Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

Chương 230



Edit: Mèo Nhỏ

Trong lòng y có nàng, há nào lại chấp nhận để nàng gả cho kẻ khác? Nếu muốn lấy nàng, y phải thuận theo sự sắp đặt của Hoàng hậu.

Với thân phận và địa vị của nàng, dẫu ở lại bên cạnh y cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp.

Y đã sớm biết làm như vậy sẽ khiến Linh Nhi tức giận, nhưng đây là cách giải quyết duy nhất.

Y không muốn nàng rời xa, cũng chẳng quan tâm Linh Nhi sẽ ra sao.

Khiến nàng quên y? Không, y tuyệt đối không cho phép.

Khi Tư Đồ Dật hối hả ra khỏi viện, trùng hợp Lăng Lung cũng đi đến, “Thập tam gia?”

Bây giờ Tư Đồ Dật không có tâm trạng để ý đến nàng ta, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người bỏ đi.

“Thập tam gia có chuyện gì à? Sao lại cuống cuồng như thế?” Lăng Lung không kịp gọi Tư Đồ Dật lại, đành hỏi kẻ hầu trong viện.

“Bẩm Lăng tiểu thư, Thập tam gia muốn tìm tiểu thư nên mới sốt ruột như thế.” Nha đầu trong vương phủ biết vị Lăng tiểu thư này do Hoàng hậu nương nương phái đến nên không dám ngập ngừng.

“Kiều tiểu thư không ở trong viện sao?” Lăng Lung ngạc nhiên, nàng ta vốn định đến để…

“Tiểu thư vừa dẫn Vân Lam ra ngoài, hình như còn nói sẽ khiến Vân Lam cô nương quên ai…” Nha hoàn còn chưa nói xong thì phía sau đã truyền đến giọng nói lạnh lùng, “A Anh, còn không mau đi làm việc?”

Nha đầu tên A Anh run lên, vội xoay người lại, “Dạ, Cố ma ma.”

Cố ma ma bước về phía trước, sắc mặt đã hòa hoãn hơn, nụ cười khẽ nở trên môi, “Khiến Lăng tiểu thư chê cười rồi, nô tỳ quản giáo không nghiêm, để bọn họ nói nhăng nói cuội trước mặt Lăng tiểu thư, mong Lăng tiểu thư thứ lỗi.”

Lăng Lung biết vị Cố ma ma này là tâm phúc của Thái hậu nương nương năm xưa, sau khi phạm lỗi thì bị trục xuất khỏi cung, điều đến Bát vương phủ hầu hạ Bát vương phi.

Nói dễ nghe hơn thì vì Thái hậu nương nương không nỡ thấy Bát vương phi chịu khổ nên phái Cố ma ma đến giúp đỡ.

Thực ra ai cũng biết đây vừa là giáng chức Cố ma ma, vừa không cho Bát vương phi được tự do.

“Cố ma ma quá lời rồi, nếu không có Cố ma ma quản giáo không nghiêm thì việc gì Kiều tiểu thư phải cố công đưa ma ma từ Bát vương phủ về đây chứ.

Bổn tiểu thư còn có việc, xin cáo từ trước.”

Lăng Lung đi rồi, sắc mặt Cố ma ma trở lại vẻ lạnh lùng, xem ra những kẻ trong phủ này còn chưa hiểu rõ ai mới là chủ nhân của bọn họ.

Nếu mà không thị uy, xem ra bọn họ còn chưa biết trên dưới!

Lăng Lung vội vàng lên kiệu rời khỏi vương phủ, đi về phía hoàng cung.

Trong cung Phượng Nghi, từng tốp cung nhân lo lắng đi qua đi lại, khi đi qua hoa viên cũng chẳng buồn liếc mắt thưởng ngoạn, cũng có thể là không dám tùy tiện nhìn ngắm, chỉ e vừa liếc mắt sẽ bị rơi đầu.

Lăng Lung đã quen với những bước chân vội vã thế này, nàng ta liếc nhìn họ một chút rồi bước về phía đại điện.

Trong đại điện, Hoàng hậu đang thưởng thức Bích Loa Xuân vừa tiến cống.

Ả vốn không thích uống thứ trà nhạt nhẽo này, nhưng từng nghe Thái hậu nói Kiều Linh Nhi lại rất si mê thứ gọi là Bích Loa Xuân.

Mấy hôm nay cũng rảnh rỗi nên ngâm hai lạng nếm thử.

“Nương nương, trà này uống ngon không ạ?” Nghênh Xuân dâng trà lên rồi cười hỏi.

“Vị cũng tàm tạm, có điều hơi nhạt.” Hoàng hậu nhẹ nhấp một ngụm nhỏ, để hương trà lan tỏa trong miệng một lát mới nuốt.

“Vậy để nô tỳ cho thêm lá trà, như thế vị cũng đậm hơn, nương nương uống cũng thấy dễ chịu.”

Hoàng hậu lắc đầu, “Mỗi loại trà có một vị riêng, mùi vị cũng thay đổi theo lượng trà, mỗi kiểu mỗi vẻ.

Bản thân Bích Loa Xuân vốn nhạt, nếu cho quá nhiều sẽ làm mất đi cái ngon của trà.”

Nghênh Xuân không hiểu về trà lắm, nghe Hoàng hậu nương nương nói vậy cũng chỉ ngoan ngoãn lắng nghe, “Dạ, nương nương.”

“Nương nương, Lăng tiểu thư cầu kiến.”

Nghênh Xuân đứng lên nhìn kẻ hầu vừa vào bẩm báo rồi nhíu mày, “Nương nương, chẳng phải buổi trưa Lăng tiểu thư mới đến sao? Sao bây giờ đã vào cung rồi ạ?”

Hoàng hậu đưa chén trà cho Nghênh Xuân, rút khăn lụa ra lau tay, rồi mới nói, “Cho nàng ta vào.”

Nghênh Xuân thấy hơi phiền lòng, không biết vì sao Lăng tiểu thư lại vào cung nữa, không lẽ đã xảy ra chuyện?

“Nương nương, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì?” Nghênh Xuân lo lắng hỏi.

Hoàng hậu lạnh lùng cười, “Đợi nàng ta vào rồi xem sao.”

Khi Lăng Lung gặp Hoàng hậu, trong lòng nàng ta hơi run lên, lập tức quỳ xuống thỉnh an, “Lăng Lung thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

“Lung nhi đấy à, đứng lên đi.” Sau khi Lăng Lung đứng dậy, Hoàng hậu cất tiếng, “Sao Lung nhi lại vào cung?”

Sau khi tạ ơn, Lăng Lung cúi đầu đứng sang một bên, Hoàng hậu nương nương đã dặn dò, mỗi ngày chỉ tiến cung một lần, nếu không có chuyện gì đặc biệt không được vào lần hai.

Nếu chuyện nàng ta bẩm báo không phải chuyện Hoàng hậu nương nương cho là quan trọng, khi ấy tội lỗi là ở nàng ta.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Lăng Lung có chuyện nên mới cần gặp nương nương bẩm báo.”

Nghênh Xuân nhận được ánh mắt từ Hoàng hậu, bèn cho tất cả cung nhân lui xuống, còn nàng ta là người bên cạnh Hoàng hậu, cúi đầu đứng bên cạnh.

“Chuyện gì, nói đi.”

Lăng Lung thuật lại những gì đã nghe được ở Thất vương phủ, “Hoàng hậu nương nương, Kiều tiểu thư thật sự muốn ép Vân Lam quên Thập tam gia.”

Nghênh Xuân nhíu mày, “Nương nương, Kiều tiểu thư không phải là người nóng nảy, sao có thể làm ra những chuyện như thế?”

Kiều Linh Nhi là người thế nào, ai ai ở Nam Hạ cũng đều biết.

Thông minh, bản lĩnh là những từ chính xác nhất để nói về nàng ta.

Thế nhưng hôm nay theo lời Lăng tiểu hư, sao nàng ta lại là người kích động, không hiểu chuyện như thế?

Bị Nghênh Xuân hoài nghi, sắc mặt Lăng Lung không được tốt, nhưng tự biết hiện đang ở trước mặt Hoàng hậu, tuyệt đối không thể làm càn.

Dù sao hiện tại Nghênh Xuân cũng là người được Hoàng hậu nương nương sủng ái nhất, nếu đắc tội Nghênh Xuân, chưa chắc nàng ta đã được yên lành.

“Lăng Lung không dám nói dối.

Lăng Lung vừa ra khỏi phủ thì gặp Thập tam gia, Thập tam gia rất nóng lòng đi tìm Kiều tiểu thư.

Hoàng hậu nương nương, người thật sự đồng ý để Thập tam gia nạp Vân Lam làm trắc phi sao?”

Vân Lam kia thân phận lẫn địa vị đều thấp kém, nếu làm trắc vương phi của Thập tam gia chỉ e sẽ khiến Thập tam gia bị người ta nhạo báng.

Nàng ta không bao giờ nghĩ Hoàng hậu nương nương lại sắp xếp như vậy.

Hoàng hậu rùng mình, “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, tiếp tục thăm dò, xem xem trong Thất vương phủ rốt cuộc có địa đạo ngầm hay bí mật gì không.”

“Dạ, Hoàng hậu nương nương.”

“Được rồi, ngươi về trước đi, nếu không còn gì thì đừng vào cung nhiều.” Hoàng hậu mệt mỏi phất tay.

Sau khi tạ ơn, Lăng Lung lui ra ngoài.

“Nương nương, người thật sự muốn để nha đầu Vân Lam kia làm Thập tam trắc phi sao?” Nghênh Xuân bước đến bóp vai giúp Hoàng hậu, vừa chau mày hỏi.

Hoàng hậu khép mi, thở dài, “Nếu không như thế thì Thập tam gia đâu chịu đồng ý với bổn cung.”

Nghênh Xuân suy nghĩ một lát, có vẻ như đã đã hiểu ra, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình chẳng hiểu gì cả.

Nàng ta định hỏi gì nhưng lại thấy Bát gia xuất hiện nên lại thôi, đành tiến lên thỉnh an.

Tư Đồ Hách phất tay, “Ngươi lui xuống đi.”

Nghênh Xuân quay lại nhìn Hoàng hậu, sau khi được cho phép thì lui ra ngoài, tiện tay khép cửa cung.

Tư Đồ Hách không kịp thỉnh an đã lo lắng nói, “Mẫu hậu, khi nhi thần vừa tiến cung đã nghe được một tin.”

“Chuyện gì mà gấp gáp như thế?” Hoàng hậu nhìn y với vẻ hoài nghi.

“Một canh giờ trước, Linh Nhi và Thập tam đệ xảy ra xung đột.”

Vốn dĩ giữa Linh Nhi và Thập tam đệ không có bất kì quan hệ gì, hơn nữa với thân phận của Linh Nhi, hoàn toàn không thể đứng ngang với Thập tam đệ.

Nhưng nay vì quan hệ với Thất ca, Linh Nhi cũng được coi là nửa phần chủ tử, Thập tam đệ cũng phải dè chừng một chút.

“Xung đột thì sao, có gì to tát chứ?”

“Mẫu hậu, người không cảm thấy tính tình Linh Nhi đột nhiên thay đổi sao? Nàng ấy không phải người càn quấy, càng không phải là người không biết điều.

Mấy hôm nay xảy ra một số chuyện, chẳng lẽ nàng ấy định làm loạn sao? Bây giờ Thập tam đệ muốn thú phi, nàng ấy cũng biết nha đầu Vân Lam thân phận thấp kém, hoàn toàn không có khả năng trở thành Thập tam vương phi, nhưng vẫn cứ cố chấp như thế.

Chuyện này nhi thần thấy có điều không ổn.”

Hoàng hậu đảo mắt nhìn về phía Tư Đồ Hách, chăm chú quan sát, thấy Tư Đồ Hách thành thật bẩm báo mới lên tiếng, “Hách nhi cũng hiểu nàng ta quá nhỉ.”

Tư Đồ Hách sững sờ, trong lòng hơi run lên, “Mẫu hậu đừng hiểu lầm, nhi thần không muốn chúng ta có bất kì sơ xuất nào.”

Hoàng hậu cả cười, “Hách nhi nghĩ nhiều quá rồi, dù Kiều Linh Nhi kia có khả năng hơn nữa, trải qua bao nhiêu chuyện như thế cũng không thể nào bình tĩnh nổi.”

Sau khi cười lạnh lùng, Hoàng hậu nói tiếp, “Cứ coi như nàng ta muốn diễn kịch cho bổn cung xem, cũng phải xem nàng ta có đủ khả năng khiến bổn cung chú ý hay không.

Nếu không nàng ta chỉ có thể bị cuốn theo bổn cung.”

Tư Đồ Hách hiểu nhưng vẫn thấy lo lắng.

Không thể nói y quá hiểu Kiều Linh Nhi, nhưng y biết đủ để suy nghĩ thấu đáo.

Nếu như người thông minh hôm nay chính là cô bé năm xưa, y thà tin rằng Kiều Linh Nhi hiện tại không phải đang sống với tính cách thật của nàng!

“Dạ, mẫu hậu, nhi thần xin cáo lui trước.”

“Hách nhi, khoan đã.” Hoàng hậu vẫy tay, “Năm ngày nữa, Thần vương gia của Lưu Vân sẽ đến kinh thành, đại hôn của Thập tam sáu ngày nữa tiến hành, sáu ngày nữa là đến ngày lành.”

Lòng Tư Đồ Hách run lên, nhất thời không thích ứng kịp với lời nói của mẫu hậu, sau mới cảm nhận được niềm vui râm ran lan tỏa, y gật đầu, “Dạ, mẫu hậu.”