Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 17: Bao nuôi kim chủ (17)



Bộ phim mới của Nguyễn Luân vừa mới chiếu liền trở thành bộ phim hot nhất mùa này.

Không bàn về kỹ thuật diễn xuất, chỉ cần bộ dáng xinh đẹp kia của hắn cũng đủ diệt hết trái tim của mấy thiếu nữ dưới khán đài rồi.

[Hoa mật nhỏ: Sao tôi không biết giới giải trí có một bông hoa xinh đẹp như vậy!!!]

[Đêm thì thào: Ôi không xong rồi! Tôi trèo tường rồi!]

[Hôm nay vợ không có nhà: Các người có nhìn thấy không?]

[Tiên cảnh bồng lai đợi anh: Lầu trên nói nhìn thấy là nhìn thấy cái gì?]

[Hôm nay vợ không có nhà: Cái nhan sắc này quá đỉnh rồi! Đứng gần ảnh đế Chung Ly cũng không hề kém cạnh nha!]

[Phồn Đề anh minh: Đương nhiên rồi, dù sao thì người ta cũng là nam chính, nếu còn thua kém Chung Ly ảnh đế thì đóng phim là gì nữa!]

[Chung lão công của ta: Cô khen thì khen sao lại lôi chồng ta vào! Cô nói khác gì nhan sắc chồng ta bình thường!]

[Phồn Đề anh minh: Còn không phải?]

Lần đầu tiên ra mắt công chúng nên Nguyễn Luân hết sức lo lắng, hắn nghiêm mặt đọc từng dòng bình luận phía dưới, lúc thì vui mừng, lúc thì ủ rũ nằm chường ra ghế.

Thương Ly đặt cóc sữa lên bàn, đẩy sang cho hắn, còn cô ôm một cóc cafe ngồi phía đối diện, mở máy tính ra làm việc.

"Anh làm sao?"

Nguyễn Luân chôn mặt vào gối, giọng thì thào vô lực: "Bọn họ nói anh dùng mặt kiếm cơm."

"Ừ."

Nguyễn Luân đáng thương nhìn Thương Ly không chút biểu cảm: "Em không an ủi anh sao?"

"Ừ, an ủi." Thương Ly bước tới xoa xoa đầu hắn hai cái rồi lại quay về chỗ ngồi.

"..."

Cô nói tiếp: "Cứ mặc kệ bọn họ, anh rãnh rỗi quan tâm làm gì, muốn tự ngược? Muốn tự ngược thì anh làm đúng rồi, cứ tiếp tục phát huy."

"..."

"Tiểu Ngà."

"Hửm?"

"Anh đẹp không?"

Cô không nhìn hắn, đáp: "Ừ."

"Thế anh có thể dùng mặt kiếm cơm không?" Hắn không biết từ khi nào đã lượn tới chỗ Thương Ly, đóng sầm máy tính cô lại, ngồi lên người cô, tư thế hai người có chút quỷ dị... nói đúng hơn là có chút đảo lộn, nhưng trong tình cảnh của hai người thì quả thật không sai biệt gì.

Thương Ly cũng không thấy khó chịu vì hành động của hắn, rất nhẹ nhàng vòng tay ra ôm lấy eo hắn để hắn không bị ngã.

Giọng cất lên vô cùng êm tai, rơi vào tai Nguyễn Luân lại càng thấy mê hoặc.

"Anh bây giờ không phải cũng đang dùng mặt kiếm cơm sao?"

"Nhưng anh chưa ăn được cơm."

Thương Ly nhíu mày: "Anh đói? Không phải buổi sáng cho anh ăn rồi sao?"

Nguyễn Luân: "..." Được rồi, vốn cô không hiểu cái gì là tình thú!

"Thời tiết bây giờ rất nóng, anh đừng có quấn lên nữa, không thở nổi."

Nguyễn Luân dở khóc dở cười ôm mấy cổ cô khiển trách: "Em xem cái đức hạnh này của em có được người yêu không hả!"

"Anh không phải sao?"

Nguyễn Luân ngẩn ra một chút, lại cười tươi như xuân về: "Ừ, anh phải."

Nguyễn Luân cứ nhất quyết quấn lấy cô cũng không còn cách nào, vậy thì lừa hắn ra ngoài chơi!

...

"Anh không muốn đi."

"Không muốn cái gì mà không muốn! Cũng đã tới nơi rồi anh nói không muốn là được sao!"

Nguyễn Luân hậm hực xuống xe, Thương Ly lôi hắn đến khu vui chơi, vốn chỗ này là dành cho trẻ con nên hắn không tình nguyện lắm. Nhưng nhớ lại, hình như cô bạn gái nhỏ này của hắn vẫn còn là đứa trẻ... chưa thành niên thì chính là trẻ con!

"Tiểu Ngà, em sinh ngày mấy?"

"15 tháng 5."

Nguyễn Luân tủm tỉm cười.

Một tháng nữa.

"Anh hỏi ba cái này làm gì, mau lại đây."

Cô đứng trước cổng nhà ma gọi hắn, hắn cũng không xem đây là trò gì mà tung tăng nắm tay cô đi vào.

Đến lúc vào rồi thì muốn ra cũng ra không được.

"Em thích... cái này sao?"

"Kích thích."

"..."

Nguyễn Luân nói ra thì có nơi sợ một chút nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, bên cạnh còn có cô bạn gái nhỏ, nếu hắn tỏ ra yếu đuối thì có hơi mất mặt!

Hắn nắm lấy tay cô, cẩn thận từng bước đi về phía trước.

Bên trong cũng có không ít người, đa phần đều là các cặp đôi yêu nhau nên cũng không thấy đáng sợ nữa.

Nhưng đến một gian phòng, bên trong có rất nhiều cánh cửa, mọi người bắt đầu tách ra bước vào các cánh cửa khác nhau.

Còn không kịp để Nguyễn Luân lựa chọn thì Thương Ly đã kéo hắn bước vào cánh cửa ít người vào nhất.

"Tiểu Ngà, hay là chúng ta chọn cửa khác đi?"

"Không được." Cô nghiêm túc nói: "Bây giờ anh đã ra mắt công chúng rồi, nếu đề người khác nhận ra anh đến nơi này chẳng phải rất phiền phức sao!" Ta là đang lo lắng cho sự nghiệp của ai hả, ta quả nhiên là người tốt.

"..." Tuy biết cô đang nói bừa nhưng thấy cô tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, vậy thì chính là như vậy, cô vui vẻ là được rồi.

Càng bước vào sâu thì tiếng động cành nhiều, lúc đầu là tiếng nước rỉ tanh tách, sau đó là tiếng trẻ sơ sinh khóc, rồi bây giờ là tiếng oán phụ khóc lóc oán chồng, oán phụ một thân váy trắng bị treo lơ lửng trên trần nhà, tóc dài rũ xuống, thân hình cứ lắc qua lắc lại.

Nguyễn Luân hứng hình mất mấy giây, da mặt cũng căng cứng, hắn nắm chặt lấy tay Thương Ly muốn kéo cô bỏ chạy.

Nhưng đột nhiên oán phụ rơi xuống, một cặp đôi vừa tiến tới nhìn thấy cảnh này liền la toáng lên. Cô gái thì dùng cả tính mạng để la, còn chàng trai thì bỏ lại cô gái vào về lối cũ, cuối cùng cô gái ngất xỉu.

Thương Ly cảm nhận được tay Nguyễn Luân đang run, hình như hắn sợ, vậy nên cô ôm lấy cô giữ trong lòng, ngăn trở tầm mắt không cho hắn nhìn con oán phụ xấu xí kia.

Cô nhìn oán phụ, oán phụ nhìn cô.

Oán phụ đột nhiên nói: "Cô không sợ sao?"

Thương Ly mặt lặng đáp: "Tại sao tôi phải sợ?" Chỉ là nhân viên công tác của khu vui chơi, cô sẽ không thật sự xem là ma đâu, nên có gì mà phải sợ?

Oan phụ: "..." Chẳng phải cô gái kia sợ tới mức ngất luôn rồi sao, cô gái này thật thú vị.

Thương Ly: "Còn không mau cút, không thấy mi làm hắn sợ rồi sao!

Oán phụ: "..." Thôi được rồi, ta đi là được chứ gì.