Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 42: Nhẹ nhàng bắt lấy trái tim anh



Trời đã khuya, thời tiết về đêm chuyển sang se lạnh.Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, bỏ lại phía sau những ngọn đèn đường từng hàng cây hai bên, người đàn ông trên ghế lái sắc mặt âm trầm không cảm xúc.Nam Mẫn mấy lần nghiêng đầu nhìn lén một bên sườn mặt của anh vẫn thấy anh không có biểu cảm gì, khuôn mặt vẫn lạnh lùng khó đoán,môi mấp máy có nhiều điều muốn hỏi cuối cùng cũng không mở miệng được.

Kỹ năng lái xe của người đàn ông đạt mức quán quân,trong nháy mắt đã về đến biệt thự,xe vừa dừng lại,Nam Mẫn muốn tháo dây an toàn tự mình xuống xe.

"Ngồi im". Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.

Nam Mẫn giật mình ngồi thẳng lại quay qua nhìn thì thấy anh mở cửa xe bước xuống đi vòng qua bên này,cửa xe mở ra anh khom người vươn tay muốn bế cô xuống.

"Anh làm gì thế?". Nam Mẫn rụt người lại vội vàng nói.

Một tay anh chống lên thành xe một tay chỉ vào chân cô:"Em cảm thấy em có thể tự mình đi được?".

Nam Mẫn cúi đầu nhìn xuống chân mình, lúc nãy trong lúc trèo xuống, cô bị thanh sắt bảo vệ ống nước cứa vào chân khi đó không có cảm giác bây giờ nhìn lại vết thương máu đã đông lại còn bị bầm tím sưng lên một cục, quả thật có chút dọa người.

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi tự xử lý được".

Cô đâu yếu đuối đến thế, đâu phải nữ 9 trong ngôn tình cẩu huyết, trầy da một tí là được nâng niu chiều chuộng như bảo bối.

"Được,em xuống đi".Anh thoải mái tránh sang một bên dựa vào thành xe.

Nam Mẫn phớt lờ ánh mắt chế nhạo của anh cô khom người bước xuống xe, chân vừa chạm đất cảm giác đau buốt nơi bàn chân truyền đến khiến cô nhíu mày đổ mồ hôi lạnh.Cố nhịn đau ráng bước vào trong định bụng về phòng sẽ tự xử lý vết thương.

Nghiêm Cảnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cô nhóc này đã đau đến mặt mày tái mét mà vẫn tỏ ra mình ổn.Không nghĩ nhiều anh cúi người bế bổng cô lên.

"A...a....Anh thả tôi xuống ".

Nam Mẫn giật thót hét lên thất thanh,theo phản xạ cô choàng tay ôm lấy cổ anh.

"La lớn thế làm gì, cứ như thể tôi bắt cóc em không bằng ".Anh cúi đầu đáy mắt tràn đầy ý cười,cánh tay rắn chắc ôm chặt cô rảo bước vào trong:"Em mà còn giãy dụa nữa khi ngã xuống thì người bị thiệt là em đó ".

Trong biệt thự đồng hồ đã điểm 0 giờ, trời về khuya không gian càng thêm vắng lặng, chỉ nghe tiếng gió hòa vào tiếng lá rơi.

Đặt cô ngồi xuống ghế, Nghiêm Cảnh Hàn tiện tay cởi áo khoác trên người ra, đột nhiên anh nói với cô:"Cởi ra".

Nam Mẫn ngây người, vô cùng kinh ngạc, cô đề phòng đưa hai tay che trước ngực nhìn Nghiêm Cảnh Hàn.

Anh nói gì cơ?

Cởi ra?

Cô bất chợt nghĩ tới vừa rồi anh cởi áo ra,cho nên ý anh cũng bắt cô cởi quần áo luôn sao?

Nghĩ đến đây Nam Mẫn đầu như muốn bốc hỏa,anh xem thường cô đến thế sao?

"Nghiêm Cảnh Hàn,anh coi tôi là loại người gì thế hả, tôi không phải gái làng chơi,anh động dục thì ra ngoài mà tìm người khác".

Vì tiếng quát lớn của cô,động tác vén tay áo của người đàn ông lập tức sựng lại, nhướn mày nâng mắt thấy cô gái ngồi trên ghế đang hung hăng trừng mắt với anh động tác che chắn hết sức cảnh giác.

Cô nhóc này lúc nào cũng cho rằng anh là người chỉ biết nghĩ đến chuyện đó thôi sao, nhưng anh cũng không giải thích "hừ" lạnh một tiếng đi lại tủ lấy hộp đựng dụng cụ sơ cứu vết thương cho cô, chân dài sải bước đến ghế sofa anh ngồi xổm xuống túm lấy cổ chân rồi bắt một chân bị thương lên.

Nam Mẫn cuống quýt giật chân muốn rút khỏi tay anh, nhịn đau hét lên.

"Anh thả tôi ra,anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà dở trò bỉ ổi như vậy cũng xứng là đàn ông sao?".

Nghiêm Cảnh Hàn túm chặt mắt cá chân cô đặt lên đùi mình, giọng anh thản nhiên nhưng chứa đầy ý cười:"Thì ra em vẫn luôn mong chờ tôi dở trò với em".

Anh ngẩng đầu lên liếc nhẹ qua cô rồi mở hộp lấy thuốc sát khuẩn:"Trước tiên em phải sơ cứu vết thương trước đã,sau đó chúng ta hẵng bàn tiếp về chuyện đó".

Nam Mẫn hoàn toàn ngây ngốc, là cô nghĩ nhiều sao, thì ra anh muốn cô cởi giày để rửa vết thương cho cô.Vậy mà cô đang nghĩ gì vậy chứ?

Ngượng ngập lan tràn khắp toàn thân, vừa đỏ mặt vừa xấu hổ,anh là người vừa rồi đã giúp cô rồi đưa cô về, vậy mà từ nãy tới giờ chẳng được một lời cảm ơn còn bị mắng xối xả.

"Tôi..."

"Đừng nhúc nhích".Anh dùng sức ấn chân cô xuống, động tác bôi thuốc vẫn đều đặn nhẹ nhàng.

Nam Mẫn ngồi im không dám làm bừa, cô sợ mình giãy dụa lung tung không cẩn thận đạp trúng chỗ nào đó của anh thì cô không gánh nổi trách nhiệm này.

Mãi đến một lúc sau, cô hé môi một hồi mới thốt ra được: "Nghiêm thiếu... cảm ơn anh".

Nghiêm Cảnh Hàn không nhìn cô,vẫn tiếp tục băng bó vết thương.

"Sao không gọi tên nữa, lúc em gọi thẳng tên tôi rồi mắng chửi nghe thuận tai hơn rất nhiều".

Nam Mẫn muốn giải thích rằng: tại vì anh không nói cho rõ ràng nên mới gây ra hiểu lầm, nhưng khi rũ mắt xuống thấy anh đang chuyên tâm bôi thuốc băng bó cho cô, động tác nhẹ nhàng chu đáo,dường như có chút căng thẳng vì sợ làm cô đau.

Đôi mắt Nam Mẫn phiếm hồng, một tầng hơi nước bao phủ lấy con ngươi:"Thực ra anh không cần phải làm như vậy..".

Cô rất muốn nói anh không cần phải chạy đến đó để cứu cô,anh là một tổng tài cao ngạo, thân thế địa vị của anh cao quý được vạn người kính nể, nếu chẳng may bị phóng viên chụp được hình ảnh đêm hôm lén lút leo tầng xâm nhập địa bàn của người khác thì tôn nghiêm của anh sẽ bị báo chí mang ra phỉ báng,bôi nhọ, lại thêm tội danh xâm nhập bất hợp pháp, với thân phận của anh đến lúc đó làm sao có thể ngẩng đầu lên được.

"Chân của em mấy ngày này tạm thời không thể đi lại nhiều, nếu thấy đau thì nói cho tôi, tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra,đừng cố chịu đựng một mình ".

Nghiêm Cảnh Hàn xem như không nghe thấy câu nói vừa rồi của cô,anh vừa thu dọn hộp thuốc vừa dặn dò cô.

Nam Mẫn cúi đầu nhìn xuống chân, cô thử nhúc nhích cử động chân, cũng không còn cảm giác đau buốt như ban nãy,xem ra thuốc này hiệu quả rất tốt, cô lại nhìn anh ngập ngừng nói.

"Vừa rồi.. tôi.. có lời không phải,anh.. đừng để ý ".

Ở khoảng cách này mái tóc dài của cô hơi nghiêng nghiêng,xoã xuống,rơi xuống ngực anh,chốc chốc lại cọ vào cổ anh nhẹ nhàng đong đưa.Mùi hương trên mái tóc mềm mại len lỏi vào mũi, giống như từ đâu xuất hiện một bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy trái tim anh.Gò má hai người rất gần,bờ môi cũng gần như dính sát, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô, con ngươi tối sầm..anh muốn hôn cô.. nhưng lý trí mách bảo anh không thể tùy tiện như thế, cô sẽ lại nghĩ anh lợi dụng cô.Đè ép xuống cảm xúc mãnh liệt trong lòng anh nhìn sâu vào mắt cô mỉm cười nói: "Em còn sức nói mấy lời thừa thãi như vậy chi bằng chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề lúc nãy đi!".

Nam Mẫn hiểu rõ vấn đề anh nhắc đến là gì, cô ngượng chín mặt, không ngờ anh lại thù dai như vậy, cứ phải trêu chọc cô đến không còn chỗ chui thì mới vừa lòng sao?

Lại nhìn tư thế ái muội của hai người lúc này, cứ như đang làm chuyện mờ ám gì đó, cô lập tức ngồi thẳng dậy khuôn mặt ửng đỏ hơi mất tự nhiên quay mặt đi nơi khác nói: "À.. Dù sao vẫn phải cảm ơn anh đã xử lý vết thương giúp tôi..".

Mãi không thấy anh có phản ứng, cô khẽ quay đầu liếc mắt qua vẫn thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng quay mặt đi hai má càng đỏ hơn,trái tim không tự chủ mà nhảy nhót điên cuồng như đồng hồ đã lên dây cót.

Nghiêm Cảnh Viên nhìn biểu cảm của cô mà phì cười, cô nhóc này cũng có lúc ngại ngùng,e thẹn như thế.

"Em cho rằng tôi làm chuyện này chỉ để nhận lời cảm ơn từ em?".

Nhìn vào đôi mắt đen láy thâm tình của anh,Nam Mẫn muốn tránh né nhưng kiểu gì cũng không tránh khỏi, cứ như anh đang xuyên thủng nội tâm cô vậy.Điều này làm cô có chút hoảng hốt,sợ chút cảm xúc chôn dấu trong lòng cũng bị anh nhìn thấu.Cô bèn đổi sang chủ đề khác.

"Sao anh không hỏi tôi tới đó để làm gì?".

Từ lúc về biệt thự đến giờ thái độ của anh vẫn rất điềm tĩnh, không chất vấn cô tại sao lại tới đó,anh không quan tâm hay nghi ngờ gì sao?

"Một khi tôi đã để ý em,quan tâm em thì tôi sẽ tôn trọng em,bất cứ chuyện gì em không muốn nói tôi sẽ không ép,chờ đến khi em tình nguyện nói cho tôi nghe, có điều.. lần sau muốn làm gì em có thể nói với tôi một tiếng, đừng làm chuyện dại dột như thế nữa, rất nguy hiểm ".

Anh nhìn sâu vào mắt cô thẳng thắn bày tỏ tấm chân tình,anh không cho phép cô trốn tránh nữa tại vì..anh đã động lòng rồi, phải.. chính vì động lòng nên anh biết bản thân mình muốn gì.

.....