Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng

Chương 56: Nhất ngữ thành sấm



Mồng năm tháng năm chính là tiết Đoan Dương*, thời tiết thường rất tốt để mọi người dạo chơi, năm ngoái ông trời rất chiếu cố bá tánh Văn Học, mưa có đổ liên miên cũng dừng, mặt trời treo trên đỉnh đầu, những ai đi ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.

*tết Đoan Ngọ hay tết giết sâu bọ, là một ngày tết truyền thống tồn tại từ lâu trong văn hóa dân gian phương Đông

Nhưng tiết Đoan Dương năm nay thì khác.

"Vì sao hôm nay trời lại đổ mưa?" Lưu Tử Nhiên nhìn bầu trời đen nhánh như mực, cảm giác rất không thoải mái. "Đại nhân, sắc trời tối tăm, không cần lại phê duyệt công văn."

Dung Văn Thanh buông bút, sáng nay thức dậy, nàng cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn, như sắp xảy ra chuyện gì. "Tử Hào, thừa dịp mưa còn không lớn, kêu mọi người trở về đi."

"Vậy đại nhân ngài?"

"Ta đợi chút liền đi, không cần lo lắng." Dung Văn Thanh tỏ vẻ nàng xem xong công văn trên tay sẽ lập tức về nhà.

Trong ánh nến hiu hắt, Dung Văn Thanh xem một cái đã xem hơn nửa canh giờ, thẳng đến có người vội vã từ bên ngoài chạy vào.

"Bá Du!" Tiến vào là Tống Trác, chỉ thấy hắn mặc áo tơi, bởi vì quá mức vội vàng, nửa người đều bị xối ướt.

Dung Văn Thanh có chút ngơ ngác, "Hàn Thần? Sao ngươi lại tới đây? Vội như vậy, là có chuyện gì?"

"Có chuyện, vẫn là chuyện lớn!" Tống Trác cởi bỏ chiếc áo tơi vô dụng, "Bá Du, Dương gia tạo phản rồi!"

"Ngươi nói cái gì?" Dung Văn Thanh cho rằng mình nghe lầm, lúc này tiếng sấm rền vang, điện quang chợt lóe, nàng thấy rõ nét mặt Tống Trác, biểu tình tràn đầy nghiêm túc.

"Con trai cả Dương Mãnh của Dương tri phủ sáng nay ám sát Tư binh giam đốc, sau đó khống chế binh doanh Văn Học Thành, hiện tại hắn đã hạ lệnh nghiêm giữ cửa thành, không cho bất kỳ ai ra vào." Tống Trác càng nói thần sắc càng trầm, hắn cũng không nghĩ tới, Dương gia to gan như vậy! "Tần cô nương mới vừa đến cổng thành, tận mắt nhìn thấy binh sĩ Văn Học đứng gác ở trên cao. Nhiều bá tánh trong thành bị bọn họ đe dọa, giam giữ tại nhà, không ai dám ra cửa."

"Ầm ầm!" Sấm sét bổ đôi không trung đen nhánh, cũng chiếu sáng hắc ám dưới mặt đất.

Dương gia, sau một tháng tinh thần sa sút, quyết định bí quá hóa liều.

Thật sự bọn họ không thể không phản, sự kiện Đông Mạt, thế nhưng có liên quan đến một thành viên Dương gia! Hiện giờ Hoàng đế đã nắm phần lớn chứng cứ, Tần gia mật báo cho Dương gia, Tần gia chủ giúp Dương tri phủ ra chủ ý, chính là phản.

Văn Học nằm ở hướng Nam, nhiều mặt giáp sông hồ, có lá chắn thiên nhiên, hơn nữa cách hoàng đô khá xa, chỉ cần Dương gia bí mật tạo phản, Dương gia hắn về sau sẽ là bá chủ Văn Học!

Dương tri phủ bị hấp dẫn bởi viễn cảnh tráng lệ Tần gia chủ vẽ ra, hai mắt hắn chỉ thấy phút chốc huy hoàng, nhìn không tới kết cục thất bại.

"Quả thật làm ngươi nhất ngữ thành sấm*, Ngọc Giác, Dương gia chó cùng rứt giậu." Dung Văn Thanh lẩm bẩm, nàng cần phải nghĩ về điều gì đó khác, nhằm dời đi lực chú ý.

*một lời nói ra thành lời tiên tri

"Trưởng công chúa đã sớm biết?" Tống Trác vui vẻ, "Bá Du, nếu Trưởng công chúa sớm dự đoán được Dương gia sẽ hành động, phải chăng đã có chuẩn bị rồi?"

Dung Văn Thanh sửng sốt, sau đó cười khổ lắc đầu, Mục Hồng Giác tuy rằng dự đoán được, nhưng đó chỉ là đoán mà thôi, bất luận là nàng, hay Mục Hồng Giác, đều không cho rằng Dương gia có gan làm phản.

Nếu Dương gia lớn gan như vậy, đã sớm chạy đến hoàng đô trú ngụ, như thế nào còn ru rú ở địa phương nhỏ như Văn Học?

Dương tri phủ không có lá gan này, nhưng anh rể của hắn có, Dương tri phủ luôn luôn vì Tần gia sai đâu đánh đó, Tần gia chủ liến thoắng vài câu, liền có thể khiến Dương tri phủ biến thành quân tiên phong.

"Hiện tại nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết?" Tống Trác nóng nảy đi qua đi lại, "Dương gia và ngươi có thâm cừu đại hận! Nếu Dương gia khống chế được Văn Học, bọn họ sẽ giết ngươi lập uy!"

Lời Tống Trác nói, Dung Văn Thanh cũng hiểu, nhưng hiểu thì có ích lợi gì? Trên tay nàng chỉ có hơn mười ám vệ, muốn đối kháng với một vạn binh lính Văn Học, không phải người si nói mộng sao?

"Không được! Ta thấy ngươi đừng nên ở đây nữa, chạy mau đi!" Tống Trác nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy chạy trốn là ổn thỏa nhất! "Giữ lại mạng sống mới là quan trọng nhất! Chuyện Văn Học ngươi đừng quản nữa, chạy mau!"

"Cổng thành hiện đang giới nghiêm, ngươi kêu ta bay ra ngoài?" Dung Văn Thanh liếc mắt xem thường, nhìn Tống Trác khẩn trương, nàng ngược lại hoàn toàn thả lỏng. "Sống chết có số, điều ta tiếc nuối, là không thể chết ở hoàng đô, chết không có giá trị. Cứ như vậy mà chết trong tay Dương gia, cũng không biết Ngọc Giác sẽ thương tâm đến mức độ nào."

Sự tình đã đến nước này, trốn là vô dụng, cùng với làm chính mình chật vật bất kham trốn Đông trốn Tây, còn không bằng bình đạm nghênh đón tử vong.

Đáng tiếc, nàng chưa thể giúp Ngọc Giác bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn trở thành Tể tướng thiên cổ đệ nhất. Vướng bận hiện tại của Dung Văn Thanh chính là Mục Hồng Giác, nàng đã chết qua một lần, kiếp này chết thì chết đi, giết người cùng lắm đầu cắm xuống đất, ai cũng không thể làm nàng chết hai lần!

Tống Trác cũng là bội phục thái độ của Dung Văn Thanh, hắn gấp đến nhảy dựng lên, chính chủ còn có thể thảnh thơi thở dài chính mình không thể phục vụ chủ tử được nữa! Ngươi đúng là một cấp dưới trung thành a!

"Bá Du, ta nghiêm túc nói chuyện với ngươi!" Tống Trác thở dài, lại một lần khuyên nhủ: "Chạy đi! Như lời ngươi nói, ngươi chết trong tay Dương gia, không phải không đáng sao?"

"Xác thực không đáng! Lưỡi đao của Dương gia ta, còn không đáng để giết một nữ tử âm hiểm!"

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng la dọa Tống Trác run lẩy bẩy, hắn xoay người, vừa lúc thấy cửa bị người đá văng.

Mưa to tầm tã, tướng sĩ mặc áo giáp cầm trường kiếm, một thân sát khí giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Tống Trác vốn nhát gan, bị hù đột ngột như vậy, càng là chân mềm lui về phía sau vài bước, đến khi chạm vào cạnh bàn mới dừng lại.

"Ngươi... Ngươi là người phương nào?" Tống Trác dùng thanh âm run rẩy hỏi.

"Ngô là Dương gia Đại Lang, Dương Mãnh Dương Trác Xương!" Người tới quát lớn, giọng nói to như tiếng sấm, hắn bước vào thính đường, trên người ướt nước mưa.

Tống Trác bị cỗ khí thế bưu hãn này dọa sợ tới mức im thin thít, hắn chưa từng trực tiếp đối mặt với luồng sát khí mãnh liệt như vậy.

Dung Văn Thanh nhướng mày, kẻ to con ngốc nghếch này từ đâu tới? Con trai cả của Dương tri phủ?

Tên Dương tri phủ mập lùn kia, làm sao sinh ra nhi tử cường tráng thân cao hai mét? Dung Văn Thanh thâm tâm đặc biệt đáng khinh cho Dương tri phủ chụp cái nón xanh.

"Dương Mãnh? Hóa ra ngươi là đứa con trai cả bị Dương tri phủ trục xuất khỏi gia môn a." Dung Văn Thanh dùng giọng điệu hài hước trêu chọc đối phương, "Có vẻ thích chạy trong mưa, Dương tri phủ là bởi vì đầu óc ngươi không tốt lắm mới đuổi ngươi ra khỏi nhà đi?"

Người bình thường nếu bị Dung Văn Thanh thấp hèn giễu cợt, chắc chắn trán nổi gân xanh, như Dương tri phủ mỗi lần cùng Dung Văn Thanh giao phong, huyết áp một đường tiêu thăng.

Phản ứng của Dương Mãnh không giống cha hắn, hắn vô cùng bình tĩnh, Dung Văn Thanh thậm chí còn phát hiện hắn không hề chớp mắt.

Không ổn a, kỹ năng đá xoáy lỡ miss mất rồi.

Dung Văn Thanh thầm thở dài, xem ra lần này thật là dữ nhiều lành ít, thoạt nhìn, Dương Mãnh khó đối phó hơn phụ thân hắn nhiều.

"Nghe Trì đệ nói, ngươi kiếm thuật siêu quần." Dương Mãnh từ phía sau rút ra một thanh kiếm, ném cho Dung Văn Thanh, "Tỉ thí với ta một trận."

Dung Văn Thanh tiếp kiếm, sâu sắc cảm thấy Dương Mãnh trí lực có vấn đề.

Lúc này không phải nên có một đống người tới bắt lấy nàng sao? Đơn độc so kiếm là cái quỷ gì? Đều tạo phản, còn tưởng chơi quân tử chi đạo? Tư tưởng cổ nhân, đều kỳ quặc như vậy sao?

Dung Văn Thanh chửi thầm, ngoài mặt lại là nghiêm túc giơ kiếm lên.

Nếu nàng có thể phản sát, chuyện này liền dễ làm.

Nàng không nghĩ bật hack, nếu quyết đấu, chỉ nên chú ý công bằng, bật hack là hành vi không tốt.

Nhưng đối phương muốn giết nàng, có hack không bật, chẳng phải là ngốc y như đối phương sao? Dung Văn Thanh quyết đoán liên hệ Nguyệt Bán, Nguyệt Bán không ở cạnh nàng, buff khả năng sẽ bị giảm xuống.

Cho nên nàng cần thiết câu giờ.

"Dương Mãnh công tử, thân là một binh sĩ Mục quốc, phản bội Mục quốc, dùng kiếm bảo hộ con dân Mục quốc chĩa vào bá tánh vô tội, lương tâm ngươi không cắn rứt sao?"

Lương tâm ngươi không cắn rứt sao! Dung Văn Thanh tung ra một nan đề thiên cổ.

Cái gì là lương tâm? Nếu một người còn đạo đức, lương tâm liền ở trong lòng hắn, một khi vứt bỏ điểm mấu chốt, hai chữ này viết như thế nào cũng không biết!

Dương Mãnh mím chặt môi, hắn cự tuyệt trả lời vấn đề này.

Lúc trước vì sao hắn bị trục xuất khỏi Dương gia? Bởi vì hắn không quen nhìn sắc mặt Dương gia tham lam vơ vét tài sản. Thân là một thành viên sĩ tộc, hắn vẫn luôn cho rằng, sĩ tộc là trụ cột của Mục quốc, là tương lai của Mục quốc.

Nay trụ cột dần hủ bại, hắn không thể ngăn lại, chẳng lẽ còn muốn thông đồng làm bậy?

Hắn làm không được! Vì thế hắn đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân, lẻ loi chạy đến binh doanh Tư binh làm một tiểu binh, đi từng bước một đến vị trí hiện tại.

Tư binh giam đốc là người của Hoàng đế, kẻ đầu tiên Dương gia xuống tay chính là hắn. Bây giờ ngoài kia đều đang lan truyền tin đồn Dương Mãnh giết giam đốc, kỳ thật không phải hắn, là tên gia đinh Dương gia tới tìm hắn.

Giờ này khắc này, là ai hạ sát thủ, quan trọng sao? Nỗi lòng Dương Mãnh rối loạn, ngay cả khi đã cùng phụ thân chặt đứt quan hệ, hắn vẫn không thoát khỏi gia tộc, bởi vì trên người hắn đang chảy dòng máu của gia tộc, bởi vì hắn còn họ Dương!

"Đừng nói nhảm nữa! Dung Văn Thanh, nếu hôm nay ngươi thắng ta, ngươi có thể sống!" Dương Mãnh hít sâu một hơi, đây là cơ hội hắn cho Dung Văn Thanh, cũng cho chính mình. "Nếu ngươi thua, lập tức hai tay dâng đầu lên!"

"Ha hả." Dung Văn Thanh lại một lần cảm thán, đối phương đầu óc có bệnh.

Nếu ta ngỏm củ tỏi, như thế nào còn hai tay dâng đầu lên? Ta xác chết vùng dậy sao!

"Nếu Dương công tử khăng khăng như thế, vậy cứ tới đây đi!" Dung Văn Thanh nắm chặt chuôi kiếm, nâng kiếm lên, chỉ Dương Mãnh, một tia sáng vô hình từ ngoài bay vào, trực tiếp chui vào giữa trán Dung Văn Thanh.

Lực lượng phiên bội gì đó, thật là khoái cảm đã lâu không cảm nhận!

Dung Văn Thanh dưới chân dùng sức, thân ảnh như điện xẹt, Dương Mãnh chỉ cảm thấy hoa mắt, mũi kiếm vốn cách hắn khá xa đã đến cận kề.

Nhanh quá! Dương Mãnh cả kinh, vội nâng đao ngăn trở.

Nếu so về lực, đao ưu thế quá lớn, Dung Văn Thanh tuyệt sẽ không dĩ kỷ chi đoản công nhân chi trường*, nàng xoay cổ chân, nghiêng thân thể, kiếm xẹt qua thân đao, thẳng hướng ngực Dương Mãnh.

*lấy sở đoản của mình để công kích sở trường của đối phương

Dương Mãnh động cổ tay, lắc đao, khéo léo chấn văng kiếm ra một tấc, hắn cúi thấp, đầu né qua phải, kiếm của Dung Văn Thanh liền xẹt qua đỉnh đầu hắn, mang theo một lọn tóc.

Không riêng thân thủ nhanh, tốc độ xuất kiếm cũng cực nhanh!

Bá Du bả làm như đang chơi Audition, còn miss =)) cười khùng, cho bỏ cái tật thích cà khịa =))