Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 70: Phục kích lúc nửa đêm



Nửa đêm tại bến cảng, màn đêm bao phủ, những ánh đèn pin chớp tắt rọi vào những thùng hàng bằng gỗ đang được vận chuyển lên một boong tàu lớn, xung quanh những tên áo đen chia nhau tản ra khắp nơi đứng canh gác, trên tay mỗi tên đều cầm một khẩu súng, những cặp mắt như sói săn mồi, như những con dao sắc bén lia khắp tứ phía,nếu phát hiện có điều bất thường bọn chúng sẵn sàng bắn hạ.

Đây là bến cảng bị bỏ hoang, là địa điểm giao hàng của Trần Thiệu Huy, hàng hóa theo đường thủy đi nước ngoài, không thể thông qua cảng biển nên bí mật sử dụng một cái cảng bỏ hoang.

Bờ biển hoang vắng yên tĩnh, tiếng sóng trùng điệp vỗ vào bờ,đẩy hàng ngàn lớp thủy triều nhấp nhô thân con tàu. Xung quanh vắng lặng, chỉ có âm thanh của những thùng gỗ va chạm vào nhau, lâu lâu lại vang lên tiếng thúc dục.

"Tụi bay nhanh tay lên!".

...

Trên quốc lộ hướng về ngoại thành lúc này, những chiếc xe ít ỏi còn lưu thông trên đường đều chạy tấp vào một bên để nhường đường cho xe cảnh sát đang chạy với vận tốc tối đa, tiếng còi rú lên vang vọng cả con đường,cho đến khi rẽ hướng về hướng ngoại thành, tiếng còi báo động đã tắt hẳn, trên con đường nhỏ tối như mực từng chiếc xe thương vụ màu đen như đang lầm lũi đi sâu vào trong,cảnh sát truy bắt tội phạm bên trong xe đã trang bị đầy đủ súng ống và áo chống đạn, chỉ chờ lệnh là lập tức hành động.

Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu,con đường mòn dẫn vào cảng đã bị đàn em của Trần Thiệu Huy mai phục,canh giữ.Theo lệnh của chỉ huy,lực lượng cảnh sát xuống xe rẽ hướng thông qua đường rừng tiến dần vào trong,những bước chân đều đặn nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.

Bên trong cảng, hàng đã chuyển gần xong, trên boong tàu những chiếc thùng bằng gỗ đã chất đầy.Cho đến khi hàng đã được vận chuyển hết, tên đàn em đi tới báo cáo:"Lão đại, hàng đã được đưa lên hết".

Trần Thiệu Huy gật đầu, vứt điếu xì gà xuống chân dẫm nát,trong bóng tối cặp mắt diều hâu càng trở nên sắc bén,hung hãn.Hắn đi tới nhảy lên boong tàu lần lượt kiểm tra qua các thùng hàng, không phát hiện điều gì bất thường quay đầu phất tay lệnh cho đàn em.

"Chuẩn bị xuất phát!".

"Rõ đại ca".

Bên kia từng bước chân khe khẽ dẫm lên phiến lá khô tiến dần đến cảng, khoảng cách từ vị trí này đến boong tàu chỉ cách nhau 200m, bên kia đàn em của Trần Thiệu Huy vẫn đang ráo rác kiểm tra lại lần cuối trước thời điểm xuất bến.

Các anh em trong đội truy bắt tội phạm đã nhìn thấy những ánh đèn pin liên tục lia về phía này,ra hiệu bằng cái gật đầu, giờ hành động đã tới, những cảnh sát bắt đầu nằm rạp xuống đất trườn bò về phía cảng.

Xung quanh là rừng, ở giữa là cảng,khi còn cách mục tiêu khoảng 100m,cảnh sát đứng dậy nép vào thân cây chuẩn bị hành động.

Bên kia Trần Thiệu Huy ra lệnh tàu xuất phát bên này phía cảnh sát cũng ập tới bao vây toàn bộ.

Xột xoạt.

Tiếng bước chân đang dồn tới quá rõ ràng, những tên đàn em theo phản xạ giơ súng hạ thủ.

"Pằn.g".

"Lão đại có kẻ phục kích".Một trong số đàn em lập tức hét lên.

Tiếng súng lần nữa lại vang lên.

"Pằn.g....Pằn.g....pằn.g.....".

"Chết tiệt".

Trần Thiệu Huy đằng đằng sát khí,vẻ mặt hung tàn hiện rõ tia chết chóc, hắn gầm lên.

"Kẻ nào cản trở giết sạch cho tao".

"Pằng..pằng..pằng".

Nửa đêm tiếng súng vang lên như những tia chớp xé tan bầu trời,chấn động cả khu rừng,trong đêm tối những viên đạn xuyên qua lá cây va chạm vào nhau bắn ra một tia lửa, mùi thuốc súng lẫn mùi máu tanh và cả sự chết chóc gây nên hỗn loạn giữa khu rừng,bọn đàn em có tên nhảy xuống nước hòng thoát thân, có tên bị cảnh sát tóm gọn.

Trần Thiệu Huy phát hiện tình hình không ổn, hắn rút súng nã liên tục về phía cảnh sát, lúc sơ hở hắn nhảy lên chiếc ca nô gần đó.

Chiếc ca nô lướt nhanh trên mặt nước rồi biến mất trong màn đêm.

Khi hàng trên boong tàu đã được cảnh sát giữ lại thuận lợi cho việc điều tra, những tên bị tóm đều bị đưa lên xe công vụ rời đi, không lâu sau đó tất cả đã yên ắng trở lại, trời mờ sương cả khu rừng chỉ còn lại mùi khói đạn,một chiếc xe công vụ từ trong lùm cây rậm rạp từ từ chạy ra, kính xe hạ xuống,người trong xe nhìn qua một lượt về phía khu rừng, vài giây sau bóp nát điếu thuốc trên tay lái xe rời đi.

...

Bên trong căn phòng xa hoa, Nghiêm Đổng Phong ngồi dựa vào ghế,mắt híp lại nhâm nhi điếu xì gà.

Cửa phòng bật tung,tên đàn em chạy vào vừa thở hỗn hển vừa báo cáo:

"Anh Đổng, không xong rồi chuyến hàng tối nay đã bị cảnh sát tóm gọn rồi,anh Trần đã chạy thoát, người của chúng ta cũng bị cảnh sát bắt đi rồi".

"Cái gì?". Nghiêm Đổng Phong ngồi bật dậy trợn mắt.

"Khốn kiếp". Chiếc ly thủy tinh bay lên,nện thẳng vào tường sau lưng tên đàn em.

Loảng xoảng.

Rào.

Âm thanh chói tai những mảnh vụn văng tứ tung bể nát, trên tường ánh lên thứ chất lỏng bảy màu quỷ dị.

"Đồ ngu, đã nói bao nhiêu lần rồi phải thật cẩn thận".

Nghiêm Đổng Phong cầm điện thoại ấn một dãy số.

"Anh Đổng!".

"Cậu đang ở đâu?".

"Em đang ở ngoại thành". Đầu dây bên kia trả lời.

"Cậu đã biết tình hình?".

"Em đã biết!".

"Cậu tới gặp tôi bây giờ đi ".

"Vâng!".

Chưa tới 30 phút,cửa phòng mở ra, Trịnh Hâm liếc qua mảnh thủy tinh bể nát dưới sàn nhà,đi tới cúi đầu lễ phép.

"Anh Đổng".

"Rầm".Nghiêm Đổng Phong trực tiếp ném một đống giấy tờ trên bàn vào mặt Trịnh Hâm:"Mẹ kiếp, cậu làm ăn kiểu gì thế hả, tại sao cảnh sát lại biết được đêm nay hàng sẽ xuất bến mà phục kích đúng lúc như vậy?".

Trịnh Hâm cúi đầu:"Anh Đổng, chuyện lần này là do em sơ suất,anh Đổng cứ trừng phạt ".

"Cậu thừa biết lô hàng đó quan trọng bao nhiêu,Trịnh Hâm, tôi giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu chính là vì tin rằng cậu sẽ làm tốt hơn ai hết, nhưng lần này cậu làm tôi quá thất vọng ".

Trịnh Hâm cúi đầu trên mặt không chút biểu cảm.

Nghiêm Đổng Phong thu lại sự giận dữ ngồi xuống ghế: "Chuyến hàng lần này tôi và Thiệu Huy đã dồn hết công sức, cậu nói xem tổn thất lần này sẽ phải làm như thế nào đây?".

"Em đã làm sai,sống chết tùy anh Đổng xử lý ". Trịnh Hâm không ngẩng đầu bình thản đáp.

Nghiêm Đổng Phong im lặng nhắm mắt dựa vào ghế, lát sau mới lên tiếng:"Cậu đi ra ngoài đi".

"Vâng".

"Cạch".Cánh cửa phòng đóng lại, Nghiêm Đổng Phong từ từ mở mắt,cặp mắt sâu hoắm nheo lại nhìn về phía cửa,thâm sâu nguy hiểm.

...

Bên trong biệt thự, trời gần sáng Nghiêm Cảnh Hàn từ thư phòng trở về phòng ngủ,cửa mở ra, đèn ngủ trong phòng vẫn một màu vàng nhạt, đi đến bên giường bước chân anh hơi khựng lại.

Trên giường trống trơn,chăn gối được xếp ngay ngắn,không có cô nhóc của anh.

Anh cong môi cười nhẹ,xoay người trở ra bước chân đi xuống lầu, đến phòng Nam Mẫn.

Đưa tay mở cửa, như anh dự đoán cửa phòng bị khóa trong, cô nhóc của anh vẫn rất ngây thơ, cô tưởng rằng chỉ cần khóa trái là làm khó được anh sao?

Chỉ vài phút sau cửa phòng mở ra, chiếc chìa khóa dự phòng vẫn lủng lẳng trên cánh cửa, quả nhiên Nam Mẫn đang nằm ngủ say xưa, một bên mặt bị tóc dài che khuất,bên người còn ôm một con gấu to đùng.

Cô gái chết tiệt, thà ôm con gấu chứ không thèm ôm anh.

Động tác nhẹ nhàng,anh ngồi xuống mép giường đưa tay vén tóc trên mặt cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần,mi dài cong như cánh quạt, không nhịn được anh cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào quyến rũ.

"Ưm".

Tóc trên trán anh rũ xuống quệt vào má Nam Mẫn, hơi ngứa ngáy cô đưa tay gãi gãi.

Nghiêm Cảnh Hàn phì cười, không làm phiền giấc ngủ của cô,anh vén chăn nằm xuống bên cạnh nghiêng người ôm cô vào ngực chìm vào giấc ngủ.

....

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!