Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 2: Dòng đời



12 năm sau

*******

Biệt thự Nghiêm gia

"Lão gia, đây đây ông xem! Tôi đã đi xem ngày rồi,26 tháng sau là ngày tốt nhất để tổ chức lễ đính hôn cho Cảnh Hàn và Tú Lan! Chờ vài hôm nữa Cảnh Hàn đi công tác về tôi sẽ bảo nó cùng với Tú Lan đi chụp hình và chọn lễ phục! Ông thấy thế nào?" Nghiêm phu nhân vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Nghiêm lão gia.

Nghiêm Chấn nhấp một ngụm trà rồi gật đầu: "Cứ theo ý bà đi, còn về tổ chức và mời khách tôi và Mạc gia bên kia sẽ bàn bạc!"

Nghiêm lão gia...Nghiêm Chấn! Chủ tịch tập đoàn Tinh Vạn,nay cũng đã sang lục tuần! Trên gương mặt cũng đã hằn sâu dấu vết thời gian, ánh mắt được che trong cặp kính lão của ông còn lưu lại những hồi ức về ngày tháng oanh liệt khi xưa trên thương trường,cam go và tàn khốc.

Đã 12 năm kể từ ngày Nghiêm Cảnh Hàn con trai ông trở về từ Úc.Khi đó anh chỉ mới 18 tuổi, vừa về nước đã đảm nhận chức vụ Giám đốc điều hành của tập đoàn, xông pha,càn quét mọi lĩnh vực,đàm phán thành công nhiều hợp đồng bạc tỷ, 30 tuổi,anh đã ngồi vững trên chiếc ghế quyền lực nắm giữ vị trí Tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia Tinh Vạn, một tập đoàn lớn gồm nhiều lĩnh vực như bất động sản, thời trang... và một số lĩnh vực khác trong và ngoài nước.Không hổ danh hổ phụ sinh hổ tử, trong công cuộc đối đầu khi làm ăn,anh là người quyết đoán,thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Con người ai cũng có dã tâm, một khi bạn đã được chọn sinh ra trong hào môn, thì cái giá mà bạn phải trả là sự tàn khốc của việc tranh dành quyền lực,đấu đá lẫn nhau.Đối thủ sẵn sàng sát hại và dẫm đạp bạn dưới bùn lầy để họ ngoi lên và nắm quyền.Chính vì thế bạn không thể nhân nhượng và xem thường.Trong kinh doanh cũng thế, người làm ăn đã trải qua biết bao thăng trầm như Nghiêm lão gia làm sao mà không biết được,để đạt được chiến công lừng lẫy như ngày hôm nay con trai ông cũng đã phải trải qua khó khăn như thế nào thậm chí đổ máu để đối phó thù trong giặc ngoài...

Nghiêm phu nhân ngồi bên cạnh nãy giờ không biết chồng mình đăm chiêu suy nghĩ điều gì? Bà chỉ cau mày bất lực! Ôi...tuổi già! Có lúc bà trộm nghĩ:Nghiêm Chấn,Cũng đến lúc ông nên nghỉ ngơi rồi,giao toàn bộ việc công ty cho con trai rồi hai ông bà đi du lịch đây đó, hưởng thụ niềm vui của tuổi già."

Người ta bằng tuổi bà đã con đàn cháu đống, còn bà thì sao chứ! Có duy nhất thằng con trai, suốt ngày công với việc...aj.za... nghĩ mà nó tủi, nhưng không sao! bây giờ hai đứa nhỏ sắp kết hôn rồi bà sẽ có cháu bồng bế phải không? Nghĩ thế Nghiêm phu nhân lại thấy vui vẻ trong lòng.

Lại nói về Mạc Tú Lan, cô con gái cưng duy nhất của Mạc gia! Năm nay 26 tuổi! Là thanh mai trúc mã với Nghiêm Cảnh Hàn, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên.Vẻ ngoài xinh đẹp lại là nhà thiết kế thời trang nên gu ăn mặc rất thời thượng, nhìn thôi cũng đủ biết đây là thiên kim cao quý của một trong số gia tộc lớn.Nếu đứng chung khung hình với Nghiêm Cảnh Hàn thì ai cũng trầm trồ thán phục câu "trai tài gái sắc".Hai gia tộc môn đăng hộ đối, lại có mối giao tình! Đôi trẻ lại xứng đôi vừa lứa thì còn niềm vui nào bằng.

*******

"Khê Nhi! Chạy đi con, mau chạy đi con!"

"Cha....!.... Mẹ...!"

"Khê Nhi! nghe lời cha! Mau chạy về phía cửa sau....nhanh.... lên...."

"Đoàng........đoàng....

..ựa.....!"

"Kh.ô.n.g.....Cha... mẹ...xin...hai... người....đừng bỏ...Khê Nhi..."

"Không!".Nam Mẫn mở mắt bật dậy.

"Mẫn Nhi,Mẫn Nhi! Con lại nằm mơ thấy ác mộng sao?". Lạc Bân xoa mồ hôi trên trán cô,đôi mắt ông tràn đầy ưu thương.

"C.h.a!". Cô quay sang dựa vào lòng Lạc Bân.

Cô lại nằm mơ thấy cha mẹ ruột mình, mơ thấy cha mẹ cô chết trong vụ cháy nổ năm đó.Giấc mơ đó cứ đi theo cô bao năm nay trong giấc ngủ.

"Mẫn Nhi! Cha đây! đừng sợ... có cha ở đây!".

Tay ông run run vỗ nhẹ đầu con gái.Ông biết cô lại nằm mơ thấy giấc mơ đó,hai cha con tuy không máu mủ nhưng hơn chục năm nay hai người luôn coi nhau như ruột thịt, có lần cô cũng đã kể cho ông nghe về cái chết của cha mẹ cô.

Mấy năm nay cô vẫn tự lực vừa làm vừa học vừa tìm tung tích kẻ giết cha mẹ ruột.Do căn bệnh khối u não của ông ngày càng biến chứng nặng không thể giúp gì được, chỉ có thể vô lực nhìn con gái tự lực cánh sinh, lại còn nuôi thân già này! Có lúc ông muốn mình sớm chết đi cho xong để khỏi làm khổ con gái.Nhưng con gái ông vẫn kiên định nói với ông rằng:Cha!cha phải sống thật khỏe để nhìn con gái cha trưởng thành và thực hiện ước nguyện! Vì nếu cha cũng rời khỏi con thì chỗ dựa cuối cùng cũng biến mất,con sẽ gục ngã mất..!.

Câu nói đó là động lực để ông cố gắng sống tiếp.

"Cha.!Con không sao rồi! cha đừng lo...cha mau đi nghỉ ngơi, sức khỏe không cho phép cha thức khuya vậy mà!".

Nhìn sức khỏe ông ngày càng yếu trong lòng cô càng thấy sợ....sợ... một ngày không xa ông sẽ bỏ lại cô mà rời đi giống cha mẹ cô.

"Cha! Ngày mai con sẽ về Thiểm Tây một chuyến! ".Cô hy vọng lần trở về này sẽ có manh mối gì đó

"Ừ.... con nhớ phải cẩn thận đó!".

Ông biết có nói gì cũng ngăn được, từ lúc nhận thức được mọi việc đến nay,mỗi năm cô lại về nơi đó một lần, mỗi lần trở về đều sẽ nhốt mình trong phòng cả một ngày trời.

"Cha yên tâm! Con gái cha là ai chứ! hê..hê!"

Lạc Bân chỉ nhẹ ngón trỏ vào trán cô:

" Con đó, đừng có liều lĩnh làm bừa,có chuyện gì cũng phải nói cho cha biết chưa?"

"Con biết rồi cha!..."

*********.......

19h tối

Tập đoàn Tinh Vạn

Tầng 27

...cạch.... tiếng cửa phòng làm việc mở ra.Cao Lãng bước vào nhìn vị tổ tông đang bắt chéo chân ngồi yên vị trên ghế

"Boss"

Nghiêm Cảnh Hàn nhẹ nâng mi mở mắt lãnh đạm nhìn Cao Lãng:" Có tin tức gì không?"

Chuyến công tác một tuần bên Ý vừa kết thúc,anh vừa trở về đã bận rộn với các cuộc họp hội đồng quản trị... trên gương mặt kiên nghị có chút mệt mỏi vì chưa được nghỉ ngơi nhưng không làm mất đi khí chất mạnh mẽ, lạnh lẽo tỏa ra trên người anh. Áo sơ mi đen, quần âu,cà vạt nới lỏng để lộ xương quai xanh. Chân bắt chéo, lưng thả lỏng dựa vào ghế kiểu buông thả, cộng với gương mặt yêu nghiệt kia đến đàn ông còn ghen tị nói gì đến phụ nữ!

Cao Lãng cảm thấy...ừm.. ông trời thật bất công! Tại sao người phóng khoáng,dễ gần cũng có chút nhan sắc như anh ta đến giờ vẫn chưa có bạn gái chứ! Mỗi lần vị tổ tông này im lặng mặt lạnh thì anh ta lại cảm thấy số tuổi thọ của anh ta ngày càng giảm đi....

Àj..thôi bỏ đi.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng:

"Vẫn....vẫn... chưa...".

Nói rồi bỗng cảm thấy lời nói của mình chẳng có giá trị bèn bổ sung thêm:

"Boss, anh yên tâm! Tôi sẽ cố gắng hơn nữa, chắc sẽ có tin trong nay mai thôi!"...

"ừ". Ánh mắt lãnh đạm có tia hụt hẫng lướt qua

" "!!!

...ừ...ừ...là sao?

"Boss! vậy tôi......." chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa, một giọng nói nhẹ nhàng gọi vào

"Cảnh Hàn! anh có trong đó không? Em vào nhé!"

Cao Lãng vừa nghe thấy giọng nói này là đã biết của ai,anh ta bĩu môi:Tới đúng lúc thật

Cửa phòng làm việc mở ra,một bóng dáng mảnh mai, yêu kiều bước vào.Mạc Tú Lan mặc chiếc váy cúp ngực để lộ nửa ngực, thân váy ôm sát cơ thể,dài chưa đến nửa đùi. Mái tóc uốn cong nhẹ, hiện lên đường cong gợi cảm quyến rũ...

"Cảnh Hàn! Anh về sao không cho em biết, chiều nay em qua thăm hai bác mới biết hôm nay anh mới về!".

Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như gió, thân hình uyển chuyển bước tới như có như không muốn dựa vào người Nghiêm Cảnh Hàn...

Cùng lúc đó anh bất chợt đứng lên cầm lấy bao thuốc lá rút ra một điếu

.." tạch".

Lửa được châm lên điếu thuốc,anh rít nhẹ một hơi rồi thong dong đi đến cửa sổ...Khói thuốc bay trước mặt che đi ánh mắt lãnh đạm của anh lúc này.

Cả người Mạc Tú Lan bị hụt chút xíu nữa thì ngã sõng soài xuống đất,cũng may có trợ lý Cao đưa tay ra đỡ cứu cô ta một bàn thua. Cô ta đứng thẳng người dậy,cố gắng dấu đi hành động ngượng ngùng vừa rồi...

"Trợ lý Cao! Cảm..cảm ơn anh!".

"Cô Mạc đừng khách sáo!Tôi có việc cần giải quyết, cô Mạc ở lại nói chuyện với Boss nhé!".

Thấy cô ta khó xử Cao Lãng cũng thấy ngại giùm hành động vừa rồi của cô ta nên biết ý rút lui ra ngoài.

Cánh cửa phòng vừa đóng lại, trợ lý Cao đã đi ra, cô ta chưa kịp lên tiếng lần nữa thì giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Em đến đây tìm anh có chuyện gì không!".

"Cảnh Hàn! ừm...chuyện là....hai bên gia đình đã xem ngày tổ chức lễ đính hôn cho chúng ta,anh có thể thu xếp công việc cùng em đi chụp hình và thử váy có được không?".Mạc Tú Lan ta nhìn anh ngại ngùng nói.

Hai người lớn lên cùng nhau, lúc nhỏ chơi với nhau nói chuyện cũng thân thiết.Cô ta đã thích anh từ lúc bé.Sau đó anh đi du học ở Úc, lúc trở về anh lại chỉ có công việc, hầu như suốt ngày ở công ty không đoái hoài gì đến cô ta,hai người dần cũng ít nói chuyện.

Vì nhớ anh có lúc cô ta đến văn phòng tìm anh thì anh lại nói bận rồi cho tài xế đưa cô ta về. Sự băng lãnh của anh đã chạm đến lòng tự trọng của cô ta, nên sau đó cô ta đã đi Pháp du học,theo đuổi con đường thiết kế.

Ở bên Pháp 3 năm, cô ta cũng từng có bạn trai sau đó chia tay. Lần này về nước gặp lại anh, đẹp trai đến điên đảo chúng sinh, từng cử chỉ hành động của anh cô ta càng ngắm càng mê...

Phải! Đây mới chính là người đàn ông của cô ta, cô ta phải nắm chặt anh....

Được sự ủng hộ của hai bên gia đình,Mạc Tú Lan càng tự tin rằng mình có thể bước vào trái tim anh, có được anh, ngày này cuối cùng cô ta cũng đợi được rồi...

"Dạo này anh bận, để sau rồi nói!".

Trước giờ anh luôn nghĩ việc liên hôn gia tộc vốn dĩ rất bình thường,chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích của đôi bên.Thế nên cuộc hôn nhân thương mại này anh cũng chẳng bận tâm đến. Ngay cả khi cha mẹ gọi điện cho anh thông báo ngày làm lễ,tâm tình anh lúc đó cũng chẳng có chút gợn sóng.

Tối nay khi trợ lý Cao báo cáo chưa có thông tin người anh cần tìm,tim anh bỗng hẫng đi một nhịp.Lúc này đây trong lòng anh trống rỗng, lạnh lẽo.Mọi thứ xung quanh dường như u ám đến đáng sợ.Bao lâu rồi anh cũng không nhớ rõ nữa, trông chờ một tin tức,dù nhỏ nhoi thôi cũng được.Nhưng lần nào cũng vô vọng...

"Cảnh Hàn! em biết anh công việc rất nhiều nhưng lễ đính hôn của chúng ta cũng rất quan trọng.Hơn nữa, cả Mạc gia và Nghiêm gia cũng đã bàn bạc xong hết rồi! Nếu chúng ta còn chậm trễ thì hai bên gia đình sẽ trách chúng ta đó!"

Cô ta có chút mơ hồ,dường như anh không mặn mà gì với cuộc hôn nhân này, nhưng anh từ trước giờ đều rất coi trọng tình nghĩa, chỉ cần nghĩ đến ân tình của Mạc gia đối với Nghiêm gia lúc trước thì cũng đã đủ chạm vào lòng anh rồi! Cô ta bước tới phía anh nói tiếp:

"Anh nghĩ mà xem, từ những năm về trước Mạc gia và Nghiêm gia nếu không nói đến ân tình thì cũng là bằng hữu mấy chục năm nay, chẳng lẽ anh lại nở để các bậc trưởng bối vì lo cho chúng ta mà hao tổn sức khỏe và tinh thần sao?"

"Được rồi! em về trước đi! Anh sẽ sắp xếp!"

"Vậy...em về trước! anh nhớ phải nghỉ ngơi sớm đấy nhé!".

"ừ!"

" "!!!

Tính tình thật lạnh lùng mà, nhưng sao cô ta lại yêu đến quên cả bản thân thế không biết?

Tiếng giày cao gót bước lại tới cửa Mạc Tú Lan quay đầu lại chỉ mong anh có thể quay sang nhìn cô ta một cái nhưng người đàn ông vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm ra cửa sổ....

Khi cánh cửa đóng lại một lần nữa anh mới dần quay đầu lại dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, ngồi xuống dựa vào ghế nhắm mắt lại....

*****