Thiểm Tây, Chờ Ngày Quay Về!

Chương 8: Kế hoạch bị thất bại



******

Khách sạn Hoa Lư,trong phòng tổng thống tối om.

"Đau...!Đ.a.u quá..!".

Từ từ mở mắt,Nam Mẫn cảm thấy thân thể cô đau đớn như bị xe cán qua.Thật lâu sau cô mới phục hồi tinh thần.Nhìn sang bên cạnh, người đàn ông đang nằm ngủ say,mùi nước hoa hương gỗ thanh mát, hơi thở nam tính,mà quan trọng là..trên người anh ta trần trụi.

Người đàn ông này là Nghiêm tổng?.

Có ngốc đến mấy cô cũng biết chuyện gì vừa xảy ra,hoảng sợ run rẩy, đầu óc lúc này trống rỗng.

Chuyện này là như thế nào?

Đang mông lung thì nghe tiếng đập cửa ầm ầm.

"Mở cửa!".

"Rầm!"

Hoảng hồn nhìn cánh cửa mở ra.

"Tạch!".

Tiếng công tắc bật đèn vang lên,cả căn phòng sáng trưng, cô giật mình kéo chăn che kín cơ thể.

Nhìn lên cô thấy một người phụ nữ và người đàn ông đã có tuổi, bên cạnh có một cô gái, còn có ông cụ Nghiêm nữa.

Trong khi cô còn ngơ ngác thì Nghiêm phu nhân há hốc mồm trợn mắt chỉ tay quát:

"Chuyện gì thế này,sao cô ta lại ở trên giường của Cảnh Hàn?".

" Nói đi! Sao cô lại trèo lên giường con trai tôi?".

Nam Mẫn ù ù cạc cạc,não bắt đầu hoạt động lại.Cô nhớ buổi tối,khi cô đang dọn dẹp căn phòng Vip trên tầng 2,đang mãi lui hui trải ga giường thì tiếng cửa phòng mở ra.

Cô ngẩng đầu lên chưa kịp nhìn xem là ai thì điện trong phòng vụt tắt, hốt hoảng giật mình, cô muốn hét lên thì có một lực cánh tay giữ chặt lấy cô đẩy cả người cô ngã xuống giường.

Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng xé áo quần,nghe thấy tiếng thở gấp bên tai,khi cô muốn hét lên thì miệng bị người đàn ông kia bịt kín,tay chân cô bị giữ chặt, không thể phản kháng.

Cứ như thế cô không còn sức để vùng vẫy, bất lực chịu trói.Mãi cho đến lúc ngất đi rồi bây giờ tỉnh dậy, cô vẫn tưởng đó là cơn ác mộng.

Giường như tiếng ồn ào làm cho người đàn ông đang ngủ từ từ thức giấc. Nghiêm Cảnh Hàn đưa tay day trán, mở mắt nhìn cô, rồi lại nhìn qua những người ở trong phòng.

Anh nheo mắt nhìn lại cơ thể không mảnh vải được che đậy trong chăn.

Ánh mắt sắc như dao, hơi thở lạnh lẽo như hầm băng anh nhìn thẳng cô:

"Là cô?"

Cô rất muốn xuống giường nhưng khổ nỗi trên người cũng không có gì che ngoài chiếc chăn.Quần áo cũng bị anh xé rách cả rồi,bây giờ có là ai đi nữa thì cũng được gì chứ, sự việc đã diễn ra rồi.

Chính cô cũng đang muốn hỏi anh chuyện gì đang xảy ra nữa đây?.

Ông cụ Nghiêm xoay người đi ra:

"Mặc quần áo đi, rồi ra ngoài nói chuyện!".

Nhân viên mang lên cho cô bộ quần áo.

Nghiêm Cảnh Hàn mặc quần áo xong lấy điện thoại gọi cho Cao Lãng:

" Phong tỏa toàn bộ tin tức tối hôm nay, nếu có thông tin nào lộ ra ngoài lập tức mua đứt trang báo đó cho tôi!"

Tắt điện thoại anh nhìn sang cô đang đứng nép ở cuối giường:

" Đi theo tôi!".

Khi cô và Nghiêm Cảnh Hàn bước vào thì những người lúc nãy cũng đang ngồi yên vị trên ghế, trên mặt ai cũng căng như dây đàn.

Ông cụ Nghiêm nói với cô:

"Ngồi đi!".

Cô vừa ngồi xuống ghế, lập tức một người phụ nữ đi tới tát thẳng vào mặt cô một bạt tai:

"Bốp!".

"Ti tiện!".

"Thứ tiện nhân như cô đây là đang muốn trèo cao sao?".

"Bà bình tĩnh đã!". Nghiêm Chấn nói với Tô Nguyệt.

Bà ấy "hừ" một tiếng rồi quay lại ghế ngồi.

Lúc này trong phòng cả cô nữa là 5 người.Ông cụ Nghiêm, Vợ chồng Nghiêm lão gia, Nghiêm Cảnh Hàn và cô.

"Cảnh Hàn! Cháu nói trước đi!".

"Tại sao cô gái này lại ở trong phòng của cháu?".

Ông cụ Nghiêm bình tĩnh hỏi anh.

"Cháu không biết,khi cháu bước vào thì cô ta đã ở trong phòng rồi!".

Nghiêm Cảnh Hàn có chút mơ hồ, bình thường anh uống rượu ít khi say,huống hồ hôm nay anh cũng không uống nhiều, đầu bỗng nhiên bị choáng,cơ thể nóng rực.Có chút khó chịu, lúc đó anh đứng lên đi về hướng nhà vệ sinh.

Đi được nửa đường cơn khó chịu lại càng tăng.Có một nhân viên khách sạn muốn đưa anh lên phòng nghỉ ngơi.Đỡ anh lên tới lầu 4 tới một căn phòng, nhân viên đó đưa thẻ phòng cho anh,sau đó quay người rời đi.

Anh không nghĩ được nhiều, lúc đó cơ thể rất khó chịu,anh chỉ muốn tắm để giải nhiệt.

Chợt nhớ trong khách sạn,phòng anh ngủ lại trước đây cũng có quần áo của anh, vừa nghĩ tới anh xoay người loạng choạng bước đi.

Trên đường về phòng,cơ thể càng ngày càng cực kỳ nóng, trên người giống như có kiến bò,bứt rứt, khó chịu.

Một sự ham muốn mà bản thân anh từ trước đến nay chưa hề có,hiện tại bất ngờ trỗi dậy....là ham muốn..ham muốn thể xác đến mãnh liệt.

Đến lúc này anh đã mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra....

Anh... bị chuốc thuốc.

Mở cửa phòng muốn đi vào phòng tắm để xối nước,nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh,anh loạng choạng bước vào.

Theo quán tính anh đưa tay bật điện, nhưng vô tình lại ấn công tắc tắt điện.

Vì vốn dĩ điện trong phòng sáng sẵn rồi.

Chợt nghe thấy tiếng hét, là một giọng nữ...trong veo.

Anh nhất thời không hiểu, tại sao lại có tiếng con gái trong phòng anh?

Cố chống cự.

Cho đến khi giây phút chống đỡ cuối cùng đã sụp đổ,trong bóng tối chập chờn,anh kéo cô gái lên giường theo bản năng và điều không mong muốn đó cuối cùng đã xảy ra.

Ông cụ Nghiêm thở dài nhìn sang Nam Mẫn:

"Tại sao cháu lại vào căn phòng đó?".

Nam Mẫn vừa bị tát cho một bạt tai, hình như đầu óc cô lúc này cũng bớt u mê:

"Buổi tối quản lý bảo cháu đi dọn dẹp phòng ở lầu 2!".

" Lúc đang dọn dẹp thì đột nhiên điện bị tắt, có người xông vào phòng,sau đó.....!". Càng nói giọng cô càng nhỏ lại.

"Làm sao chúng tôi tin lời cô nói là thật?cô quỷ kế đa đoan vừa nhìn là tôi biết chẳng phải loại tốt lành gì!".

Tô Nguyệt liếc cô từ trên xuống dưới.

"Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi quản lý của cháu mà! Hoặc cũng có thể kiểm tra lại camera!".

Nghiêm Cảnh Hàn lập tức điện thoại cho lễ tân gọi người quản lý lên phòng.

"Tôi. có..bảo cô ấy...dọn phòng ở lầu 2,nhưng không bảo cô ấy vào phòng của Nghiêm tổng!".

Người quản lý tay chân run lẩy bẩy,mồ hôi như tắm.

Nam Mẫn nghe xong ngẩng phắt đầu lên há miệng nhìn người quản lý.

"Anh nói vậy là sao?".

"Rõ ràng là anh kêu tôi dọn dẹp các phòng ở lầu 2 mà?".

Tâm trí cô bây giờ rối mù, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?.

"Tôi kêu cô lên lầu 2 dọn dẹp là thật, nhưng tôi có bảo cô dọn cả phòng của Nghiêm tổng đâu chứ!".

"Phòng đó để Nghiêm tổng nghỉ ngơi lúc ở lại, không ai được bước chân vào khi chưa được cho phép!".

"Tôi chờ cô xuống để bê rượu cho khách!".

"Ai ngờ cô đi rồi không xuống luôn!".

Nam Mẫn chấn kinh.Cô đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn rồi.

"Bây giờ cô còn gì để nói nữa không?".

"Dám bảo đây không phải là một âm mưu đi!".

Tô Nguyệt nhìn cô đầy khinh khi.

"Cháu thật sự không.......". Cô không biết giải thích như thế nào bây giờ, với thái độ của mọi người bây giờ thì ai tin cô đây.

"Sao? Không giải thích được à?".

"Mắt nhìn người của tôi tinh lắm, yêu tinh giả dạng người thường như cô.. tôi gặp nhiều rồi!".

"Được rồi!". Ông cụ Nghiêm phẩy tay ra hiệu Tô Nguyệt đừng nói nữa.

"Cháu tên là gì?".

"Cháu là... Lạc Nam Mẫn!".

"Hôm nay cháu về nghỉ ngơi đi, hôm sau lại nói!".

"Chuyện tối nay cháu tuyệt đối đừng để bên ngoài biết được!".

Ông cụ nhìn Nam Mẫn,mi mắt nheo lại. Như đang tìm tòi cái gì đó.Cô gái này vốn dĩ tốt bụng,sao có thể là loại người như vậy được?

"Bố.....!".

"Được rồi! Cảnh Hàn!Cho người đưa Tiểu Mẫn về!".

Nghiêm Cát chặn lời Tô Nguyệt, chuyện này chưa thể đưa ra kết luận.

Lát sau trong phòng chỉ còn lại bốn người nhà họ Nghiêm.

"Bố! Chuyện này con thấy nên điều tra rõ ràng!".

"Chuyện Cảnh Hàn bị bỏ thuốc con nghĩ không đơn giản như vậy!".

Nghiêm Chấn lúc này mới lên tiếng.Nếu như cô gái đó có tâm cơ trèo cao thật, thì quả là đáng sợ rồi.

Nhưng nếu cô gái đó cũng chỉ là vô tình, như vậy.....

"Chuyện này con sẽ giải quyết!".

"Mọi người về nghỉ ngơi đi!".

...Nghiêm Cảnh Hàn đứng lên cầm áo khoác mở cửa đi ra....

...

Xảy ra chuyện như vậy ông cụ Mạc cũng không ngờ tới,cho dù chưa biết sự tình như thế nào,ông ấy cũng thấy may mắn vì con gái Tú Lan và Nghiêm Cảnh Hàn đã hủy bỏ hôn ước.

Nếu không với tình cảnh hiện tại, chuyện này bị đồn ra ngoài, báo chí mà biết.Thì con gái ông ấy sẽ bị đưa lên đầu sóng ngọn gió.

.....

Ở một căn phòng khác không khí lúc này cũng như mưa dền sóng dữ.

Mạc Tú Lan gương mặt dữ dằn,cặp mắt đỏ ngầu, hét lên như một bệnh nhân tâm thần.

"a...a...!".

"Con khốn đó là ai?".

"Tại sao Cảnh Hàn lại lên giường với nó?".

"Chẳng phải bố đã sắp xếp đâu vào đấy hết cả rồi sao?".

"Sao lại thành ra như vậy?".

Cô ta kích động đến mức tóc tai rối bù.Tối nay sau khi biết Nghiêm Cảnh Hàn đã uống ly rượu bỏ thuốc đó, cô ta đã lấy cớ đi vào phòng vệ sinh, định bụng một lát nữa sau khi anh lên phòng đó thì cô ta sẽ vào sau.

Lát sau cô ta mở cửa phòng đi vào thấy phòng trống không, cô ta nghĩ: Chắc anh ấy đi vệ sinh chưa ra,chờ thêm một lát nữa vậy.

Chờ cả một tiếng đồng hồ cũng không thấy Nghiêm Cảnh Hàn vào phòng, cô ta bắt đầu nôn nóng.

Nếu tính từ thời điểm anh uống ly rượu đó cho đến bây giờ, lẽ ra thuốc phải phát tác dụng lâu rồi chứ?

Sao anh vẫn chưa về phòng?.

Cô ta xót ruột gọi điện cho Trần Thiệu Huy.

Hắn ta ở dưới sảnh vừa đánh tiếng cho người nhà họ Nghiêm biết: Nghiêm tổng không được khỏe không biết bây giờ đi đâu rồi hay là đang nghỉ ngơi?.

Bất ngờ, sao cô ta lại gọi vào lúc này?

Giờ này đáng lý cô ta đang sung sướng hưởng thụ mới đúng chứ?.

Trần Thiệu Huy nghĩ tới có điều bất ổn,bèn gọi cô ta xuống dưới.Gọi cho nhân viên phục vụ phòng đã được mua chuộc, hắn ta mới biết nhân viên đó chỉ đưa thẻ phòng cho Nghiêm Cảnh Hàn rồi rời đi!

Khốn kiếp!

Trần Thiệu Huy cũng không ngờ rằng Nghiêm Cảnh Hàn lại không vào căn phòng mà hắn ta đã sắp xếp.

"Ta nghĩ có lẽ cậu ta đã vào căn phòng khác rồi!".

Giọng hắn âm u đến đáng sợ.

"Cái... gì?".

"Vào phòng khác...?". Tiếng hét the thé của cô ta vang lên.

Sao có thể như vậy chứ?.

Anh có thể vào phòng nào đây?.

Mạc Tú Lan cuống quýt chạy ra ngoài sảnh.

Cô ta nghe nhân viên phục vụ nói: Những người nhà họ Nghiêm đã lên phòng Nghiêm tổng rồi!.

Cô ta chạy theo lên tới thì chứng kiến cảnh như vừa rồi....

..............