Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 47: Bức tường thành cuối cùng cũng sụp đổ



Nam Mẫn chạy vào trong bếp, thở hắt ra một hơi, tay ôm lấy ngực trấn định lại tinh thần, ánh mắt vừa rồi khi anh nhìn cô tựa như một đốm lửa đang rực sáng, như muốn bùng lên hừng hực nuốt chửng lấy cô.Khoảnh khắc ấy trái tim bé nhỏ của cô dường như sắp không chống đỡ nỗi nữa.

Ngoài bàn ăn,cánh tay người đàn ông đang giơ lên giữa không trung từ từ hạ xuống,cô nhóc này vẫn muốn trốn tránh anh.Cúi đầu cười khổ, thành kiến về anh trong lòng cô sâu đến đâu chứ?

Chợt anh đứng dậy, chân dài sải bước đến cửa phòng bếp, từ góc độ này anh chỉ nhìn thấy bóng lưng bé nhỏ,mái tóc dài mượt mà được cột gọn gàng,khi cô hơi nghiêng người anh có thể nhìn rõ một bên mặt trắng trẻo, hàng lông mi cong dài và sống mũi nhỏ cao của cô.Khi cô nấu ăn sẽ rất tập trung, nhìn dáng vẻ thuần thục khi làm bếp anh lại liên tưởng đến người vợ hiền đang nấu cơm đợi chồng đi làm về.Có đôi lúc anh thầm nghĩ không biết dáng vẻ khi làm vợ làm mẹ của cô trông sẽ như thế nào?

Nam Mẫn chuyên tâm rửa rau, thái thịt không hề nhận ra người đàn ông cách đó không xa đang ngơ ngẩn ngắm cô từ nãy giờ.

Cho đến khi, một vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy eo cô từ đằng sau.

"Á..".

Con dao đang cầm trên tay tụt khỏi tầm tay cũng may không bị rơi xuống sàn.Nam Mẫn thảng thốt nhìn xuống cánh tay rắn chắc đang siết chặt eo cô, đưa tay muốn gỡ nhưng kiểu gì cũng không gỡ nổi, trái tim trong ngực đập liên hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng lên, người đàn ông này sao có thể càn rỡ như thế chứ,cô hơi nghiêng đầu hung hăng trừng mắt tức giận nói:"Nghiêm Cảnh Hàn,anh mau buông tôi ra".

Cánh tay người đàn ông càng ôm chặt cô hơn,anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ, hít lấy hương thơm mềm mại trên tóc cô, lát sau giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cô:"Tôi nhớ em, để tôi ôm một lát!".

Nam Mẫn hơi sững người, trái tim càng đập loạn hơn lúc nãy,hơi thở cũng trở nên dồn dập,lưng cô dựa vào lồng ngực anh,hai cơ thể dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo truyền vào lưng cô,dọc theo cột sống đi lên như dần thiêu đốt trái tim đến linh hồn cô.

Cảm nhận được cơ thể người con gái trong lòng đang cứng ngắc,anh nới lỏng vòng tay nhẹ nhàng xoay người cô lại,hai khuôn mặt đối diện với nhau,anh luồn tay cố định eo không cho cô có cơ hội vùng vẫy,da cô trắng như tuyết,da anh màu lúa mạch,hai màu tương phản tạo nên hiệu ứng thị giác rõ rệt,anh khẽ cúi đầu, đưa ngón tay khẽ chạm vào má cô:"Còn em thì sao, có nhớ tôi không?".

Khoảng cách hai người không một khe hở, từ trên xuống dưới dính sát sàn sạt, sự đụng chạm này khiến Nam Mẫn ngượng chín mặt muốn nhích người ra phía sau cũng không có cách nào nhích nổi,cánh tay anh như gông kìm giữ chặt lấy cô.Cô có thể cảm nhận được từng đường cơ bắp của anh qua lớp áo, cảm nhận nhịp tim đập mãnh liệt của anh, thẹn quá hóa giận cô trừng mắt nói to:"Nghiêm Cảnh Hàn,anh định dở trò trêu ghẹo bà cô đây, tôi nói cho anh biết......"

Lời còn chưa dứt,cằm cô bị giữ chặt,anh áp mặt xuống cướp lấy đôi môi cô, nụ hôn gấp gáp mà bá đạo,anh xâm chiếm môi cô từng chút một,môi cô mềm mại,lưỡi lại ấm nóng say mê đến chết người, khiến anh chỉ muốn nuốt chửng vào bụng.

Cách hôn của Nghiêm Cảnh Hàn quả thật quá dày vò người khác,anh áp đảo môi cô quấn quít đến không rời,không cho cô một chút không khí để thở, cô đưa tay chống lên ngực muốn đẩy anh ra nhưng anh lại bá đạo giữ chặt tay cô ép sát người vào thành bếp, ở thế trận này anh hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Nam Mẫn cảm nhận được cơ thể anh có phản ứng, cho đến khi một tiếng "phựt" vang lên, chiếc nút đầu tiên trên áo bị văng ra,Nam Mẫn hoàn hồn dùng hết sức đặt tay lên vai đẩy anh ra.

Người đàn ông cũng cảm thấy cơ thể mình sắp không kiềm chế được nhưng cô gái trong lòng phản kháng dữ dội,anh sợ nếu cứ thế làm tới cô sẽ ghét anh thêm, quyến luyến rời khỏi môi cô,hơi thở của anh có chút nặng nề,trong mắt chứa đầy dục vọng.

Được thả ra Nam Mẫn toàn thân vô lực mềm nhũn dựa vào ngực anh thở dốc, môi bị anh hôn đến đỏ ửng,đôi mắt xinh đẹp trong suốt ngập đầy hơi nước, mặt mày đỏ ửng, bộ dáng ôn nhu mềm mại khiến người nhìn luyến tiếc đê mê.

Nhìn người con gái trong lòng mềm mại như nước,ánh mắt anh tối lại, yết hầu khẽ động nhẹ nhàng hôn xuống vành tai cô,hơi thở ấm nóng phả vào tai cô giọng trầm khàn nói từng chữ:"Tôi chưa từng trêu đùa em, ý tứ lời nói trước đây của tôi em không hiểu hay cố tình không hiểu, tôi đã nói sẽ theo đuổi em thì sẽ làm như thế đương nhiên trong tương lai sẽ không bao giờ dừng lại ".

Dừng một lát,anh đưa tay vén nhẹ lọn tóc rũ xuống mắt cô,đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt cô chủ động tấn công:"Nam Mẫn, thực ra trong lòng em cũng có tôi đúng không, chỉ là em không dám thừa nhận,em đang sợ điều gì?...Hay là em còn để bụng chuyện trước đây tôi đối xử không tốt với em?".

Nam Mẫn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của anh, cô muốn dời mắt đi chỗ khác né tránh ánh mắt anh nhưng lại bị anh kiên quyết đưa tay áp lên má, ép cô phải nhìn thẳng anh, ánh mắt thâm tình nhìn cô chân thành nói:"Nếu là như vậy,tấm thân này của tôi sau này sẽ giao cho em,để em mặc sức hành hạ, ngày ngày chửi mắng cho đến khi nào em thấy hả dạ thì thôi".

Mặc sức hành hạ?

Ngày ngày chửi mắng sao?

Tên điên này.

Nam Mẫn sửng sốt tròn mắt nhìn anh không chớp, một người kiêu ngạo như anh sao có thể vứt bỏ tôn nghiêm mà thốt ra câu này được chứ? Lời anh nói ngắn gọn dễ hiểu, trái tim cô không ngừng đập loạn, giữa lý trí và trái tim dường như cô đã đánh mất đi chừng mực, thứ tình cảm tưởng như xa vời không với tới đang dần dần xâm chiếm linh hồn cô.

"Nghiêm thiếu, chuyện tình cảm không thể xác định chỉ trong ngày một ngày hai, càng không thể mang ra đùa giỡn, tôi..."

"Tiểu Mẫn, tôi không giỏi chơi trò tình cảm, càng khinh thường kiểu chơi đùa đó, những lời tôi nói với em là hoàn toàn nghiêm túc".

Anh chỉ tay vào vị trí nơi trái tim cô:" Giây phút em không dám đối mặt tức là chỗ này của em đã có tôi rồi".

Nam Mẫn hơi bất mãn:"Sao anh lại ngang ngược như thế chứ?".

Anh đưa tay khẽ vuốt má cô giọng cưng chiều:"Sao lại gọi là ngang ngược, tôi thật lòng bày tỏ tình cảm với người mình thích thì có gì sai, tiểu Mẫn cuộc đời từ đây về sau của em hãy giao cho tôi!".

Bức tường thành cuối cùng cũng sụp đổ,một quyết định được đưa ra trong một thoáng,có thể sẽ trở thành nỗi tiếc nuối trong suốt cả cuộc đời,đặc biệt là chuyện tình cảm,dường như không định trước được đúng sai, nếu đã lựa chọn cho dù trắc trở,gian nan đến đâu cô cũng không bao giờ hối hận.

Nam Mẫn nép vào ngực anh nghe nhịp đập từ trái tim anh,trong lòng dâng lên nỗi chua xót, là con trai duy nhất của một gia tộc lớn,anh chưa bao giờ phải cúi đầu trước người khác, có lẽ đây là lần đầu anh chịu hạ mình với cô như thế.

Choàng tay qua ôm chặt thắt lưng anh, cô nhẹ giọng hỏi:"Chuyện xảy ra ở Tinh Vạn,anh giải quyết thế nào rồi?"

Nghiêm Cảnh Hàn cúi đầu nhìn cô:"Dịch Dân nói cho em biết sao?".

Anh có nghe mẹ nói hôm đó ở trung tâm thương mại tên họ Tống kia đi cùng với cô.Chắc chắn hai người đã nói không ít chuyện, cô và tên nhóc kia đã tiếp xúc trò chuyện thân thiết đến vậy sao?

"Ừm". Cô khẽ gật đầu.

"Em và cậu ta đã thân với nhau từ bao giờ thế?". Giọng điệu của anh tràn ngập mùi vị ghen tuông.

Nam Mẫn hơi giật mình ngước mắt lên nhìn anh, giọng điệu này sao có vẻ là lạ thế nào ấy,giống như anh đang chất vấn cô thế nhỉ?

Cô thản nhiên trả lời:"Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cũng không thân lắm!".

Anh lại ra sức tra hỏi:"Không thân lắm mà lại đi mua sắm cùng nhau, còn tâm sự với nhau?".

Nam Mẫn hơi nhíu mày, bực dọc nói:"Mua sắm tâm sự gì chứ, còn không phải do mẹ anh cùng với vị....".

Suýt nữa cô buột miệng nói ra "Vị hôn thê của anh",cũng may cô dừng lại đúng lúc.

"...Với cái cô tiểu thư họ Mạc kia sao,hễ gặp là cố tình kiếm chuyện, cứ như tôi đắc tội với bọn họ không bằng ".

Tuy rằng cô sửa đổi lời nói rất kịp thời nhưng cũng không lọt khỏi mắt anh.Nghiêm Cảnh Hàn cảm thấy không vui chút nào, lần trước rõ ràng anh đã giải thích với cô.

"Tôi đã nói rồi cô ta không phải vị hôn thê của tôi, mẹ tôi với cô ta bắt nạt em sao?".

Nam Mẫn chống tay lên ngực anh đứng thẳng dậy lườm anh một cái, bĩu môi nói:"Cô ta sao có thể bắt nạt được tôi chứ,chỉ là oan gia ngõ hẹp, đã chướng mắt lại hay chạm mặt".

Anh phì cười với điệu bộ đanh đá của cô, không kìm lòng được lại đưa tay kéo cô ôm vào lòng, đầu mũi khẽ cạ vào trán cô hôn nhẹ:"Sau này sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa".

Hàm râu mới nhú của anh cạ vào mặt cô hơi nhột,Nam Mẫn đưa hai tay giữ hai bên má anh không để anh tiếp tục làm loạn.

"Sau này anh phải cẩn thận, đối phương chắc chắn sẽ không dừng lại đâu".

Câu nói này của cô giống như một lời cảnh báo, hơn thế nữa cô rất lo lắng cho anh,cô không biết sắp tới Trần Thiệu Huy hắn sẽ làm gì tiếp tục nhưng cô có linh cảm hắn sẽ còn làm chuyện gì đó gây bất lợi cho anh.

Khóe mắt tràn ngập ý cười,môi mỏng khẽ cong lên,anh nhìn cô mỉm cười:"Có em lo lắng cho tôi như vậy tôi làm sao xảy ra chuyện gì được chứ?".

Dứt lời anh lại chăm chú nhìn vào bờ môi đỏ mọng cúi đầu xuống muốn hôn cô,Nam Mẫn ngượng ngùng né tránh.

"À, mì còn chưa nấu xong,anh ra ngoài chờ một chút, lát nữa tôi sẽ mang ra".

Nghiêm Cảnh Hàn nhịn cười nhìn cô nhóc đang cuống cuồng muốn bỏ chạy,anh biết da mặt cô mỏng chưa thể thoải mái như trước đây được, thế nên anh đành nhịn xuống xoay người trở lại bàn ăn.

.....