[Thích Cố] Zero

Chương 26



“Thật ra, một người như tôi là đối tượng hợp tác tốt nhất.” Cố Tích Triều khẽ nhếch miệng, cười nói, “Chỉ cần lợi ích của ngài không mâu thuẫn với tôi, tôi sẽ không làm gì hại đến ngài, cũng sẽ không vì những nguyên nhân vớ vẩn mà làm việc hại người không lợi mình.”

“Cũng có nghĩa là, nếu ta cho ngươi thứ ngươi muốn, ngươi sẽ bán mạng cho ta?” giọng nói của Gia Cát tràn đầy sự khinh thường.

“Tôi chỉ bán mạng cho thứ mà tôi muốn.” Cố Tích Triều cười đáp, “Đây là điều mà ngài phải ghi nhớ — Phó Tông Thư đã quên mất việc này, muốn tôi thuần phục, bán mạng cho lão, vì thế tôi mới ra tay……tôi không phải loại người suốt ngày ghi nhớ ân tình như Thích Thiếu Thương.”

“Không……ngươi và Thích Thiếu Thương, nếu xét theo một khía cạnh nào đó thì rất giống.” Gia Cát lắc đầu, “Ngươi và hắn đều rất cố chấp với mục tiêu của mình, cũng rất thẳng thắn thừa nhận……điểm khác biệt ngươi cũng nói rồi, hắn trọng tình nghĩa, còn ngươi thì không, cho nên một khi giao dịch kết thúc, ngươi có thể không nương tay gì với ta, vì địa vị của ta chắc chắn sẽ trở thành một tảng đá chắn đường giữa ngươi và quyền lực mà ngươi muốn……ta sẽ không thể yên tâm giao dịch với ngươi.”

“Thật sao?” Cố Tích Triều nhướn mày, đang định nói gì đó, nhưng y khá sửng sốt khi nhìn thấy Gia Cát chĩa nòng súng vào mình.

“Ta biết, nặng lực của ngươi mang lại bao nhiêu uy hiếp cho ta, ta sẽ không coi thường ngươi, nhưng ta cũng không dám đề cao bản thân.” Gia Cát chậm rãi nâng súng chỉ thẳng vào trán Cố Tích Triều, “Ta không cho rằng bản thân tài giỏi thông minh hơn Phó Tông Thư, lão chết, ta cũng sẽ chết……ta biết, nếu tiếp tục để ngươi nói nữa, ta sẽ lưu ý đến cách nghĩ của ngươi, không chừng sẽ đồng ý hợp tác, nhưng mạo hiểm quá lớn……nên ta sẽ không để ngươi lên tiếng nữa……”

Gia Cát vừa nói, ngón tay chậm rãi iết chặt cò súng, thần sắc của Cố Tích Triều từ kinh ngạc, biến thành thất vọng, sau cùng khóe miệng chỉ còn sót lại nét cười nhợt nhạt.

Đi trên con đường gian khổ đến vậy, kết quả vẫn không có ai nghe y nói.

Nhớ khởi đầu ngày trước, vì y có những lời nói và suy nghĩ phản nghịch, vượt ra ngoài tầm lý giải của người tự nhiên, nên sự ưu tú của y không những không được thừa nhận mà còn bị cho rằng đó là hiện tượng đã từng giao dịch với ác quỷ nên ác quỷ nhập thể, thế là y bị cách ly, bản thân khóc lóc muốn giải thích một cách bất lực, sau cùng lại bị lũ người ngu muội coi là lời gọi của ác quỷ……

Sau đó là Cửu U, hiện giờ là Gia Cát……

Cố Tích Triều nhắm mắt lại.

Y rât không cam lòng, sau cùng vẫn thốt ra lời oán trách.

“Điều ta không nghĩ đến là, Thích Thiếu Thương, thì ra ngươi cũng có ngày học được cách hứa rồi nuốt lời……đã vậy, ta chết cũng đáng……”

……………………………………

Khi Mục Cưu Bình dẫn người đánh đến bệ phóng, một vài người đang chuẩn bị cho việc phóng thiết bị thay đổi quỹ đạo tiểu hành tinh.

Cái gọi là thiết bị thay đổi quỹ đạo, thật ra là một thiết bị đẩy cực lớn, nó sẽ rơi xuống trên tiểu hành tinh kia, sau đó bắt đầu hoạt động, đẩy tiểu hành tinh ra khỏi quỹ đạo ban đầu, nhờ vậy tánh được nguy cơ lao vào ZX – đây là cách tốt nhất.

Hệ thống phòng vệ của ZX quả thật rất hoàn thiện, nhưng không thể chống lại được sự va chạm lớn như vậy, cho dù có thể bắn nát tiểu hành tinh trước khi nó rơi xuống, thì những mảnh vụn và bụi của nó cũng đủ tạo thành tai họa hủy diệt.

Vì thế công việc tại nơi này gắn liền với sinh mạng của tất cả mọi người, cho nên không ai có thể lường trước có người bất chấp tất cả đến nơi phóng thiết bị thay đổi quỹ đạo này để hủy diệt ZX – kể cả hy sinh tính mạng mình.

Thế là những người đang làm việc tại đây khi nghe thấy nhóm người Mục Cưu Bình xông vào cửa kèm theo tiếng nổ long trời lở đất, ai nấy đều kinh ngạc không khép miệng lại được, không biết làm sao mà chỉ đứng ngây ra, quên mất phải bỏ chạy hoặc phản kháng.

Thấy vẻ kinh ngạc trên mặt những người này, Mục Cưu Bình toét miệng cười: “Chị, em cho bọn chúng chôn cùng chị hết.”

Hắn nhấc súng lên, bắn ra, thế là không chỉ có người, cả cỗ máy đằng sau những người đó đều bị bắn nát, tiếng chuông báo động réo vang, đáng tiếc bị tiếng nổ sau đó dập tắt.

“Báo cáo, tất cả thiết bị thông tin đã bị hủy, bây giờ thì không còn ai biết chuyện này nữa.” một người chạy đến trước, nói với Mục Cưu Bình, bụi bặm từ vụ nổ rơi đầy trên mặt hắn, thế nhưng không thể che được vẻ mặt kích động của hắn.

Để lọt vào đây mà thần không hay quỷ không biết, những người tự nhiên này gần như đã dùng phương thức lưỡng bại câu thương, bao gồm cả việc cột thuốc nổ lên người đóng giả làm người qua đường vô tình đi lạc, chờ khi bị ngăn lại thì tự kích nổ, hoặc là vài người tự biến mình thành bức tường sống cản đạn dược của người tiến hóa phản kích để những người khác có thể hành động, thậm chí là giết sạch những người tự nhiên đang làm việc tại bệ phóng để phòng ngừa tin tức truyền ra ngoài cho người tiến hóa……

Nhưng hiệu quả rất hiển nhiên, đến hiện giờ, đã không còn cách nào để phóng thiết bị thay đổi quỹ đạo, ZX chỉ có thể chờ chết.

“Được, chúng ta canh chừng tại đây, đừng để tin tức truyền ra, bằng không bọn chúng mà trốn sạch thì chúng ta hy sinh vô nghĩa rồi.” Mục Cưu Bình ra lệnh.

“Rõ.” Người đó nhận lệnh, cả đám người tự động tách ra, đi canh chừng tại vị trí của mình.

Mục Cưu Bình tìm một nơi sạch sẽ, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra thiết bị liên lạc trong túi, cầm mãi vẫn không mở ra.

Mục Cưu Bình đang do dự.

Hắn đã không màng đến sinh mạng bản thân nữa, nên hắn không do dự trước quyết định của mình – chết thì chết thôi, sự hy sinh thế này cũng coi là có ý nghĩa, thêm vào đó, có thể báo thù cho chị Minh Chính, có thể dạy dỗ bọn người tiến hóa đã hại ER – hắn muốn bọn gnười đó phải biết rằng, có nhân thì có quả, ác giả ác báo, hắn muốn bọn chúng biết rằng báo ứng sẽ không tha cho bất cứ ai, dù người đó có ưu việt đến đâu.

Nhưng hắn không biết nên làm thế nào với Thích Thiếu Thương.

Hắn đã hứa với Nguyễn Minh Chính, hắn sẽ không để Thích Thiếu Thương chết.

Nhưng hắn biết chắc chắn Thích Thiếu Thương không tán thành cách làm này.

Thích Thiếu Thương có thể liều mạng, có thể giết người, nhưng mục tiêu của hắn luôn là tìm đường sống cho càng nhiều người hơn, chứ không phải mang lại cái chết.

Mục Cưu Bình biết làm vậy chắc chắn là đã phạm phải nguyên tắc của Thích Thiếu Thương từ trước đến nay, vì thế, Mục Cưu Bình hiểu rằng nếu nói cho Thích Thiếu Thương biết tình hình hiện tại, Thích Thiếu Thương sẽ tìm cách công khai thông tin này, hoặc tiến hành cứu vãn, tìm cách để ZX chạy thoát……Thích Thiếu Thương sẽ không cho hắn làm thế này.

Nhưng bản thân hắn lại không còn chọn lựa nữa.

“Đại ca, tại sao anh không thể dứt khoát giết Cố Tích Triều báo thù cho chị và ER chứ?” Mục Cưu Bình lẩm bẩm, “Những thứ mà y nói thật sự có sức hấp dẫn đến vậy sao?”

“Mấy lời ngon tiếng ngọt của y thật sự có thể lừa anh vào tròng sao?”

……………………………………

“Siren dùng tiếng hát để mê hoặc những thủy thủ đi ngang qua…… thủy thủ nghe thấy tiếng hát đều sẽ bị mê hoặc, từ đó cam tâm tình nguyện dâng bản thân lên cho Siren làm thức ăn……” Hoàng Kim Lân lặng lẽ đọc câu chuyện trong sách, một bàn tay cầm bút đang lỡ đãng nguệch ngoạc trên giấy, dường như vừa nhớ ra cái gì mà nhìn chằm chằm vào khoảng trắng trong sách, không biết nên sắp xếp suy nghĩ của mình thế nào.

Gã nghiêng đầu qua, nhìn thấy những gì mình nguệch ngoạc trên giấy vẫn là ba chữ — “Cố Tích Triều”.

Siren, Cố Tích Triều……

Buông sách xuống, Hoàng Kim Lân cầm lấy tờ giấy đó, nheo mắt hồi lâu, gã bỗng nhiên cười ha ha.

“Hiểu rồi, ta hiểu rồi……” Hoàng Kim Lân dùng tay chống trán mình, cười ra nước mắt, “Ta đã hiểu thật ra ta đang sợ gì……ta đã hiểu tại sao ta ích kỷ đi nghe theo lời của y……”

Thì ra, gã không sợ chết, cũng không sợ bị vứt bỏ, thậm chí không sợ loạn lạc càng không phải kiếp nạn đã định trước.

Gã sợ chính bản thân mình, kẻ cũng giống như thủy thủ bị Siren mê hoặc bằng tiếng hát.

Gã sợ bản thân dù có phát hiện ra, tỉnh ngộ ra, vẫn không thể không tiếp tục say đắm……

Tiếng hát của Siren thật tuyệt diệu, nhưng cũng rất nguy hiểm, lời Cố Tích Triều nói rất có sức thuyết phục, mà còn là những cái bẫy liên hoàn.

Người nhảy vào bẫy đó, không thể tránh được kết cục tan xương nát thịt, ngàn năm không thể luân hồi.

Đó chính là Ma.

Mãi đến khi Hoàng Kim Lân vất vả tìm được cách ngừng cười, ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân vội vã.

“Tướng Quân Hoàng Kim Lân.” Một nhân viên truyền tin đứng nghiêm ngoài cửa phòng làm việc của Hoàng Kim Lân, “Vừa rồi bệ phóng FS phát ra một tín hiệu kỳ lạ, có thể đã xảy ra sự cố, cần điều người đến kiểm tra không?”

“Vậy sao?” Hoàng Kim Lân nhướn mày, đặt tờ giấy trên tay xuống, lên tiếng hỏi, “Bây giờ thì sao? Còn tiến hiệu bất thường nào không?”

“Không còn, bây giờ đầu kia trả lời tất cả bình thường.” nhân viên nọ nói, “Có điều tìn hiệu bị nhiễu rất mạnh.”

“Vậy à?” Hoàng Kim Lân chau mày, “Thế này đi, chuẩn bị một chút, lát nữa ta dẫn người đến kiểm tra……dù sao thì nơi đó cũng rất quan trọng.”

………………………………

“Đừng giết!” Thích Thiếu Thương nghe thấy âm thanh bên ngoài không bình thường, tim bỗng thắt lại, không màng đến lập trường mà bản thân cần có đã lên tiếng ngăn cản, đồng thời ra sức đập vào cánh cửa ngầm.

Khi Cố Tích Triều nói, thanh âm của y thấp đến mức Thích Thiếu Thương tưởng rằng bản thân nghe lầm rồi, nhưng hắn không thể không thừa nhận, cảm giác khi nghe thấy câu nói đó, không khác gì có một thanh kiếm đâm vào tim mình.

“Ta không giống ngươi, trong quá trình trưởng thành luôn có quý nhân trợ giúp.”

Những gì Cố Tích Triều nói, Thích Thiếu Thương vẫn còn ghi nhớ, biểu cảm khi đó của y, Thích Thiếu Thương cũng chưa hề quên.

Cho nên, hắn biết nỗi đau của y, hắn có thể thấu hiểu y, dù cho vĩnh viễn không tha thứ.

Không thể thay thứ.

Bao nhiêu thi thể bày ra trước mắt, hai chữ ‘tha thứ’ thật sự quá nặng nề.

Nhưng nếu hắn không tha thứ cho Cố Tích Triều, phải chăng là hắn cũng đã học theo, trở thành một kẻ hai mặt, hứa rồi nuốt lời, làm cho đối phương rơi vào nguy hiểm vì hành vi của chính mình, nhắm mắt lại chính là cái chết, không thể nhìn thấy hy vọng nữa?

Tuy rằng tất cả đều do Cố Tích Triều gây ra, nhưng niềm tin không phải là thứ dùng để giao dịch, cũng không thể đòi lấy báo đáp, càng không thể dùng như một thủ đoạn – đó là sự khinh thường hay chữ này.

Đây là điều Lôi Quyển dạy Thích Thiếu Thương, là điều Thích Thiếu Thương vẫn muốn chứng minh với Cố Tích Triều, kết quả dến cuối cùng, Thích Thiếu Thương đột nhiên phát hiện ra, hành động của hắn đã làm cho điều mà hắn kiên quyết bảo vệ không còn thuần túy như trước.

Bản thân không còn thẳng thắng công chính, đã biết toan tính, mất đi trái tim, biết cách lừa gạt, mất đi chân thành, biết cách toan tính, đánh mất chân tình……đây là trưởng thành, hay là bi ai?

Hắn muốn Cố Tích Triều hối hận, muốn Cố Tích Triều biết bản thân đã làm sai, chứ không phải để cho Cố Tích Triều có thêm nhiều lý do hoang đường để làm bừa, điên đảo thị phi, làm sinh linh đồ thán, càng không phải để cho Cố Tích Triều đến tận lúc chết vẫn cứ không cam tam và oán hận một cách có lý đến vậy – đó là thứ tư cách mà chỉ có người bị hại mới có.

Cố Tích Triều, phải học được hối hận.

Cửa ngầm mở ra, Thích Thiếu Thương nhìn biểu cảm lẫn lộn giữa kinh ngạc và châm biếm của Cố Tích Triều, hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng:

“Mối thù của ER, nên để tôi đòi lại.”