Thích Em Thích Em Nhiều

Chương 29: Không bao giờ có thể không nhận ra cô



“Này, lính mới! Có khách hàng đặt một khay Martini, yêu cầu riêng là cậu phải là người mang lên.”

Phó Quan Thượng đặt một cái khay đang để những li rượu rỗng xuống một cái chậu lớn, đôi mày khẽ nhướng lên.

“Ai đặt vậy?”

“Biết được. Nhưng nghe nói trên đó toàn người giàu không à nha. Giàu đến nỗi chia tiền cho hai mươi người ăn đến chết cũng không hết. À, đúng rồi, trong nhóm đó có vị tiểu thư nhà họ An, tên Hi, gia cảnh cực khá mà ngoại hình đúng xinh, có khi người ta kết cậu rồi đấy. Ghen với con khỉ khô này quá.”

Phó Quan Thượng chẳng biết tại sao mà mình bị gọi là con khỉ khô, song cũng chẳng quan tâm lắm. Anh pha mấy li Martini rồi đặt lên khay, bê lên trên tầng thượng.

Vào cái khoảng khắc mà bóng anh bước vào trong thang máy, Nhiếp Mạch Khanh đang lần mò ở bên trong vùng không gian tối mờ mịt của quán bar náo nhiệt.

Ở trong đây rất tối, chỉ có những ánh đèn sáng led sặc sỡ đôi khi sẽ sượt qua trước mặt mà thôi, ngay vào cái lúc cánh cửa thang máy ở tận cuối của gian phòng mở ra, một luồng trắng của đèn điện đã hấp dẫn được sự chú ý của cô, đờ đẫn trong thoáng chốc mà đặt lên một bả vai cao lớn.

Phó Quan Thượng!

“Ê! Chờ một chút! Thượng Tử!... Cho tôi qua. Xin phép, xin phép ạ. Cho tôi qua.”

Nhiếp Mạch Khanh vạch đám đông ấy ra thành hai rồi luồn lách để có thể nhích được đến đoạn thang máy đó. Cô đi rất gấp gáp, giữa đường khi thấy hai cánh cửa thang máy sắp đóng lại với nhau rồi, cô còn thẳng thừng đẩy mấy người đang bận mải nhảy múa ấy sang hai bên, mặc cho những ánh nhìn đầy dị nghị, cô cứ thế phớt lờ đi.

Nếu biết trước việc mạnh tay đẩy người như thế này sẽ có tác dụng hiệu quả đến như vậy thì cô đã dùng sớm hơn rồi. Nhưng vẫn chật mất một nhịp.

Tuy đã có thể đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp trước thang máy nhưng hai cánh cửa bằng hợp kim cứ thế đóng lại ngay trước tầm mắt của cô.

Nhiếp Mạch Khanh há mồm nhìn dãy số trên bảng điện tử chậm rãi nhảy số, một tiếng chửi tục tĩu bộc phát ra khỏi miệng.

Cô gấp gáp nhìn sang chỗ đoạn cầu thang đi bộ bên phía đối diện, gạt vội đi chỗ mồ hôi nhễ nhại ở dưới cổ rồi nhanh chóng xắn tay áo lên rồi hạ thấp cả người mình xuống, bắt đầu... bật!

Cô nhanh như một con sóc leo lên trên những đoạn bậc thang dài với lối đi rất khó nhìn, chỉ loáng thoáng những ánh đèn màu vàng cam nhờ nhờ không tỏ.

Quả nhiên, đi trong một môi trường mờ ảo như thế này thì xác xuất va trúng phải người khác là rất cao, không những vậy Nhiếp Mạch Khanh còn đang chạy nhanh nữa. Lúc vòng đến chỗ đoạn quặt lên khuất tầm nhìn, cô va rầm cái vào một ‘bức tường’.

Ngay tức thì, có thứ gì đó vươn ra từ trong bóng tối rồi ôm lấy eo cô đỡ lên.

Hóa ra là tay người.

“Tôi xin lỗi! Sơ ý rồi!”

Nhiếp Mạch Khanh nhìn lên người đàn ông dù bị cô tông trúng vẫn không hề bị lung lay một chút nào, cúi đầu từ chối rồi cắm mặt lao đi tiếp.

Bất thình lình cả cơ thể của cô bị giật ngược quay trở lại.

Nhiếp Mạch Khanh kêu lên một tiếng, vội ngoảnh đầu trông ra sau.

Người đàn ông trưởng thành với ngũ quan sắc nét đến hoàn hảo ấy đưa ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô, nét mặt thoáng qua một tia sửng sốt.

“Cháu là Nhiếp...?”

“Xin lỗi, hiện tại tôi đang rất gấp ạ. Nếu như tôi làm bẩn áo chú hay khiến chú bị thương, xin hãy bỏ qua cho tôi.”

Đầu óc của cô hiện tại đã rối bời đến nỗi không thể để ý đến những từ mà người này vừa mới thốt ra, vội vàng moi ví tiền ở bên trong túi áo rồi dúi mạnh vào hai lòng bàn tay của người đàn ông, rồi sau đó co chân chạy mất.

Một người đàn ông khác đi cùng mặt nghệt ra nhìn hai người bọn họ, miệng lẩm bẩm mấp máy, dường như là chưa từng gặp tiền lệ nào như thế này.

“Trời! Con bé đó làm gì vậy? Nó không biết ngài là Đàm tổng sao?”

Đàm tổng – người đàn ông hiện tại đang là người giàu có nhất Trung Quốc không phản ứng lại với câu nói của người đó, đôi mắt mở to, gấp gáp nhìn theo bóng lưng trắng đang vội vã chạy đi rồi biến mất ở lối ra vào sân thượng. Năm đầu ngón tay hắn cụm lại, siết chặt lấy chiếc ví nhỏ màu hồng đến các đầu ngón tay trở nên tắng bệch.

Nhiếp Mạch Khanh. Em ấy là Nhiếp Mạch Khanh!

Cuối cùng... cũng đã tìm thấy em rồi!

Nhiếp Mạch Khanh không biết rằng có cặp mắt ngỡ ngàng, vui mừng đang nóng bỏng chiếu lên người mình, cô chỉ biết rằng mình đã lao được lên sân thượng.

Bất chợt, cô như câm nín trước cảnh tượng mà mình đang thấy.

Từ đằng xa, ở gần mép của bể bơi, cô nhìn thấy một cô gái mặc một bộ váy ngắn xinh đẹp đắt tiền đang nắm lấy tay của Phó Quan Thượng rồi nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn.

Vì anh đang xoay lưng lại với cô nên cô không biết rằng anh đang có biểu cảm gì.

Cô chỉ biết rằng, những tiếng vỗ tay ầm ĩ và hoan hô ở xung quanh giống như là những cơn rung chấn, đánh cho vỡ nát trái tim cô.

“Thượng Tử...”

Nhiếp Mạch Khanh mấp máy môi rồi đứng đực ra ở đấy, giống như đôi chân cô đã chôn sâu ở dưới nền nhà vậy.

Một vị khách cùng nhóm với cô tiểu thư kia để chúc mừng cho hai người họ đã vội ngó quanh đi tìm chai rượu, bất chợt anh ta phát hiện ra một người con gái rất kì lạ đang đứng lạc quẻ ở giữa đám đông í ới.

“Này, em gái. Em đi nhầm đường rồi à? Chỗ này được bọn anh bao riêng rồi, người ngoài không được vào đâu...”

“Xin lỗi.”

Nói rồi, trước đôi mắt ngờ ngệch của người thanh niên đó, cô đút hai tay vào trong túi áo, kéo thấp chiếc mũ hoodie xuống rồi xoay người chậm rãi nhích từng bước bỏ xuống dưới cầu thang.

Cánh cửa ngăn cách giữa sân thượg và cầu thang dần dần khép lại, che đậy đi tiếng động náo nhiệt ở bên ngoài. Vùng không gian xung quanh Nhiếp Mạch Khanh lại trở nên tối tăm và lặng thinh, nhưng cũng chính lúc đó, đôi mắt cô mới bắt đầu nhòe đi vì nước mắt.

Đau... Tim cô đau.

Sao cô lại đau thế này?

Nhiếp Mạch Khanh vo tròn lá thư kia ở trong lòng bàn tay rồi ném nó vào trong một chiếc sọt rác dựng ở góc tường. Khuôn mặt do nước mắt rơi xuống mà bắt đầu lã chã chảy nước.

Cô nhận ra... mình đã lỡ thích anh rồi. Nhưng làm sao đây, cũng có người khác thích anh...

Rầm!

Bất chợt một tiếng cửa mở tung đầy vội vàng phát ra ở trên đỉnh đầu khiến cho cô giật thót cả tim, theo phản xạ ngước mắt nhìn lên trên.

Ở đó, cô thấy Phó Quan Thượng thẳng thừng từ chối lời gọi của cô tiểu thư kia, xua đám đông đang nhốn nháo đầy bất ngờ ra rồi cáu kỉnh chùi mạnh tay vào mép áo, đặt chân bước xuống dưới cầu thang.

Vào chính cái khoảnh khắc mà anh quay đầu nhìn xuống ấy, đôi mắt của họ giao nhau.

Tấm lưng của Phó Quan Thượng cứng đờ, dù cho không gian xung quanh có tối như thế nào dù cho cô có ăn mặc kín đáo như thế nào, thậm trí, cô có lẩn giữa đám đông đang tấp nập lướt qua, anh vẫn luôn nhận ra cô, không bao giờ có thể nhầm được.

Bởi lẽ, trái tim anh luôn đập rất mạnh mỗi khi có cô ở bên dù cho mắt có nhìn thấy hay không.

Phó Quan Thượng nhìn Nhiết Mạch Khanh rồi ngoái đầu nhìn về phía sau, sau đó anh nhanh chóng chạy xuống bên dưới, nắm lấy tay cô cùng rời khỏi quán bar.