Thiên Đạo Sủng Nhi Khai Hắc Điếm

Chương 4: Vương gia ngạo cốt (4)



Editor_79

Nhẹ nhàng buông chén trà, nàng mới nói: “Quên chưa tự giới thiệu, ta là lão bản của cửa hàng này, Thiên Miểu. Ngươi có thể gọi ta là Thiên lão bản. Vậy hiện tại ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Người có duyên, có muốn mua nguyện vọng không? Nguyện vọng của ngươi là gì?”

“Muốn! Ta muốn mua nguyện vọng! Nguyện vọng của ta là…… hy vọng cao nhân trợ giúp ta đoạt lại giang sơn.” Đức Thân Vương thẳng thắn nói như chém đinh chặt sắt.

“Như ngươi mong muốn.” Thanh âm của nữ tử Thiên Miểu không còn lười biếng, có chút thong thả. Thanh âm này, cảm giác như ánh trăng thanh lãnh, sâu kín dung nhập sơn cốc yên tĩnh, lại càng giống như vang vọng trong tâm trí Đức Thân Vương, làm hắn không cách nào để tĩnh tâm.

……

Ngay sau khi cánh cửa lại lần nữa đóng lại, Đức Thân Vương vẻ mặt mờ mịt đứng ở bên ngoài, đầu óc càng trở nên trống rỗng. Trong tay hắn ôm một cái bình hoa lớn. Thật sự là rất lớn, bởi vì nó cao gần đến nửa người hắn. Hoa văn trên bình nhìn như một con dã thú. Hắn không có tâm tình đi phân biệt đây là dã thú gì. Cả người lâm vào trạng thái hỗn loạn.

Lão bản Thiên Miểu sau khi tự tay đưa hắn cái bình hoa này thì lập tức ra lệnh cho nam tử tên Động Tiêu đưa hắn dẫn ra ngoài cửa. Sau đó loảng xoảng một tiếng đóng lại đại môn.

Còn chưa buôn bán mặc cả gì đâu nhé?

Đưa cái bình hoa lớn này và thỏa mãn nguyện vọng của hắn thì liên hệ gì chứ?

Suy nghĩ cuối cùng cũng được thu hồi, trước mắt chợt tối sầm một mảnh.

Đức Thân Vương ôm bình hoa cực đại. Bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện không thấy cửa hàng, đèn lồng sáng ngời kia đương nhiên cũng không thấy, cho nên xung quanh tối sầm. Nhưng lại có chút ánh sáng, bởi vì những người đuổi giết đó giơ cây đuốc đem hắn bao vây.

Hắn không còn đường thối lui, cũng không còn người bảo vệ hắn.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp theo đột nhiên mở mắt, trong mắt đều là kiên quyết.

Dù cho không còn đường thối lui, hắn vẫn như cũ một thân ngạo cốt.

Mọi người nhìn thân ảnh trước mặt thẳng tắp, ánh mắt băng lãnh, tại một khắc đều dừng lại, trong lòng không có lý do dâng lên một cỗ sợ hãi.

Sợ hãi?

Người trước mắt căn bản không đáng sợ. Chẳng qua là một Vương gia sống trong nhung lụa nay đã cùng đường mà thôi.

“Lên, đều lên cho ta. Đừng quên, lấy được cái đầu của hắn, một vạn lượng vàng!” Tên dẫn đầu thấy mọi người nhút nhát, trong lòng tức giận, hô to.

Vừa nghe lời này, những người này cũng không rảnh lo nỗi e sợ trong lòng. Một đám giơ trường kiếm trong tay tới, chém về phía Đức Thân Vương. Tất cả mọi người đều nghĩ muốn lấy được đầu người giá vạn lượng vàng này.

Đức Thân Vương ánh mắt lạnh băng, trấn định nhìn những người này xông lên. Nghĩ đến khát vọng to lớn kia của mình, có lẽ không cách nào thực hiện.

Tuy rằng biết ngay sau đó mình liền đầu người hai nơi, Đức Thân Vương chỉ là dùng đôi mắt đen nhánh nhìn mọi thứ trước mắt.

Thấy hắn làm ra vẻ trấn định, những người đó nhìn mà trong lòng càng run sợ. Bọn họ vẻ mặt dữ tợn rít gào, che giấu bất an cùng sợ hãi trong lòng.

Trong không khí, sát ý rung trời, trường kiếm xé gió lao đến!

Nhưng mà, đau đớn và bị bóng tối bao trùm lại không xuất hiện. Đức Thân Vương bởi vì vẫn luôn mở to mắt, cho nên hắn xem rất rõ ràng.

Một màn này, làm hắn cả đời đều không thể quên.

Bình hoa trong tay nháy mắt nóng lên. Sau đó là tiếng thú rít gào kinh thiên động địa, vang tận mây xanh, đinh tai nhức óc. Một đạo kim quang phóng lên cao, làm đôi mắt người ta đau đớn...

____

- 🌟-