Thiên Đạo Sủng Nhi Khai Hắc Điếm

Chương 8: Vương gia ngạo cốt (8)



Editor_79

"Không phải đã bảo ngươi đọc nhiều sách hay sao? Thiếu hiểu biết thật là đáng sợ. Đẹp bay lên? Đây là từ mới gì?" Động Tiêu vẻ mặt ghét bỏ, sau đó hướng về phía Thiên Miểu:

"Lão bản, cơm trưa hôm nay có cung bảo dã thỏ, tư nhưng dương nhục, thiết sắt yêu hoa, bát bảo áp, nãi nước ngư phiến, ngũ thải ngưu liễu, ngọc duẩn quyết thái, hạnh nhân đậu hũ......"

"Thêm cá phiến bì nhũ trư nữa." Thiên Miểu lười biếng bổ sung.

Hoàng đế bỗng nghi ngờ chính mình nhìn lầm rồi. Bằng không sao thời điểm tiên nhân nghe đến thực đơn, đôi mắt đều lóe lên tia sáng như thú đói?

Không, chuyện này không thể, đây chính là tiên nhân tiên khí phiêu dật! Sao... sao có thể...... Bình dân như thế?

Trên thực tế, chính là bình dân như vậy!

Hoàng đế tan nát cõi lòng.

Tiên phong đạo cốt, thần bí khó lường?

Thu trả đại giới?

Hắn cho rằng tiên nhân sẽ lấy đi hồn phách linh tinh lang tang, kết quả chưa biết đến thì thôi, đã biết thì làm người ta giật mình kinh hách.

Mỹ thực, rượu ngon, ngắm mỹ nhân, hàng đêm sênh ca ngoạn nhạc. Cuộc sống hưởng thụ, xa hoa. Thật sự là.....đạt mức tiêu chuẩn theo thang điểm xác định hôn quân.

Hoàng đế lắc đầu, đem ý niệm vớ vẩn vứt khỏi đầu.

Ôi, trái tim của hắn. Hoàng đế ôm ngực, cảm thấy chính mình có chút đứng không xong. Hắn nhanh chóng an bài hậu sự. Kết quả... kết quả không cần ném cái mạng nhỏ, chỉ là bảo hắn trị quốc, xây dựng thịnh thế hoàng triều, cho tiên nhân đãi ngộ tốt nhất.

Tóm lại là muốn hắn kiếm nhiều tiền!!!

Hoàng đế nghĩ đến sau khi an bài xong hậu sự, hắn vẫn như cũ cần cù chăm chỉ thượng triều xử lý chính vụ, các cố mệnh đại thần nhìn mình với ánh mắt vi diệu, hoàng đế mạc danh có chút tâm tắc. Hắn biết những đại thần chắc chắn trong lòng nghẹn đến thổ huyết. Mặc kệ, hắn là hoàng đế, có nghĩ cũng chẳng làm được gì đâu nhé.

Không Hầu cùng Động Tiêu đều nhìn ra hoàng đế hoảng loạn, ý định an bài hậu sự, bọn họ đương nhiên biết lão bản cũng đã nhìn ra. Nhưng lão bản không giải thích, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thèm nói.

Haiz..., không có biện pháp, lão bản bọn họ thích đùa dai làm thú vui, sống lâu chán như vậy, có thứ tấu hài cũng tốt. Là người trung thành với lão bản, bọn họ đương nhiên là theo lão bản, nhìn thấu cũng không đi nói loạn.

......

Lúc sau, hoàng đế càng cẩn trọng xử lý chính sự, đất nước hưng thịnh.

Sau một năm, quốc gia này không ngừng thay đổi đi lên, Thiên Miểu cũng đã đến lúc rời đi.

Trước khi rời đi, hoàng đế lấy hết can đảm hỏi Động Tiêu một ít vấn đề. Bởi Không Hầu vừa thấy đã không thích hắn, mà hắn đối với tiên nhân Thiên Miểu thì không có dũng khí hỏi trực tiếp. Cho nên đương nhiên sẽ chọn Động Tiêu. Người này có vẻ thái độ hài hoà nhất.

Hoàng đế hỏi Động Tiêu vì sao không có lấy hồn phách của hắn, bị Không Hầu đi ngang qua nghe được. Động Tiêu còn không kịp trả lời, Không Hầu liền châm chọc: "Lấy hồn phách của ngươi? Mơ đẹp nhỉ? Lão bản muốn mấy loại tạp vật này làm gì?"

Không Hầu trừng mắt: "Ngươi chỉ cần kiếm thật nhiều tiền, tìm mỹ thực rượu ngon cùng với các vũ đoàn nổi tiếng, làm lão bản chúng ta hưởng thụ đãi ngộ ấy là được."

"Đúng là vậy." Động Tiêu mỉm cười giải thích, nụ cười tràn đầy từ ái.

Chậc chậc, lão bản, ngài xem thái độ ta đối với nhân loại như vậy thật là tốt quá chừng luôn ấy? Lần sau ngài vẫn nên cho Không Hầu đi lau sàn nhà đi thôi...

Chẳng qua, tên hoàng đế này nhìn vậy mà cũng có chút ngốc. Không Hầu nói rất đúng, muốn hồn phách của hắn làm gì?

____

- 🌟-