung sau khi Cao Phong Lượng tự xưng làm “Thần”.

“Xem ra, ngươi quả nhiên có chút tài năng.” Gia Cát nheo mắt đánh giá y, “Ngươi thật sự là người tự nhiên?”

“Bây giờ thì không, Phó Tướng Quân đã cho tôi một thân phận mới.” Cố Tích Triều hơi sửng sốt trước câu hỏi của Gia Cát, sau đó chỉ cười lễ độ, cao giọng trả lời.

Gia Cát chau mày càng chặt: “Đối với sự phản bội của mình, ngươi thấy thế nào?”

“Là phản bội sao?” Cố Tích Triều bật cười ha ha, trả lời, “Tôi cho rằng đó là mưu trí mà thôi.”

“Ngài Gia Cát, tôi muốn thỉnh giáo ngài một câu, ngài cho rằng, người tự nhiên và người tiến hóa là đồng loại sao? Nếu phải, việc tôi làm đâu thể tính là phản bội đồng loại? Năng lực của tôi đủ để tôi làm những việc người tiến hóa có thể làm, cho nên tôi thuộc về tầng lớp này mới phải……còn nếu không, thì tôi muốn hỏi ngài Gia Cát, bình đẳng mà ngài đang tuyên truyền thật là có hàm ý gì?” Cố Tích Triều nhìn Gia Cát, nói rõ từng câu từng chữ, trong mắt y có một tia sáng sắc bén lạnh lẽo.

“Cố Tích Triều, không được vô lễ với ngài Gia Cát.” Phó Tông Thư nghiêm giọng mắng.

Cố Tích Triều nhìn lại Phó Tông Thư sau đó quay sang cúi đầu với Gia Cát: “Vừa rồi đã mạo phạm ngài, thành thật xin lỗi.”

Gia Cát gật đầu, xem như chấp nhận lời xin lỗi của Cố Tích Triều, nhưng lại không nhịn được phải quan sát y thêm một chút, vì người này hoàn toàn bất đồng với những người mà ông từng tiếp xúc.

Cố Tích Triều vừa rồi hành động có phần vô lễ, không khí trở nên gượng gạo, Phó Tông Thư cầm lấy một ly rượu được rót đầy bên cạnh đưa cho Cố Tích Triều, ra hiệu cho y mời Gia Cát để tỏ thành ý.

Cố Tích Triều làm theo, nụ cười lễ độ bên ngoài của y hoàn toàn là ngụy tạo qua loa, Gia Cát nhận lấy ly rượu đồng thời nhớ đến lời cảnh cáo vừa nãy, vậy nên tranh thủ khi uống rượu khẽ đổi hướng ly, đổ hết rượu vào trong tay áo mình, do lễ phục là màu đen, chất liệu tương đối dày dặn, không khí xung quanh cũng đầy mùi rượu, thế nên may mắn không bị phát hiện, cũng nhờ vậy mà chỉ có mình ông là có cảm giác tay áo đã ướt, người bên ngoài không nhận ra khác thường nào.

“Tôi còn có việc, ngài Gia Cát, Phó Tướng Quân, thất lễ rồi.” Mời rượu xong, Cố Tích Triều lên tiếng nói, khi Phó Tông Thư gật đầu cho phép, y trầm ngâm nhìn sang Gia Cát một cái rồi quay người rời đi.

Y đang vội đi tìm Thích Thiếu Thương, cũng chính là người phục vụ có đôi mắt to vừa va phải Gia Cát.

Y không ngờ đến việc Thích Thiếu Thương sẽ mạo hiểm với việc bị Phó Tông Thư nhận ra, chạy đến nhắc nhở Gia Cát, mà lại còn thành công, bởi vì ban nãy Gia Cát không uống ly rượu đó, ly rượu có thể khiến cho Gia Cát ngoan ngoãn phục tùng.

Kế hoạch của Cố Tích Triều đương nhiên không chỉ dừng lại ở chỗ giết Phó Tông Thư, ngược lại, khi Phó Tông Thư chết mới là lúc Cố Tích Triều quyết định ra tay lật ngược ván cờ.

Trước đó, Cố Tích Triều sẽ cố gắng giảm đi độ khó cho những bước đi tiếp theo, lần lượt quét sạch những chướng ngại vật nên trừ bỏ.

Thích Thiếu Thương ngăn cản y có được thế lực của Gia Cát, đối với người kế vị của Phó Tông Thư là Hoàng Kim Lân mà nói, đây là một phiền phức lớn – muốn nắm giữ toàn bộ quyền lực tại Liên Bang, thì phải hợp nhất hai thế lực tương đối cân bằng nhau này, từ đó, đàn áp tất cả những hệ tinh tú thường xuyên đòi độc lập hoặc đòi thay đổi người cầm quyền từ lãnh đạo cao cấp của Liên Bang.

Nếu Gia Cát đã không thể thần phục y, mà Thích Thiếu Thương hiển nhiên có ý định bảo vệ Gia Cát, vậy thì y dứt khoát thỏa mãn Thích Thiếu Thương, để hắn bán mạng cho Gia Cát.

Sau đó, để Gia Cát thấy rõ sự thực y và Thích Thiếu Thương đang hợp tác.

Nghĩ đến đây, Cố Tích Triều bất giác nở nụ ười lạnh lẽo.

Quả thật, đổi trắng thay đen, không phải là việc khó làm, ngược lại, muốn nhìn rõ chân tướng, phân biệt thật giả mới là khó khăn – y hông cho rằng có người có đủ trí tuệ làm việc này.

“Thích Thiếu Thương, lát nữa đến khi thổi nến, tất cả đèn sẽ được tắt, ngươi sẽ hành động vào lúc này, nhớ rõ, kim cài áo của Phó Tông Thư chính là dạ minh châu, ngươi chỉ cần bắn thẳng vào đó là được.” Cố Tích Triều giả vờ lấy thức ăn, nói với Thích Thiếu Thương đang đứng bên cạnh cúi đầu lau bát chén, “Sau đó, ngươi sẽ thoát ra theo đường định sẵn, tất cả bảo vệ trên con đường đó ta đã đổi thành thuộc hạ của ngươi, ngoài ra, ta đã sắp xếp thêm vài người chạy lung tung để đánh lạc hướng……ta có thể đảm bảo ngươi chạy thoát an toàn.”

“Ngươi có thể đảm bảo an toàn cho những người khác không?” Thích Thiếu Thương đột nhiên hỏi.

“Không đảm bảo……nhất là những kẻ được dùng để đánh lạc hướng, ta không thể đảm bảo.” Cố Tích Triều do dự một lát, trả lời.

“Thật sao?” Thích Thiếu Thương chau mày.

“Thôi vậy……” Cố Tích Triều có vẻ như vừa quyết định gì đó, thở hắt ra một hơi, “Do dự của ngươi không phải là chuyện gì hay ho với ta……ta sẽ rút hết người đi, đổi thành ta tiếp ứng ngươi, được chưa?”

Thích Thiếu Thương quay đầu lại, không ngạc nhìn khi nhìn thấy dáng vẻ sắc bén của Cố Tích Triều, cùng với sát khí tràn ra không chút che giấu của y.