Thiên Chính Đạo Nhân

Chương 37: Thanh Thành



Dịch: Tang Diệp

Trong khoảng không tối đen, Tra Nghiêm Vân đột nhiên nghe thấy có tiếng gọi: "Cha, cha..."

Tra Nghiêm Vân cẩn thận nghe ngóng, thì tiếng nói kia lại vang lên: "Cha, cha, con sợ lắm, mau tới…mau cứu con, cha..."

Tra Nghiêm Vân định thần nhìn lại, cách đó không xa có một kiến trúc giống như một gian đại điện, bên cạnh là một khu nước khá rộng. Ánh trăng in bóng xuống dòng nước, thỉnh thoảng lại có vài vòng nước như lan rộng ra, khiến ánh trăng như rung động, cứ hợp rồi lại tan. Giống như có thứ gì đó khiến dòng nước không tĩnh lặng, liên tục khiến mặt nước xao động.

Tra Nghiêm Vân cứ thế chạy về phía tiếng nói, nhưng khu nước kia nhìn có vẻ gần nhưng hắn dù chạy thế nào cũng phát hiện mình chẳng hề kéo giãn được khoảng cách. Giống như khoảng cách đó là vô tận, chẳng thể chạy tới được. Chỉ có tiếng nói kia vẫn liên tục vang lên, dù ngày càng nhỏ dần nhưng lại vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Tra Nghiêm Vân kêu tới rát cả cổ họng: "Con ơi, con…Không phải sợ, cha tới đây..."

Tra Nghiêm Vân hô xong lại tiếp tục chạy về phía trước, dù đã qua cả nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bờ nước đâu cả, Tra Nghiêm Vân đã dần thấm mệt, trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Hắn liền dừng lại, xoa hai chân cho đỡ mỏi, nhưng quay đầu lại thì chỉ thấy một tấm bia đá ở bên cạnh. Tấm bia đá này chẳng phải lúc trước khi hắn chạy đi cũng ở vị trí này sao? Chẳng lẽ hay không di chuyển được chút nào? Hơn nữa đây là đâu?

Tra Nghiêm Vân nhờ ánh trăng, từ từ đi lại gần tấm bia đá kia, chữ viết trên đó qua thời gian lâu dài khó nhìn thấy kỹ càng, chỉ còn lại một chữ “Uyên” trên bia là có thể nhận ra, mấy chữ phía trên đã bị rêu phủ kín. Tra Nghiêm Vân từ từ cạo đi lớp rêu phía trên, từng chữ một dần hiện ra. Đó là ba chữ: Vực Dương Đồng (Vực đồng nóng chảy).

Tại sao con gái của hắn lại ở đây? Nhìn bờ nước ở cách đó không xa, Tra Nghiêm Vân lập tức lại chạy như điên, qua thêm một tiếng đồng hồ nữa, khi hắn một lần nữa dừng lại thì phát hiện tấm bia đá kia vẫn còn ở đó, vết rêu được hắn cạo đi vẫn y như vậy. Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Tại sao con gái của hắn lại ở Vực Dương Đồng?

Vực Dương Đồng chính là một trong mười tám tầng của địa ngục. Chỉ có kẻ khi sống phạm tội chí ác mới bị đày xuống đây, hơn nữa còn phải chịu cực hình khủng khiếp. Vì sao con gái hắn phải chịu tội?

Tra Nghiêm Vân không muốn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn tấm bia đá nữa, hắn tiếp tục chạy. Trong lòng hắn quyết tâm, dù có là vô tận hắn cũng sẽ chạy đi cứu con gái hắn.

"Cha, cha ơi..."

Thanh âm quen thuộc của cô con gái liên tục vang vọng bên tai, nhưng Tra Nghiêm Vân cũng đã cạn kiệt sức lực. Hắn đột nhiên ngã quỵ ở trước tấm bia đá, khi hắn không chịu nổi nữa, từ từ khép mí mắt lại. Lúc này hắn rõ ràng nhìn thấy một con Thao Thiết cực lớn nhảy về phía bờ nước, tới thẳng nơi một cánh tay đang vùng vẫy...

Con Thao Thiết cách đó không xa, miệng ngậm một người, từ trong nước nhảy lên bờ. Nó cúi xuống đất nhìn về phía Tra Nghiêm Vân, lắc lắc cái đầu, trên khuôn mặt xấu xí khiến người ta cảm thấy buồn nôn lúc này giống như nở một nụ cười chế nhạo. Nó quay đầu, đi về phía đại điện...

Bình thường thì Tra Nghiêm Vân năm giờ sáng đã tỉnh giấc, vì sao hôm nay đã bảy giờ rồi mà còn không tỉnh. Giáo sư Hà đang cùng lão Vương ăn cháo trắng, ông còn tưởng rằng do tối qua ba người uống nhiều rượu nên không tiện đánh thức Tra Nghiêm Vân, cũng đã chuẩn bị chút nữa mới gọi hắn dậy.

"Không!"

Nhưng lúc này một tiếng thét lớn vang lên từ trong phòng Tra Nghiêm Vân, lập tức khiến lão Vương và giáo sư Hà sợ hết hồn. Nghe được tiếng thét này, hai người vội vàng xông vào, chỉ thấy Tra Nghiêm Vân đang giơ tay cào cấu loạn xạ, hai hàng lông mày cau lại, răng nghiến ken két.

Truyện chỉ được đăng độc quyền tại tamhoan và bachngocsach, mọi trang khác khi lấy truyện khi chưa được sự đồng ý của dịch giả là hành vi ăn cắp. Kính mong độc giả ủng hộ, bỏ qua những trang như vậy. Còn các trang vẫn muốn tiếp diễn hành vi như vậy thì nên chấp nhận đọc những dòng khó chịu trong truyện.

Giáo sư Hà nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức nói: "Không tốt, chắc là gặp ác mộng. Lão Vương, mau bấm vào huyệt nhân trung!"

"Ai!"

Lão Vương đáp một tiếng, vừa định giơ tay ra bấm. Còn chưa đưa được tay tới môi thì đã bị Tra Nghiêm Vân nắm chặt lấy. Hóa ra Tra Nghiêm Vân đã tỉnh lại, nhìn thấy bàn tay lão Vương đưa lại gần mặt mình, theo phản xạ lập tức nắm lấy.

"Cậu dọa hai chúng tôi thật khổ. Giờ cậu đã tỉnh chưa? Có chuyện gì vậy, gặp ác mộng hả?"

Tra Nghiêm Vân lắc đầu, đáp: "Không sao."

Hắn cũng không nói nhiều, lập tức đứng dậy ra ngoài rửa mặt. Lão Vương còn muốn hỏi tiếp nhưng đã bị Giáo sư Hà ngăn lại, ông lắc đầu một cái.

Nhà của giáo sư Hà cách viện bảo tàng không xa, sau khi ăn xong điểm tâm, ba người đi cùng nhau tới đó. Có người tiến cử, hơn nữa qua một hồi phỏng vấn suôn sẻ, Tra Nghiêm Vân đã thuận lợi được viện bảo tàng tiếp nhận, ban đầu được phân tới đội của lão Vương. Về đối ngoại thì hắn được gọi là cố vấn kỹ thuật, ngay hôm đó có thể đi làm luôn. Cứ như vậy, Tra Nghiêm Vân đã kiếm được một công việc tốt. Lão Vương cũng tương đối hưng phấn, muốn kéo Tra Nghiêm Vân và giáo sư Hà tới quán cơm uống vài ly ăn mừng, Tra Nghiêm Vân không từ chối được, liền cùng đi.

Qua vài ly rượu, lão Vương liền hỏi một câu: "Nghiêm Vân này, dạo này người nhà cậu thế nào?"

Tay Tra Nghiêm Vân cầm chén rượu đưa đến môi chợt dừng lại, hắn nhìn về phía cửa sổ, ngoài đó có một cái hồ lớn, vài giây sau quay đầu, lẩm bẩm nói: "Người nhà? Tôi chỉ còn lại một đứa con trai, năm nay mười bảy tuổi, vẫn còn đi học."

Tất cả mọi người cũng thấy Tra Nghiêm Vân có tâm sự, giáo sư Hà tiếp tục hỏi: "Nghiêm Vân, có phải gia đình cậu xảy ra chuyện gì?"

Ly rượu vừa nãy được Tra Nghiêm Vân uống cạn, không biết là do tối hôm qua ngủ không ngon, hay do sự thương tâm trong lòng mà mắt hắn lúc này đã đầy những tia máu. Hắn chua xót nói: "Vợ tôi sinh được một trai một gái, trước khi mất còn dặn dò tôi phải chăm sóc thật tốt cho chúng. Nhưng tôi không xứng làm một người cha, cầu mong cô ấy trên trời có thiêng mà tha thứ cho tôi."

Dứt lời lại uống thêm hớp rượu, lão Vương thấy vậy muốn khuyên hắn ngừng lại, nhưng giáo sư Hà lại đưa tay ngăn lại, tỏ ý để cho hắn nói tiếp. Tra Nghiêm Vân nhìn khung cảnh ven hồ, trời đã vào thu, tiếp tục nói: "Vợ tôi khi mang thai con gái tôi, vì khó sinh mà mất. Con tôi mệnh khổ, khi sinh ra đã không có mẹ, không ngờ lại vì tôi mà chết chìm, lại còn chết ở nơi nước chỉ sâu tới đầu gối. Là do nó! Là do nó!"

Một tiếng “Ba” vang lên, ly rượu trong tay đã bị Tra Nghiêm Vân bóp nát.

Giáo sư Hà đứng dậy, tới đỡ Tra Nghiêm Vân, muốn nhìn xem hắn có bị thương không nhưng lại bị Tra Nghiêm Vân đẩy ra, Tra Nghiêm Vân đứng dậy hét: "Nhưng tại sao con gái ta đã chết rồi còn không được yên ổn. Các người nói đi, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Đã làm sai điều gì? Các người đã mang vợ ta đi, bây giờ còn phải hành hạ con gái ta như vậy. Tại sao?"

Tiếng hét tê tâm liệt phế, khiến mọi người trong quán cơm không biết giữa ba người xảy ra chuyện gì, ngẩn người ra nhìn.

Giáo sư Hà nhìn về phía lão Vương, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế? Nó là ai?"

Lão Vương lắc đầu một cái: "Tôi cũng không biết."

Buổi trưa hôm đó là lần đầu tiên Tra Nghiêm Vân uống say, thật say. Hắn uống tới độ hôn mê, cuối cùng hai người phải đưa hắn về nhà giáo sư Hà nghỉ ngơi. Tra Nghiêm Vân có thể đã quá say, hoặc cũng có thể quá mệt mỏi, ngủ tới tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh.

Nói là cố vấn đội khảo cổ, nhưng Tra Nghiêm Vân quả thật không biết chút nào. Cũng may hắn có danh chính ngôn thuận, cả ngày cùng giáo sư Hà tra cứu tư liệu, tìm hiểu về chữ viết trên vách tường miếu Tướng Quân khi trước. Qua vài ngày tra cứu, giáo sư Hà tìm được trong một tư liệu cổ có hai chữ trùng với những ký tự kia là: Thanh Thành!

Thanh Thành?

Giáo sư Hà cảm thấy hai chữ này là chỉ địa danh, hỏi Tra Nghiêm Vân về địa danh này trong Đạo gia, Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái, đáp: "Nếu như tôi đoán không sai thì chính là núi Thanh Thành. Nghe nói năm đó Trương Đạo Lăng Trương Thiên Sư nhờ cơ duyên xảo hợp, tới núi này tuần du, thấy đây là nơi thâm u hàm bích, linh khí ngập tràn, liền lên núi thăm dò. Trương Thiên Sư vì thế phát hiện ra một động khẩu, liền ở lại trong động nghiền ngẫm mà hiểu được thiên đạo, ở đây khai sơn lập phái, cũng chính là Thiên Sư Đạo nổi tiếng, hiện tại cũng thuộc Chính Nhất Phái. Núi Thanh Thành cũng được xếp là đệ ngũ động thiên."

Giáo sư Hà gật đầu, ông cũng biết núi Thanh Thành là danh sơn của Đạo gia, nhưng không biết hai chữ Thanh Thành được khắc lại có phải chính là địa điểm này?