Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 23: Lệch quỹ đạo



Bước chân đến cổng trường đã 10 giờ khuya, vì tránh để Trần Thiệu Huy biết nhà của cô, lại càng không thể nói cô đang ở "Cảnh Viên" nên đành phải nói dối hắn cô ở ký túc xá trong trường để chuẩn bị thi.

Xem ra cô phải tính đến chuyện tìm chỗ ở rồi, có điều cô đã ký hợp đồng thuê mướn giúp việc cho Nghiêm Cảnh Hàn, lúc trước cô đã tính lợi dụng vào việc xảy ra đêm đó với Nghiêm Cảnh Hàn để tới gần hơn sau đó tiếp cận với Trần Thiệu Huy, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa vì cá đã mắc câu, có điều hợp đồng đã ký, trừ phi Nghiêm Cảnh Hàn muốn hủy.

Thở dài nặng nề,Nam Mẫn lại bắt chuyến xe bus cuối cùng trong ngày để về "Cảnh Viên".

Suốt chặng đường mãi suy nghĩ, chẳng mấy lúc xe đã dừng tại trạm.Đi bộ về đến "Cảnh Viên" lấy điện thoại xem giờ.

Đã 11 giờ 30 rồi.

Đèn trong biệt thự vẫn sáng trưng, hôm nay Nghiêm Cảnh Hàn lại đổi gió làm việc tại phòng khách sao?

Bước chân vào cửa, không khí có chút kỳ quái,đập vào mắt cô là ba người đàn ông đang ngồi uống rượu.

Thấy cô bước vào cả ba ngước mắt lên nhìn,Trác Ý Hiên là người lên tiếng đầu tiên.

"Hi... người đẹp".

"Woao... bình thường cô đã rất xinh rồi, hôm nay ăn mặc thế này suýt nữa tôi không nhận ra cô luôn đấy ".

Nam Mẫn mím môi chưa kịp lên tiếng,Tống Dịch Dân bên kia đã tiếp lời

"Thật có duyên,lại gặp nhau rồi!".

"Hai người biết nhau sao?".Trác Ý Hiên ngạc nhiên

Tống Dịch Dân thoải mái trả lời:"Chúng tôi là bạn bè". Nghĩ nghĩ anh ta lại bổ sung:"Tôi là ân nhân của cô ấy....Đúng không tiểu Mẫn?"

"Ân nhân?".Trác Ý Hiên nhướn mày khó hiểu

Tống Dịch Dân gật gù:"Có thể gọi là hữu duyên ".

Trác Ý Hiên ngơ ngác.

Chỉ có Nghiêm Cảnh Hàn nãy giờ vẫn im lặng nhìn cô không lên tiếng.Dưới ánh đèn làn da cô như phát sáng, tóc đen dài cong nhẹ, bộ sườn xám màu đỏ như tô điểm thêm cho vẻ đẹp vốn có của cô, đặc biệt là đôi mắt lấp lánh ánh nước, buổi tối dưới ánh đèn như chứa cả vì sao.

Uống cạn ly rượu trên tay,chính anh cũng không hiểu được cảm xúc trong lòng, đôi mắt ấy đã đôi lần đi vào trong giấc mơ của anh, có lúc như thật, có lúc lại là ảo ảnh.Anh muốn đưa tay với lấy nhưng chỉ là hư không.

Nam Mẫn cảm thấy bầu không khí lúc này hơi gượng gạo, cô cười chào lấy lệ rồi nhanh chóng đi về phòng.

Ngoài phòng khách lúc này Trác Ý Hiên khó hiểu hỏi Tống Dịch Dân

"Này, cậu quen cô ấy khi nào thế?"

Nghiêm Cảnh Hàn cũng nâng mắt nhìn Tống Dịch Dân.

"Mới quen".Tống Dịch Dân chơi đùa chiếc bật lửa nhàn nhạt trả lời.

Trác Ý Hiên ngồi dựa lưng vào ghế:"Ban đầu là cố ý đến gần Cảnh Hàn, bây giờ ngay cả Dịch Dân mới về nước cũng quen biết cô ấy, cô gái này thật lợi hại, không đơn giản đâu "

Tống Dịch Dân sau khi châm một điếu thuốc, lát sau mới hỏi ngược lại:"Sao lại nói vậy?"

Trác Ý Hiên đá ánh nhìn về phía Nghiêm Cảnh Hàn:"Cậu hỏi cậu ta ấy".

Nghiêm Cảnh Hàn mặt không biểu cảm.

Tống Dịch Dân nhìn anh cười cười:"Xem ra tôi về trễ quá không được xem náo nhiệt rồi"

"Náo nhiệt cái khỉ gió,hoa đào muốn quấn lấy cậu ta còn ít sao?". Trác Ý Hiên bĩu môi.

"Ý anh nói Nam Mẫn cũng muốn quấn lấy anh Hàn?".Tống Dịch Dân rướn mi mắt

Trác Ý Hiên nhún vai vô hại.

Tống Dịch Dân không cho là như vậy:"Tôi thấy cô ấy không phải người như vậy".

Trác Ý Hiên liếc xéo anh ta: "Cậu mới quen người ta chưa bao lâu đã vội nhận định là người tốt,cậu còn chưa biết cô ấy có "nickname" là hồ ly tinh đấy". Lại quay sang nhìn Nghiêm Cảnh Hàn tò mò:"Tôi cũng không hiểu cậu đang nghĩ gì, biết cô ấy là người không đơn giản,sao cứ phải giữ ở lại đây,lỡ đâu có khi cô ấy là gián điệp cho một tay nào đó, ăn cắp thông tin bảo mật của cậu thì sao?Cậu đây là đang chê kẻ thù còn ít?"

Lần trước anh ta gặp Nam Mẫn, được biết cô muốn tìm Trần Thiệu Huy,tuy chưa rõ mục đích của cô nhưng đối với anh ta đây là dấu hiệu đáng nghi.Cái lão Trần Thiệu Huy đó hắn ta muốn giở trò "Ăn không được phá cho hôi",dự án khu Thành Nam lão không thể thò được một chân vào, ngoài mặt thì tỏ ra thân thiện, bên trong thì ngầm cho người tìm cách cản trở, phá hoại.Chuyện này trước đó anh ta cũng có nói rõ với Nghiêm Cảnh Hàn, nhưng người bạn lãnh khốc của anh ta lại tỏ ra bình thản, không biết cậu ta đang nghĩ gì...haizz...

Nghiêm Cảnh Hàn sắc mặt không đổi, nhìn vào không biết anh đang nghĩ gì.

Trác Ý Hiên thở dài:"Nói chuyện với tảng băng nghìn năm như cậu quả thật chán chết".

"Trễ rồi các cậu về nghỉ ngơi đi ". Lát sau anh mới lên tiếng, nhưng là giọng muốn tiễn khách.

Trác Ý Hiên:"? "

Tống Dịch Dân:"..."

"Cậu hứng lên thì gọi ông đây tới uống rượu, vừa mới nhắc tới cô giúp việc của cậu liền đuổi ông đây về...hừ... không phải là cậu bị cô ấy mê hoặc rồi chứ?". Trác Ý Hiên tức đến mức muốn chửi thề

Nghiêm Cảnh Hàn ngã người ra sau lười biếng dựa vào ghế,đáy mắt một tia âm u liếc qua Trác Ý Hiên.

Tống Dịch Dân đứng dậy vỗ vỗ vai Trác Ý Hiên:"Cũng trễ thật rồi, nên về thôi".

Hai người đàn ông đi ra cửa vẫn nghe Trác Ý Hiên lèm bèm trong miệng.

Phòng khách chỉ còn lại Nghiêm Cảnh Hàn dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau,đôi mắt khép hờ,khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm,âm u như muốn hòa tan vào bầu trời đêm ngoài kia.

Trong phòng ngủ,Nam Mẫn sau khi tắm rửa lên giường nằm lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn chưa ngủ được, cô ngồi dậy dự định đi vào phòng bếp uống nước.Đi ngang qua phòng khách vẫn thấy đèn đang sáng, nhìn lại thấy Nghiêm Cảnh Hàn đang ngủ dựa trên ghế sofa.

Không biết có nên gọi anh ta lên phòng ngủ không nhỉ?

Liệu anh ta có hiểu lầm cô có ý đồ xấu không?

Nếu để anh ta nằm đây lỡ trúng gió thì nguy.

Sau vài phút đắn đo,Nam Mẫn quyết định đi tới sofa khẽ gọi:

"Nghiêm thiếu".

Không phản ứng.

"Nghiêm thiếu,anh lên phòng ngủ đi".

Vẫn im lặng

Đang định đưa tay vỗ vào vai anh đánh thức bất chợt ngay lúc này đôi mắt đen láy mở ra nhìn thẳng vào cô.

Nam Mẫn giật mình suýt nữa thì hét lên,thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh cô khẽ nói:

"Nghiêm thiếu, đã trễ rồi anh ngủ ở đây gió thổi vào sẽ ốm đó,anh... lên phòng ngủ đi...".

Nghiêm Cảnh Hàn thu hồi ánh mắt đang nhìn Nam Mẫn,anh đứng lên muốn đi về phòng, bước chân loạng choạng đi được vài bước suýt nữa ngã xuống nền.

"Cẩn thận".Nam Mẫn theo phản xạ vội đỡ lấy cánh tay anh.

"Nghiêm thiếu, có cần... tôi dìu anh về phòng không?".

Thấy anh không trả lời, cũng không rút tay ra, cô đỡ cánh tay anh khoác lên vai mình dìu anh về phòng.

Cũng không biết có phải anh ta say quá không đi nổi hay không mà tất cả trọng lượng như muốn dồn hết lên người cô... Đè lên người...rất nặng.

Với chiều cao 1,66m của cô so với người đàn ông cao gần một mét chín như anh, cô phải cố gắng lắm mới không bị ngã.

"Nghiêm thiếu...anh phối hợp chút đi... sức của tôi... có giới hạn...".Nam Mẫn vừa thở hỗn hển vừa dìu anh về tới phòng.

Cũng may phòng của anh ngay lầu hai, chứ nếu cao hơn có lẽ cô phải để anh ngủ tạm ghế sofa rồi.

Quá mệt.

Chật vật đỡ anh nằm xuống giường, cô đang định kéo mền đắp cho anh. Đột nhiên một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô,đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thì thầm.

" Đừng đi".

Hả?

Anh ta bảo cô đừng đi sao?

Đúng là say quá rồi.

"Nghiêm thiếu,hay là để tôi đi pha trà giải rượu cho anh nhé ". Nam Mẫn cố gắng gỡ tay anh ra ngược lại anh lại càng giữ chặt hơn.

"Á...."

Bất chợt một lực kéo khiến cô mất thăng bằng ngã xuống nằm đè lên người anh, môi cô vô tình sượt qua môi anh, mặt úp xuống cổ có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên tóc anh.Tình huống này xảy ra quá bất ngờ,có chút xấu hổ, có trời mới biết mặt cô lúc này nóng ran ran, hai má đỏ như cà chua chín.

Hai cơ thể áp sát vào nhau cực kỳ ái muội,bàn tay anh siết eo cô chặt cứng khiến cô không thể nhúc nhích, trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.

"Nghiêm...nghiêm thiếu...".Giọng cô run run như muốn nhắc nhở người kia rời tay khỏi người cô.

Đột nhiên anh lật người đem cô đè dưới thân,hai tay giữ chặt lấy cô, cánh môi áp xuống, chiếm lấy môi cô,giây phút môi chạm môi,Nam Mẫn cảm thấy mình như bị điện giật,môi anh hơi lạnh,hơi thở thấm đẫm mùi rượu, lưỡi anh xâm nhập vào ấm nóng và triền miên, nhẹ nhàng và tình cảm.

Có một khoảnh khắc Nam Mẫn mất đi phương hướng,ở khoảng cách này cô cảm nhận được hơi thở của anh như khiến cô lạc lối.Lát sau bàn tay người đàn ông bắt đầu không an phận,từ eo cô hướng lên trên cổ áo.Cô giật mình giữ tay anh lại, trái tim như muốn nhảy vọt lên họng,cố gắng trấn tĩnh bản thân,dùng sức đẩy anh ra,chống hai tay ngồi dậy há miệng thở dốc.

Nhìn lại Nghiêm Cảnh Hàn nằm ngửa trên giường,miệng đang lẩm bẩm:"Cô bé".

Cô bé?

Anh ta đang gọi Mạc Tú Lan sao?

Nhớ thì đi mà gặp cô ta.

Không một hành động thừa, cô đứng dậy mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại người đàn ông trên giường bỗng nhiên mở mắt tỉnh táo như chưa hề ngủ.

Nam Mẫn trở về phòng mình với tâm trạng bứt rứt.

Chăm sóc người say rượu đúng là nguy hiểm trùng trùng.

Nhớ lại những gì vừa xảy ra, cô xấu hổ đến tột cùng, cô điên rồi phải không?

Đón nhận nụ hôn của anh ta mà không hề phản kháng.Nam Mẫn ơi Nam Mẫn,mày điên rồi phải không?Anh ta là người đã có vợ sắp cưới, lại càng không có tình cảm với mày,sao mày có thể vô liêm sỉ đến mức này chứ?

Càng nghĩ càng thêm phiền muộn, tự thôi miên bản thân không được để trái tim bị lệch quỹ đạo, nhiệm vụ quan trọng còn chưa tới đâu, ở đó mà mơ ước xa vời...

Một đêm không an giấc.

******