Thiên Chiếu Chiến Vân

Chương 4



Nến đỏ lay động, Tinh Chiếu đang che khăn voan hồng ngồi một mình trên giường tân phòng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng ồn hoặc tiếng nhạc. Hôm nay chính là ngày vui của bản thân, nhưng Tinh Chiếu lại không có chút hứng thú nào. Từ ngày Chiến Vân rời đi, lòng liền trầm lắng như ao tù nước đọng vậy, đối với bản thân mà nói, chẳng cảm nhận được cảm giác gì!

Cánh cửa mở ra, đột nhiên có tiếng động khiến Tinh Chiếu giật mình. Xuyên qua khăn voan hồng, Tinh Chiếu loáng thoáng thấy được Lôi Chiến Vân lảo đảo đi về phía mình.

"Thực xin lỗi, đã để nàng đợi lâu!" Chiến Vân dùng thanh âm mơ hồ nói, Tinh Chiếu nghe được trên người nàng có mùi rượu, hơi nhíu mày.

Chiến Vân đi tới giở ra khăn voan. Nhờ trang phục tinh xảo Tinh Chiếu thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp, hơn một tia trưởng thành, tạo cảm giác quyến rũ, khiến Lôi Chiến Vân không khỏi ngơ ngẩn, nhịn không được hướng sát tới nàng. Tinh Chiếu biết nàng ta muốn làm gì, lý trí nói muốn đẩy nàng ta ra, nhưng không hiểu sao thân thể lại không động đậy được. Tinh Chiếu chỉ là nhắm hai mắt lại, có phần lo sợ, lại có chút mong chờ cùng chờ đợi. Trái tim bồn chồn như muốn đập loạn lên.

Môi Lôi Chiến Vân nhẹ nhàng đụng chạm môi Tinh Chiếu, vốn chỉ định lướt nhẹ qua, nhưng thời khắc chạm vào lại không dời đi được. Chiến Vân nhịn không được muốn hút đi mật ngọt trên cánh hoa kia, một lần... lại một lần, thực ôn nhu. Tinh Chiếu luống cuống, hai tay nắm chặt sàng đan, trong lòng khủng hoảng, nhưng lại giống như có một tia mong chờ...

"Nàng thật đẹp!" Chiến Vân nhìn Tinh Chiếu thấp giọng lẩm bẩm.

"..."Tinh Chiếu muốn nói gì đó, hé ra cái miệng nhỏ nhắn, nhưng lại không nói được tiếng nào, mặt đỏ bừng, có chút kinh ngạc nhìn Chiến Vân.

Dường như chưa cam lòng, Chiến Vân lại hướng tới gò má Tinh Chiếu hôn một cái, rồi mới nằm thẳng ở cạnh Tinh Chiếu, nhắm hai mắt lại, nhíu chặt mày, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.

"Ngươi uống nhiều vậy?" Bản thân Tinh Chiếu cũng không nhận ra ngữ khí ôn nhu trong lời nói của mình.

"Ân—người tới đông quá!" Chiến Vân nói như đang oán giận. Tinh Chiếu trong lòng có chút cảm giác áy náy, nữ nhi sủng ái nhất của Hoàng Thượng xuất giá (kết hôn), khách tới tất nhiên nhiều hơn. Phải ứng phó cùng lúc nhiều người như vậy, thật sự vất vả cho nàng rồi! Tinh Chiếu nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Chiến Vân. Nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, lại có nho nhỏ cảm giác đau lòng.

"Cần trà giải rượu không?" Tinh Chiếu thử hỏi.

"Không cần, nằm một lúc là được rồi!" Vốn tưởng là nàng đang ngủ, không có đáp lại, không ngờ lại nghe tiếng trả lời. Tinh Chiếu không khỏi có chút kinh ngạc, thanh âm của Chiến Vân cũng rõ ràng hơn nhiều so với lúc nãy.

Tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt Chiến Vân, Tinh Chiếu phát hiện nàng quả thật tuấn mỹ như trong lời đồn, không nhịn được đem nàng ra so sánh với Trần Lượng, lại phát hiện so ra thì Trần Lượng lại kém một chút về dương khí. Quả thật có phần đẹp hơn!

Có thể nhờ từ nhỏ được lớn lên ở quân doanh đi, Chiến Vân không giận tự uy* một khí thế nghiêm nghị, đây là kết luận sau vài lần tiếp xúc với cảm xúc sâu nhất của nàng.

[Không nổi giận cũng tỏa ra uy nghiêm]

Bỗng nhiên, Chiến Vân mở mắt, làm Tinh Chiếu giật mình, vội vàng dời tầm mắt, trái tim nhảy loạn xạ không quy luật, giống như hài tử làm chuyện xấu bị phụ mẫu bắt gặp, trên mặt tự nhiên cũng xuất hiện hai đóa đỏ ửng.

"Nàng nên nghỉ ngơi sớm đi! Sáng mai còn phải đi kính trà phụ mẫu nữa!" Chiến Vân khó hiểu, giở chăn đang đắp trên người mình lên, nói.

"Còn ngươi?" Nhìn Chiến Vân có vẻ muốn đi, Tinh Chiếu tò mò hỏi.

"Ta cũng trở về thư phòng nghỉ ngơi. Cùng người mình không thích ngủ chung một giường nhất định sẽ rất không thoải mái a!" Chiến Vân thản nhiên nhìn Tinh Chiếu liếc mắt một cái nói.

Tinh Chiếu cúi đầu không nói, trong lòng có chút tư vị, nhưng không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, bản thân rốt cuộc là muốn cái gì, chờ phục hồi tinh thần thì đã thấy Chiến Vân đi mất. Nhìn cái chăn xốc xếch bên cạnh mình, Tinh Chiếu lại có cảm giác muốn khóc.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Công chúa—Công chúa—người tỉnh chưa?" Ngoài cửa truyền tới thanh âm của thị nữ Tiểu Liễu, Tinh Chiếu biết là đã tới giờ thức dậy để đi gặp công bà. (cha, mẹ chồng)

"Vào đi!" Tinh Chiếu nói, Tiểu Liễu mang theo vài thị nữ khác đi vào. Tinh Chiếu đã từng gặp qua Lôi mẫu là một người rất ôn hòa điềm đạm. Nhưng còn Lôi Nguyên soái—thật sự mà nói, Tinh Chiếu có phần hơi kiêng dè, bởi vài lần thấy được người đều là vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

"Thiếu tướng đâu?" Tinh Chiếu hỏi thị nữ đang thay y phục cho mình.

"Thiếu tướng đã chờ sẵn ở đại sảnh!" Thị nữ cung kính trả lời.

Thay xong y phục, mọi thứ xong xuôi ổn thỏa, Tinh Chiếu được thị nữ ngoài cửa dìu tới đại sảnh. Phụ thân mẫu thân Lôi Chiến Vân đã ngồi ở đó, Chiến Vân thì đứng cạnh họ. Ba người không biết là đang nói gì mà có vẻ rất cao hứng, xem ra Chiến Vân cùng phụ mẫu nàng tình cảm rất tốt a!

Đây là lần đầu tiên Tinh Chiếu được thấy Chiến Vân mặc y phục khác quan phục. Một thân trường sam (áo dài) bạch sắc nam sĩ khiến cho Chiến Vân có vẻ văn nhã mà lại cơ trí, tỏa ra nồng đậm khí tức của người tri thức. Đây không phải là tình nhân hoàn hảo trong lòng của các mỹ nữ đó sao?! Tinh Chiếu nhìn không khỏi có chút ngây dại.

"Chiếu nhi, lại đây!" Lôi mẫu thấy Tinh Chiếu đầu tiên, mỉm cười gọi.

"Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân!" Lúc này Tinh Chiếu mới hoàn hồn, hơi hạ thấp người hành lễ.

"Chiếu nhi, nơi này không phải hoàng cung, cũng không cần nhiều quy củ như vậy. Tùy ý một chút là được rồi!" Phụ thân Lôi Chiến Vân, Đại Nguyên soái của vương triều Thiên Chiếu—Lôi Phàm ôn tồn nói. Thật ngoài dự kiến của Tinh Chiếu, không nghĩ tới ngày thường Lôi Nguyên soái lại là người ôn hòa như vậy.

"Đúng, đúng rồi, cái gì mà 'mẫu thân đại nhân, phụ thân đại nhân', gọi như vậy nghe rất xa cách. Cứ giống như Vân nhi gọi 'đa, nương' là được rồi!" Lôi mẫu cũng vui vẻ nói.

"Đa, nương!" (Cha mẹ)

"Ai, nữ nhi ngoan!" Lôi mẫu cười nói, Lôi lão gia cũng vui vẻ ra mặt. Tinh Chiếu không khỏi xúc động, không hổ là gia đình Tướng soái, không giống như một số ít văn nhân nho kiệt (gia đình tri thức nho giáo) hay đặt nặng vấn đề quy củ.

Chiến Vân mỉm cười bước tới, thay thị nữ tự mình tới đỡ Tinh Chiếu, rồi mới cùng quỳ xuống trước mặt phụ mẫu, tiếp nhận trà từ tay thị nữ đứng cạnh, sau đó cung kính dâng lên cho hai người họ.

"Chiếu nhi, Vân nhi tính tình không được tốt cho lắm. Sau này hy vọng con bỏ qua cho nó!" Lôi mẫu liếc ngang qua nữ nhi của mình, ôn hòa nói với Tinh Chiếu.

"Nương!" Chiến Vân bất mãn kêu lên, nhưng Lôi mẫu không thèm để ý chút nào tới khiếu nại của nàng. Từ khi biết nàng tới nay, dường như Tinh Chiếu cũng cảm thấy nàng có phần—

Dâng trà xong, Chiến Vân cẩn thận đỡ Tinh Chiếu đứng lên. Lôi mẫu hài lòng cười cười, Lôi Phàm cũng rất vừa lòng mà gật gật đầu.

"Thiếu tướng, mọi thứ đã chuẩn bị tốt!" Quản gia tiến vào nói.

"Ta đã biết. Đa, nương, chúng con đi trước!" Chiến Vân nói với phụ mẫu mình. Tinh Chiếu không phải là nữ nhân bình thường mà là công chúa của Thiên Chiếu, cho nên Chiến Vân còn phải mang nàng tiến cung bái kiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

"Ân, đi đi!"

"Vân nhi, đi đường cẩn thận, nhớ chăm sóc tốt cho Chiếu nhi!" Lôi mẫu dặn dò.

"Đa nương yên tâm đi!" Chiến Vân quay lại mỉm cười trấn an, dắt Tinh Chiếu ra khỏi nhà, lên cửa xe ngựa.

Trên đường đi tới Túy Dương cung, nhìn thấy các cung nữ mê gái nhìn Chiến Vân, trong lòng Tinh Chiếu có chút không thoải mái. Người này thật là một mầm họa, nhìn những cung nữ mê gái kia mà xem, sau này tuyệt đối phải cấm nàng mặc loại y phục này đi ra ngoài. Trong lòng Tinh Chiếu sinh ra một cỗ hờn dỗi, không để ý thấy là mình đang ghen.