Thích Em Chút Đi

Chương 10



10.

Cả một tiết Sở Tinh Hà đều thất thần. Cũng may môn này kiểm tra cho mở sách nên thi cuối kỳ không là vấn đề.

Chờ tới lúc tan học, cậu chủ Sở vốn luôn bình tĩnh ung dung hôm nay lại phá lệ là người đầu tiên vọt ra khỏi lớp.

Nam Dã đã đứng chờ dưới cây cổ thụ trước cửa khu nhà được mười phút.

Sở Tinh Hà chạy tới trước mặt Nam Dã, chưa kịp ổn định hơi thở đã hỏi: "Anh đứng đây suốt một tiếng à?"

Nam Dã không quen nói dối nhưng cũng không muốn để lộ việc mình chỉ keo kiệt mua mỗi một lon nước từ cửa hàng tiện lợi.

Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của Sở Tinh Hà mà chỉ nói: "Ở đây không có chỗ đỗ xe. Ban nãy tôi đã chạy xe tới trước cổng trường."

Sở Tinh Hà không nhận được đáp án mong muốn, chẳng hiểu sao có chút buồn bực.

Cậu thầm nghĩ, hay là lần sau dẫn theo Nam Dã vào lớp nhỉ. Dù sao giáo sư cũng không phân biệt được sinh viên của mình mà giữa bạn học với nhau cũng không mấy thân quen.

Lần này đã vậy rồi, cậu cũng không nói thêm gì nữa mà dẫn đầu cất bước, đổi đề tài: "Đi ăn thôi. Sáng nay chưa ăn gì, tôi chịu đói suốt cả một buổi, dạ dày cũng thấy khó chịu."

"Đi thôi." Nam Dã đuổi kịp cậu. Vừa sóng vai ra tới cổng trường vừa chuẩn bị tâm lý trong đầu để lát nữa nói chuyện.

Sau khi lên xe, Sở Tinh Hà cài đặt GPS.

Tới nơi, Nam Dã nhìn thoáng qua tiệm cơm Tây xa hoa nhã nhặn bên đường, ý thức được đây không phải là nơi mà mình nên vào.

Anh cùng xuống xe với Sở Tinh Hà nhưng lại dừng bước trước cửa nhà hàng.

Sở Tinh Hà thấy anh không đi theo bèn quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"

Nam Dã nhìn thẳng cậu, bỗng ý thức được nghèo khổ là sự thật khó che đậy nhất trên đời.

Anh không hề lẩn tránh mà chỉ điềm nhiên nói ra sự thật: "Tôi không vào đâu. Tôi qua tiệm bên cạnh ăn qua loa cái gì cũng được. Ăn xong tôi sẽ quay lại đón cậu."

Sở Tinh Hà hiểu ý anh, cũng cảm thấy sắp xếp của mình không hợp lý.

Nam Dã hẳn là rất thiếu tiền, không có khả năng chi trả cho một bữa cơm Tây sang quý. Hơn nữa, người đàn ông này thoạt trông không giống loại người ăn bám, nhất định là không muốn cọ cơm cậu.

Lòng Sở Tinh Hà hơi khó chịu, rũ mi cân nhắc một lát rồi lại nhìn Nam Dã, nói: "Vậy tôi sẽ đi cùng anh."

Nam Dã: "Hả?"

Sở Tinh Hà: "Ý tôi là.. Thực ra tôi cũng không muốn ăn cơm Tây lắm. Anh ăn gì thì tôi ăn cái đó."

Nam Dã giật mình, chần chừ: "Cậu.. nghiêm túc đấy à?"

Sở Tinh Hà gật đầu: "Nghiêm túc đấy."

Tầm mắt Nam Dã dừng lại trên người Sở Tinh Hà, đánh giá cậu một lượt từ đầu đến chân. Anh vẫn hơi khó hình dung. Thanh niên trong bộ quần áo đắt tiền như vậy lại cùng anh ngồi ăn quán ven đương thì sẽ là cảnh tượng như thế nào đây.

Nhưng anh không có lập trường hỏi han chuyện riêng của đối phương nên cũng không nhiều lời, chỉ thuận theo ý Sở Tinh Hà, dẫn cậu đi vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Sở Tinh Hà thực sự đẹp trai. Dù không có quần áo giày dép tô điểm thì chính bản thân cậu cũng đã vô cùng lóa mắt.

Lớn lên trong cảnh giàu sang nên tự thân cậu đã mang theo khí chất ưu việt kiêu kỳ. Bất cứ lúc nào, cậu cũng luôn là con cưng của Trời nổi bật nhất giữa đám đông.

Khi cậu cùng Nam Dã tiến vào quán sủi cảo chỉ rộng mười mấy mét vuông trong hẻm nhỏ kia, toàn bộ tiệm cơm bỗng chốc lâm vào tĩnh lặng.

Tất cả mọi người cùng dừng đũa, nhìn về phía người trẻ tuổi khí chất bất phàm này.

Sở Tinh Hà sớm đã quen với loại ánh mắt ấy nên không thèm để ý mà tìm chỗ ngồi xuống.

Nam Dã ngồi đối diện, chịu đựng ánh mắt xung quanh, thấp giọng hỏi: "Cậu chắc chắn muốn ăn món này với tôi chứ?"

Sở Tinh Hà đang cúi đầu xem tờ thực đơn hết sức sơ sài, "Chắc chắn, có vấn đề gì không?"

Nam Dã nói: "Sợ cậu không quen."

Lúc này Sở Tinh Hà mới ngẩng đầu nhìn anh, nói giỡn: "Thế à? Mỗi thế đã sợ rồi. Lá gan anh cũng nhỏ quá nhỉ."

Nam Dã: "..."

Cũng không thể nói thế được.