Thích Em Thích Em Nhiều

Chương 12: Thành phố lớn có nhiều thứ bất thường lắm



Chín giờ hiệu sách đóng cửa, Nhiếp Mạch Khanh cẩn thận kiểm tra hết lại toàn bộ cửa hiệu rồi khóa kín các cánh cửa ra vào lại.

Vừa đúng lúc đó Phó Quan Thượng đến tìm cô.

“Mạch Khanh!”

“Thượng Tử! Cậu đến chậm hai phút!”

Phó Quan Thượng đoán chừng là đang nằm ngủ tiếp thì bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thế là vội vội vàng vàng thay quần áo rồi đi đón Nhiếp Mạch Khanh, trông điệu bộ giống vậy lắm.

Phó Quan Thượng vò qua mái tóc rối bời lên ngẫu hứng của mình, nhưng lại phong cách đến duyên dáng, nhìn anh cứ như một idol nam Hàn Quốc được phụ nữ gấc iu vậy.

Nhiều khi cô còn phải tự hỏi chính mình rằng kiếp trước ăn ở tốt thế nào, đi tích góp công đức ra sao mà làm bạn được với một tên đẹp trai ngời ngời như anh, không những vậy còn là bạn cực thân.

Hồi còn ở thị trấn cũ, anh là đẹp nhất trong số tất cả những kẻ được tính là đực rựa, giờ lên thành phố mới đây, cô vẫn chưa thấy một ai có thể đạp đổ được chỉ số nhan sắc thượng thừa của anh.

Cái người cao cao, cái chân dài dài. Vẻ đẹp này, cơ thể này… *Suýt-hà!*

Nhìn xem, có mấy người phụ nữ đi qua đường cứ liếc anh rồi lại lén quay đầu đi, nhưng chưa được bao lâu sau đó đã phải liếc mắt lại đầy si mê. Mà không chỉ có một mình nữ giới thôi đâu mà cả đàn ông cũng phải ngưỡng mộ trước nhan sắc của anh.

Đó là lí do tại sao biệt danh của anh trong số danh bạ của cô là: “Người thanh niên quyền năng có thể làm cho trai cong gái đổ”.

Phó Quan Thượng thấy cô thì nhanh chóng chạy đến, cứ cười tủm tỉm rồi nhéo một cái vào tay cô.

Nhiếp Mạch Khanh thấy điệu bộ này khá lạ, huýt sáo lên một tiếng: “Uầy, sao hôm nay Thượng Tử vui thế nhở? Còn cười với tớ. Kể cho nghe xem nào. Trong lúc chị Khanh đây không có ở nhà thì cậu đã gặp chuyện gì nào?”

Phó Quan Thượng nhìn cô, hai đôi mắt cong cong lên trông càng yêu nghịch.

Anh móc từ trong túi áo ra chiếc điện thoại rồi giơ lên trước mặt cô.

Nhiếp Mạch Khanh nhíu mày nhìn vào màn hình, một giây sau cô đã phải vội dụi dụi mắt để nhìn lại nhưng dòng chữ to chà bá đó vẫn hiện lên lù lù trong tầm mắt của cô.

[Chúc mừng bạn đã trúng giải nhất 5 triệu NDT!]

“Cái…! Là, là thật sao?!”

Nhiếp Mạch Khanh há hốc nhìn vội kéo lấy tay anh để đưa sát chiếc điện thoại đến gần mặt mình hơn, miệng lắp bắp còn toàn thân thì run rẩy.

Phó Quan Thượng biết chắc chắn thông tin này sẽ làm cho cô vui nên anh càng thích hơn nữa, gật đầu.

Vì chán quá nên anh xuống dưới nhà mua kem ở một siêu thị mini cạnh nhà trọ, ai ngờ chỉ chọn bừa một cái mà khi nhập mã giải thưởng thì trúng luôn được giải nhất.

Vậy là mấy tháng này họ sẽ bớt phải lo nghĩ hơn rồi!

“Giỏi lắm giỏi lắm! Thượng Tử là nhất! Thượng Tử vạn tuế!”

Nhiếp Mạch Khanh tưng tưng nhảy lên, vừa kiễng chân xoa xoa đầu của anh như xoa cún.

Phó Quan Thượng được cô chạm lên đầu thì hai má bất giác đỏ ửng lại, giữ nguyên đầu như vậy để cô xoa.

“Vì hôm nay Thượng Tử là số một ở trong lòng tớ nên tối nay tớ sẽ thưởng cho cậu! Thượng Tử thích gì nào?”

Phó Quan Thượng lúc đầu chỉ đưa giải thưởng mà mình nhận được ra cho cô để cô vui chứ không hề nghĩ đến mình sẽ được thưởng lại, mất mấy giây đờ đẫn suy nghĩ, cuối cùng anh cũng nói ra được điều mình muốn.

“Cậu nói cơ thể cậu chạm vào nước sẽ tan ra đúng không? Thế cậu sinh hoạt thường ngày kiểu gì vậy? Phần thưởng chính là đáp ứng câu hỏi này của tớ.”

Bình thường khi cô uống nước, tắm rửa, đánh răng kiểu gì nhỉ?

Nhiếp Mạch Khanh cũng thoáng sững sờ, cô nhìn anh.

“Ừ nhỉ? Thế tớ tắm kiểu gì đây?!”

Phó Quan Thượng: “Ơ… Thế ngày hôm qua cậu không tắm à?”

Nhiếp Mạch Khanh hì hì cười, xấu hổ thừa nhận: “Ừa.”

“…” Khiếp!

Một ngày anh phải tắm hai lần mới chịu đựng được!

Phó Quan Thượng luôn biết Nhiếp Mạch Khanh không giống với đa số những người khác, nhưng việc cô cả một ngày không tắm mà chẳng cảm thấy gì đúng thật là không thể nào chấp nhận nổi!

Hiện giờ, ánh mắt anh nhìn cô chả khác nào đang nhìn một người ngoài hành tinh, mong sao NASA giúp cô tìm được về hành tinh mẹ của mình.

Nhiếp Mạch Khanh vẫn chưa biết mình đã trở thành cái dạng gì ở trong mắt của Phó Quan Thượng, cứ thế kéo anh cùng ung dung đi về nhà.

Lối họ bước vào để quay trở về căn nhà trọ là bên trong một con ngõ nhỏ, đèn điện ở đây đã hỏng hoặc chập cháy, cứ bật lên rồi lại tắt lịm đi, được một lúc thì chập chờn sáng lên rồi lại tối đi.

Tiếng dế kêu réc réc ở trong những bụi cây um tùm mọc dọc đường. Mùi ẩm mốc vương lên trong không khí bởi những vũng nước nhỏ đọng lại sau cơn mưa nhẹ cuối trưa và mùi rêu phong mọc kín trên các bức tường ở hai bên lối đi.

Ánh trăng đã bị mây che khuất, lối ngõ nhỏ đã tối nay lại càng khó nhìn, bây giờ có mở banh mắt ra cũng chưa chắc có thể nhìn rõ được mọi thứ trong bán kính một mét.

Con ngõ này tách biệt hẳn so với đường xá đông đúc inh ỏi ở ngoài kia, sự vắng lặng khiến cho những âm thanh bình thường luôn bị bỏ qua nay như được gắn thêm loa phóng đại, đâm thọc vào màng nhĩ của cô.

Nhiếp Mạch Khanh trong vô thức rùng mình lên một cái, tay cấu chặt vào người của Phó Quan Thượng.

Đột ngột anh kêu “A” một tiếng khiến cho cô giật cả mình.

“Gì, gì thế?”

“Tuột mất dây giày rồi, đợi tớ lát.”

Nói rồi anh quỳ một bên đầu gối xuống, Nhiếp Mạch Khanh đứng một bên thì lo sợ ngó nghiêng quanh cả con ngõ tối, cô chẳng muốn dừng lại ở một nơi vắng tanh vắng ngắt này đâu!

Ở đây cũng có vài hộ kinh doanh nhỏ, một trong số đó có một cửa hàng thời trang dành cho nữ.

Người chủ đã thu hết đống hàng lại, khóa kín cửa từ lâu. Có một con ma nơ canh cuối cùng không nhét vừa kho được thì bà ta buộc dây quanh eo nó rồi dựng ở bên ngoài lan can tầng hai, sau đó cứ thế mà đi ngủ.

Giữa đêm, có một con chuột bò lên ban công tầng hai của căn nhà đó qua đường ống nước. Vừa mới trèo lên, còn chưa kịp ngó nhìn ra xung quanh thì nó đã bị một đôi mắt sáng quắc ẩn mình trong đêm nhắm trúng.

Con mèo hoang đang đứng im bất động ở trên lan can sắt bất ngờ lao vút tới, con chuột hoảng loạn né kịp nanh vuốt của con mèo.

Mất đà, con mèo lao rầm vào chân của con ma nơ canh khiến cho nó chao đảo, cộng thêm sức gió lớn khiến cho nó rơi ra khỏi ban công.

Nhiếp Mạch Khanh đang trong tâm trạng căng thẳng mà ngó nhìn ra xung quanh, đột ngột một cái bóng trắng từ trên trời rơi bộp xuống trước mắt cô.

Vì có dây buộc nên con ma nơ canh trắng hếu đó đang rơi thì bị giật khựng lại, chao đảo lủng lẳng ở trước mặt của cô.

Không gian trong phút chốc đột ngột lặng im đến bất thường.

Nhiếp Mạch Khanh đờ mặt ra nhìn bóng người trắng đang lơ lửng đó, cái túi đang cần trên tay cũng rơi phịch xuống đất.

Tiếp theo đó là một tiếng hét kinh thiên động địa của một cô gái vang lên khiến cho cả con ngõ chấn động.

/Ở thành phố lớn có nhiều thứ bất thường lắm, cái gì cũng có thể xảy ra hết. Giống như giữa đêm có một người bay ở trên không trung chẳng hạn./

Quau… Vạn Minh thực sự không hề nói dối.