[Thích Cố] Zero

Chương 28



“Hủy bỏ hành động, toàn bộ thành viên tập trung tại căn cứ HL chờ lệnh.” Cố Tích Triều ra lệnh, nhưng không chỉ là vì lời hứa với Thích Thiếu Thương.

Vừa rồi y bỏ chạy thật ra chỉ là để che mắt, y không chạy quá xa liền quay trở về nơi cũ, vì dù sao, một khi không thể hợp tác mà lại không thể giải quyết Gia Cát, thì y có thoát ra ngoài cũng không có lợi lộc gì, không bằng điều quân đến đây, bản thân y làm nội ứng, tiêu diệt lão già chướng mắt Gia Cát cùng tất cả thuộc hạ của lão.

Lẳng lặng nhìn Thiết Thủ mất bình tĩnh vì biết được hậu quả nghiêm trọng khi để y chạy thoát cùng với đám thuộc hạ chạy loạn xạ giữa những thân cây, nét cười nơi khóe miệng của Cố Tích Triều càng đậm.

Chỉ cần quân lính của y tập hợp lại, mặc kệ Gia Cát có âm thầm bố trí bao nhiêu cạm bẫy và thủ vệ cho tòa phủ đệ này, mặc kệ Gia Cát có bao nhiêu thuộc hạ lợi hại, cũng mặc kệ Gia Cát có thể liên lạc với bao nhiêu sự trợ giúp bên ngoài……y muốn hạ gục nơi này thật sự là dễ dàng – bởi vì, bản thân y đang ở trong phủ phá hoại.

Y không chỉ cần quân đội của mình đến san bằng phủ đệ này, còn muốn đánh bại những thế lực đang ủng hộ Gia Cát, vì một khi Gia Cát đã không muốn để lại cho y một con đường sống, vậy thì bản thân y cũng không có lý do gì để tha cho bọn họ, dứt khoát đánh vỡ sự cân bằng bề ngoài này đi, để y có thể tự xây dựng nên quy luật riêng cho thế giới này.

Đương nhiên, cách thức bố trí của Thần Uy là không đặt tất cả trứng vào một giỏi cũng gây khá nhiều rắc rối cho y khi phải mất một khoảng thời gian để tập hợp lực lượng.

Có điều Gia Cát muốn liên hệ với những người ủng hộ mình thì cũng cần thời gian.

Cố Tích Triều biết bản thân lại đang đánh cược, vì y không thể xác định, thật ra Gia Cát có bao nhiêu sức mạnh.

Y có thể giết Phó Tông Thư ít nhiều cũng là vì Phó Tông Thư không đề phòng y, còn Gia Cát ngay từ ban đầu đã cực kỳ cảnh giác với y, cho nên không thể đánh vào những yếu điểm của cảm xúc là sự khinh miệt hoặc tin tưởng của ông ta, chỉ còn lại con đường là dĩ cương chế cương mà thôi — Cố Tích Triều không xác định bản thân có bao nhiêu phần thắng, không phải y chưa từng nghĩ đến nếu bản thân thua rồi từ bỏ tất cả những gì đang có được, thì có phải sẽ tránh được thế cục đối địch giữa mình và Gia Cát hiện nay?

Nhưng y không thể chịu thua, khó khăn lắm mới có thể sống đến hiện giờ, khó khăn lắm y mới có được quyền thế, địa vị, thân phận ngày hôm nay, làm sao y có thể buông tay được?

Phải cược, thì phải cược thật lớn.

Nếu thua, chẳng qua là chết không toàn thây mà thôi; nếu thắng, thì sẽ không còn ai có thể khống chế y nữa.

“Thuộc hạ có việc muốn báo cáo.” Trong thiết bị liên lạc, giọng nói của một tiểu đội trưởng vang lên.

“Nói.” Cố Tích Triều đáp.

“Có một căn cứ bị bỏ trống.” tiểu đội trưởng nọ báo cáo, “nhưng trước đó không lâu vẫn còn dấu vết có người sinh hoạt, ngoài ra, tất cả vũ khí dều bị mang đi.”

“Vậy sao?” Cố Tích Triều hơi chau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù bọn chúng bỏ chạy trước vì cảm nhận được nguy hiểm thì đã sao chứ, trước mắt nhiệm vụ quan trọng nhất là giải quyết Gia Cát, bọn binh tôm tướng cá của Thần Uy hoàn toàn có thể để lại đến sau khi mọi việc đã ổn thỏa rồi từ từ xử trí.

“Không cần quan tâm, nhanh chóng đến HL tập hợp.” Cố Tích Triều ra lệnh, hiện giờ y không thể phân tâm, trước khi quân đội tập hợp đầy đủ, y còn việc quan trọng phải làm.

Nghe nói phủ đệ của Gia Cát là một trong những nơi an toàn nhất Liên Bang.

Lần này y phải tận mắt kiểm chứng mới được.

…………………………………………

Thích Thiếu Thương quay trở về bằng tốc độ nhanh nhất, hoàn toàn không màng đến việc có người theo dõi mình hay không.

Không biết vì sao hắn không thể liên lạc với Mục Cưu Bình, cho nên Thích Thiếu Thương không biết liệu Cố Tích Triều có tuân thủ lời hứa hay không, trái tim hắn như bị treo lên, không thể yên ổn.

Hắn chỉ có thể đến được căn cứ cách bản thân gần nhất, nhưng không ngờ lại không tìm thấy ai trong đó.

Không có người của Thần Uy, cũng không có người của Liên Bang, không có vũ khí, cũng không có dấu vết chiến đấu.

Thích Thiếu Thương đứng trong đại sảnh trống vắng, nhất thời không biết nên làm gì.

Chỉ trong chốc lát hắn đã định thần, nhanh nhẹn chạy vào bên trong, gọi điện theo đường dây liên lạc nội bộ của Thần Uy, cuối cùng, khi nhìn thấy trên màn hình là khuôn mặt của Lý Linh, Thích Thiếu Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tất cả đều bình an chứ?” Thích Thiếu Thương hỏi, “Có bị tập kích không?”

“Tất cả bình……tuy rằng vừa rồi có vài dấu hiệu bất thường, nhưng bây giờ không còn vấn đề gì nữa.” Lý Linh cười đáp, thấy Thích Thiếu Thương bình yên quay về, thấy Thích Thiếu Thương quan tâm đến sống chết của mọi người, Lý Linh thật sự cảm thấy được an ủi.

Tuy hiện tại đang yên ổn, ông ta đương nhiên sẽ không nói lại chuyện vừa rồi phát hiện ra dấu vết Quân Liên Bang xung quanh căn cứ cho Thích Thiếu Thương, để hắn phải lo lắng.

Hơn nữa, Thích Thiếu Thương hỏi vậy chứng tỏ hắn biết Thần Uy có thể bị tập kích, cũng đã cố gắng ngăn cản việc đó, hiển nhiên là hành động của hắn đạt hiệu quả.

Vì hiện đang có các báo cáo liên tục truyền về, nói Quân Liên Bang đang rút lui.

“Mục Cưu Bình đâu? Có ở chỗ ông không?” Thích Thiếu Thương kéo lấy một cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, “Những người ở chỗ tôi đang đứng……đi đâu hết rồi? Di dời rồi sao?”

“Ngài Mục nói phải ra ngoài hít thở không khí trong lành, nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại.” Lý Linh đáp, hơi chau mày, “Để tránh bị tiết lộ hành tung dẫn đến bị bắt, mỗi căn cứ bí mật của Thần Uy đều đã được sắp xếp, phân tán nhưng dễ hỗ trợ nhau, sự phân bố này chỉ có vài người cấp cao trong Thần Uy được biết……các căn cứ này còn tiến hành huấn luyện thành viên và các công việc khác, có thể là hơi phô trương, dễ dàng làm cho Liên Bang chú ý đến, thêm vào đó là những đường dây liên lạc cố định, không dễ di dời toàn bộ……ngoài ra, căn cứ đó là nơi đông thành viên và tích trữ nhiều vũ khí nhất của Thần Uy……”

“Không thể di dời?” Thích Thiếu Thương không khỏi chau mày, “Vậy thì người ở đây đi đâu hết rồi? Bao nhiêu người như vậy…… Quân đội Liên Bang không có khả năng mang hết toàn bộ người và vũ khí đi mà không để lại dấu vết……”

“Có thể liên lạc với Mục Cưu Bình không?” Không chờ Lý Linh trả lời, Thích Thiếu Thương tiếp tục nói, “Đồng thời, ông kiểm tra lại, có nơi nào có người mất tích nữa không……hãy nhanh chóng……”

Các căn cứ của Thần Uy đều có thể liên lạc với nhau, nên nếu có người gặp phải chuyện bất trắc, thì dù sự việc xảy ra bất ngờ đến đâu đi nữa, chỉ cần liên lạc gián đoạn trong 20 giây, thậm chí là trong 10 giây, các khu vực khác sẽ nhận được tín hiệu……tình trạng toàn bộ người trong căn cứ biến mất mà Lý Linh không hay biết gì thế này thật sự không bình thường.

“Còn nữa……sau khi xác nhận mọi người bình yên, bảo họ lập tức rời khỏi đó.” Thích Thiếu Thương bổ sung, “Các địa điểm hiện giờ đã bị tiết lộ, một lần có thể bình an, nhưng vẫn còn lần sau……”

Bên ngoài vang lên tiếng “lạch cạch” rất nhỏ, Thích Thiếu Thương lập tức biến sắc, tắt ngay máy liên lạc, nắm chặt súng trong tay, cẩn thận di chuyển đến sau cánh cửa, chờ người bên ngoài tiến vào là tấn công.

Mà trong lòng hắn bỗng nhiên lại cảm thấy rất mong chờ.

…………………………………………

Cái xác nằm chắn ngang đường khiến cho Hoàng Kim Lân đột nhiên nhận ra sự quan trọng của sực việc lần này.

Thì ra có người dám làm vậy thật, dám đến làm loạn tại bệ phóng trong lúc này, đây chẳng phải là mang tính mạng của toàn bộ người trên ZX ra đùa giỡn hay sao?

Không thể không nói rằng, khi nhìn thấy tình trạng thê thảm trong này, ý nghĩ đầu tiên của Hoàng Kim Lân là: Cố Tích Triều đúng là tên điên, lại đang định chơi trò gì?

Thật ra không thể trách gã, vì sự việc này quá điên cuồng, ngoài Cố Tích Triều ra, Hoàng Kim Lân không nghĩ ra còn ai khác có gan làm ra.

“Các ngươi, theo ta vào trong.” Hoàng Kim Lân chau mày, ra lệnh cho quân lính đằng sau mình, bản thân đi đầu tiến vào bên trong.

Gã phải đi xem thử tên điên đó thật ra đang làm gì.

“Tướng Quân, có cần tăng viện không?” Một tiểu đội trưởng đề nghị, không phải hắn sợ chết, mà là do xem tình cảnh này thì hỏa lực của đối phương không yếu, nếu chỉ có những người đang có mặt cùng số trang bị này thì căn bản không thể đảm bảo cho sự an toàn của Hoàng Kim Lân, mà nếu xảy ra sự kiện hai vị Tướng Quân liên tục tử vong trong vòng hai ngày, thì không thể không nói rằng đây là một đòn nặng nề giáng vào sự ổn định của Liên Bang.

“Không cần.” Hoàng Kim Lân đáp, chân không dừng bước.

Cố Tích Triều sẽ không giết gã trong thời điểm này, vì y còn cần có gã đối kháng với Gia Cát, nên Hoàng Kim Lân tin rằng bản thân có thể sống sót.

Nếu Cố Tích Triều không giết gã, thì gã không cần thiết phải mang theo quá nhiều hộ vệ, nếu y thật sự muốn ra tay, vậy thì trong tình cảnh gã đã gao ra phần lớn quyền lực này, có bao nhiêu người bảo vệ cũng khó lòng sống được – còn không bằng đừng liên lụy thêm người khác.

Dọc đường đi, xác chết càng ngày càng nhiều, mức độ phá hoại càng ngày càng cao, thậm chí, ngoài xác quân lính còn có cả xác chuyên viên nghiên cứu, tất cả đều nằm ngang nằm dọc đầy đất không ai thu dọn……

Chân mày Hoàng Kim Lân càng lúc càng nhíu chặt.

Nếu chỉ là chiếm lĩnh bệ phóng, dù sự an toàn của ZX uy hiếp Gia Cát, hoặc giả mượn cớ vu oan giá họa nhằm kích động người dân trên ZX để diệt trừ một vài người và một vài tổ chức chướng mắt nào đó đồng thời xạy dựng hình tượng anh hùng của bản thân, thì còn giống tác phong của Cố Tích Triều, nhưng hình ảnh trước mắt gã thì khác, việc giết toàn bộ chuyên viên nghiên cứu tại đây có nghĩa là bất chấp tất cả muốn hủy diệt ZX, mà Hoàng Kim Lân thì không nhìn ra được làm vậy sẽ mang đến lợi ích gì……nếu thật sự giết sạch tất cả chuyên viên nghiên cứu, ai sẽ là người vận hành thiết bị thay đổi quỹ đạo? Nếu việc này xảy ra thật, thì tất cả mọi người đều sẽ chết — Hoàng Kim Lân không thể tưởng tượng ra: Cố Tích Triều thật ra có thể tìm thấy lợi ích gì giữa núi xác người đó chứ?

Hại người mà không lợi mình, với tính cách của Cố Tích Triều thì sẽ không đi làm cái việc vô nghĩa này.

Vậy nên, không phải là Cố Tích Triều.

Nhận ra sự bất thường, Hoàng Kim Lân mới nghĩ đến việc tìm người liên lạc với Cố Tích Triều, không ngờ một loạt tiếng súng vang lên, vệ sĩ của gã lần lượt ngã xuống, vài người còn lại kịp phản ứng vội vàng che khuất Hoàng Kim Lân sau lưng, nổ súng phản kích, trong tích tắc đó Hoàng Kim Lân hoàn toàn không biết làm thế nào.

Cái bọn người đột ngột xuất hiện, liều mạng lao đến muốn giết gã đó, kẻ nào cũng đẫm máu, không biết được là máu của chính chúng hay là máu của người bị chúng giết, gã chỉ biết rằng bọn chúng giống hệt ác quỷ bò ra từ địa ngục đến đòi mạng mình, khi đó, hình ảnh này trùng lắp lên một đoạn ký ức của Hoàng Kim Lân.

Cảm giác sợ hãi chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy, nó ập đến như bão tố trên biển, chân thật sống động, dường như trở thành một thực thể mà gã có thể chạm vào, trong giây phút đó, gã không phải bị súng bắn trúng, mà là bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, sau đó, linh hồn cũng không thể thoát khỏi – nếu trên đời có cái gọi là linh hồn.

Thì ra trên đời này có báo ứng.

Thì ra những người gã từng giết, những tội gã từng phạm, món nợ gã từng thiếu, đến cuối cùng gã sẽ phải trả hết.

Thì ra, chỉ có khi chết rồi gã mới có thể kết thúc cơn ác mộng trói buộc bản thân hơn hai mươi năm nay.

Xác chất thành núi.

Những hình ảnh đó không ngừng hiện ra trước mắt gã hai mươi năm nay, ký ức khắc ghi vào tận trong tâm hồn, không chỉ vì khuôn mặt của Cố Tích Triều.

Dù sao gã cũng đã giết người, dù sằng sau đó những kẻ nọ biến thành những số liệu nằm trên giấy, mà không lâu sau đó, đến những con số cũng không còn tồn tại, nhưng kẻ giết người mãi mãi không thể yên lòng, trừ khi hắn không có trái tim.

“Tôi biết rồi! Tên này cùng hội với Cố Tích Triều! Mọi người tiến lên, giết hết chúng!” một giọng nói nghe có vẻ quen thuộc vang lên, thế là những tên đó càng hung bạo hơn trước.

Hoàng Kim Lân chỉ đứng nhìn những người đang ngã gục dần trước mắt mình, gã thậm chí không còn cảm thấy đau đớn, gã chỉ cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó xuyên qua, thế là tất cả tri giác đều thoát ra từ nơi bị xuyên qua đó, không thể che đậy.

Trong đầu gã, chỉ còn lại một nét cười nhàn nhạt, một ánh mắt nhiếp hồn.

Thì ra, người đó là nỗi ám ảnh của gã, thì ra, cuộc đời của gã đến cuối cùng ngoài một núi xác chết, thì còn có y……

Thì ra, cảm giác trả hết nợ máu thật sự rất nhẹ nhõm……

………………………………

Cố Tích Triều dừng bước, trước mặt y là một cánh cửa trông có vẻ bình thường, nhưng dường như đang ẩn giấu gì đó, khóe miệng y bất giác nhếch lên.

“Xem ra, nó đây rồi.”