Thiên Di

Chương 101: Lấy dược đổi dược



Lý Tư im lặng quan sát cục diện trên đài, càng lúc càng cảm thấy để Mặc Chiêu đấu với Lục Sơ quả là một ý hay. Nếu như Mặc Chiêu thắng cuộc, xem như có thể lấy lại mặt mũi cho Thánh Môn. Vạn nhất nếu thua, Mặc Chiêu tên tiểu tử này cũng không cần giữ lại.

Trong thi đấu võ kỹ, luận tốc độ, thể lực, chiêu thức, ba thứ đều trọng yếu. Trên người Lục Sơ không mang kiếm, Hàn Vy đã đứng chờ sẵn, chủ động mang lên kiếm của mình, tròng mắt lạnh lẽo không quên quét qua Mặc Chiêu một lượt. Trên người nàng không có kiếm, vũ khí duy nhất mang theo là thanh chủy thủ trước đây Mặc Vô từng tặng nàng. Nếu như sử dụng chủy thủ, chỉ sợ Ngũ Độc Giáo sẽ trách nàng cao ngạo.

Mặc Chiêu hơi nhíu mày, những người luôn quan sát nàng ngay lập tức phát hiện vấn đề. Trực Dương, Lôi Nhạc, Lâm Hiên, ngay cả đệ tử Thánh Môn không quen biết đều đã nắm chặt kiếm, họ muốn cho nàng mượn, chỉ chờ Mặc Chiêu đánh mắt nhìn sang.

Không ngờ lúc đó đã có người bước lên đài đấu, thân thể y cao lớn, tuấn tú lãnh ngạo, phong thái hơn người, các đệ tử dưới đài đều bị mỗi bước chân của y thu hút. Mặc Chiêu ngẩng đầu lên đã thấy trường kiếm trước mặt, mũi kiếm thân kiếm đều ánh lên sắc bạc, vừa nhìn đã biết là kiếm tốt.

"Hơi nặng một chút."

Mặc Chiêu đỡ lấy kiếm, so với sức lực của nữ tử thông thường, đúng là nặng hơn không ít. May mắn trước kia Mặc Chiêu ở trong Ngục Cốc tu luyện, ảo ảnh đa dạng, các loại vũ khí đều đã dùng qua, thể lực tự nhiên đã cải thiện ít nhiều.

Không giống như ma pháp sư mang kiếm đề phòng. Đối với kiếm sư, đao kiếm là vật bất ly thân. Mặc Chiêu nhỏ giọng:"Đa tạ."

"Phần hông bên trái."

Người kia bỏ lại bốn từ này, sau đó nhanh chóng bước xuống đài.

Mặc Chiêu nghiền ngẫm bốn từ này, cảm giác vừa được nhắc nhở gì đó.

"Triệu Tử Khiêm?"

Tô Dịch Thành chứng kiến cảnh vừa rồi, khó hiểu lẩm bẩm. Triệu Tử Khiêm nổi tiếng khó gần, y tự nguyện trao kiếm cho Mặc Chiêu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, là ai đều cũng sẽ không tin.

"Trước đây Mặc Chiêu từng cứu y một mạng. Không chỉ y, Mặc Chiêu đã cứu nhiều đệ tử của học viện Đế Đô". Trực Dương cúi người giải thích:"Triệu Tử Khiêm lạnh lùng nhưng trọng ân, y đối xử với Mặc Chiêu không tệ."

Tô Dịch Thành vuốt râu, từ sau sự kiện năm đó, Triệu Bỉnh Thần không mấy khi xuất hiện. Triệu Tử Khiêm đích thực là thiên tài, tuy nhiên, y chỉ nghe theo lời Triểu Bỉnh Thần. Thánh Môn từng có ý chiêu mộ, y từ chối thẳng, không tham gia bất kỳ cuộc thi tuyển nào.

Không hiểu sao lại đột ngột đổi ý.

Võ kỹ đối với ma pháp sư mà nói, mức độ thuần thục không thể so bì với người tu luyện kiếm khí. Lục Sơ thoải mái khua khoắng thanh kiếm trong tay, dễ dàng đoán được là người đã từng luyện qua võ kỹ. So với y, thanh kiếm to nặng của Triệu Tử Khiêm và thân thể cao gầy của Mặc Chiêu là hình ảnh không mấy hòa hợp.

Lục Sơ là người bắt đầu trước.

Y tấn công Mặc Chiêu, dùng sự chủ động nhằm chiếm ưu thế. Mặc Chiêu nghiêng người né tránh, cẩn thận chống đỡ từng chiêu. Chiêu thức mà nàng sử dụng dường như có chút kỳ quái, dưới chân thoăn thoắt, đường kiếm vung xuống đều nhẹ tênh, ngay cả khi tấn công Lục Sơ cũng không mang theo sức nặng. Nàng duy trì một khoảng cách an toàn, phòng thủ an toàn, tấn công an toàn.

So với hai từ giao đấu, nói rằng nàng đang tự mình tự luyện tập một bộ võ kỹ có vẻ hợp lý hơn.

Lục Sơ không phải là người duy nhất cảm thấy kỳ quái.

"Bộ võ kỹ này nhị sư huynh mới học sao?"

Mặc Trần nhíu chặt mày, người xung quanh y không ít người cùng chung thắc mắc. Động tác của Mặc Chiêu đẹp thì có đẹp, tuy nhiên không đủ lưu loát, giống như từ trong trí nhớ lục lọi ra, lần đầu tiên tự mình luyện tập.

Lâm Hiên không biết nghĩ gì, gật đầu nói:"Không sai."

Lăng Tử Hàm tưởng vừa nghe lầm:"Ngươi vừa nói cái gì?"

"Bộ võ kỹ kia là lần đầu tiên y sử dụng, cũng vì là lần đầu nên không đủ thành thục. Nếu như ta không nhầm, y chỉ mới đọc thứ này ở đâu đó, bây giờ đang cố gắng nhớ lại. Thân thủ của Mặc Chiêu không tệ, thế nhưng cách y thường làm là tấn công vào yếu điểm của đối phương, từng chiêu đều mang theo sát khí. Nếu sử dụng cách đánh đó ở đây, sợ rằng không tránh được cái danh tiểu nhân nham hiểm."

Hiếm khi Lâm Hiên chủ động nói một câu dài, nghe có vẻ kỳ lạ, trái lại ngẫm nghĩ rất hợp tình hợp lý. Lăng Tử Hàm căng thẳng nắm chặt tay:"Nếu chỉ là lần đầu, nhị sư huynh làm sao thắng được. Nham hiểm thì sao chứ, ngay cả tính mạng cũng đem ra đặt được, chuyện này mới là trọng yếu."

Gần như cùng lúc với y nói, Mặc Chiêu trên đài đấu đột nhiên đẩy nhanh tốc độ. Vẫn là bộ võ kỹ trước đó, từng chiêu thức như thật như giả, phóng khoáng linh hoạt, đường kiếm xé gió mà đi. Bảo kiếm của Triệu Tử Khiêm trong tay nàng như biến thành một cây kiếm gỗ, nàng dùng nó múa một điệu đẹp đẽ hoa lệ nhưng sắc bén, dưới vũ đạo ẩn chứa khí thế kinh người.

Mặc Chiêu của bây giờ và Mặc Chiêu của trước đó như là hai người hoàn toàn khác nhau. Tựa như một người vừa mới học, và một kẻ đã học thành tài.

Ánh mắt Mặc Chiêu lạnh lùng dọa người, Lục Sơ bừng tỉnh, tức tốc thủ thế. Mặc Chiêu không giống trước kia đánh như vui đùa, ép Lục Sơ vào một góc, tay chân dần trở nên luống cuống. Đúng như Triệu Tử Khiêm nhắc nhở, phần hông bên trái là điểm yếu của Lục Sơ. Chỉ cần không ngừng tấn công điểm này, Lục Sơ tự khắc sẽ rơi vào thế yếu.

Mặc Chiêu nghiêng người, tay phải vung kiếm tạo thành một hư chiêu. Lục Sơ cắn răng, ngửa người tránh khỏi. Đúng lúc này, lấy gót chân làm điểm tựa, cả người Mặc Chiêu phi tới với tốc độ không tưởng.

Khi Lục Sơ đứng thẳng người, kiếm của Mặc Chiêu đã kề sát cổ y.

Mặc Chiêu chỉ giữ tư thế đó một lúc, sau đó thu kiếm, lui về sau một bước.

Thắng bại đã rõ.

Trước khi những người dưới đài kịp thời phản ứng, một tiếng xé gió vang lên bên tai. Mặt nạ sắt của Lục Sơ bị thứ gì đó đập vào, rơi xuống đất, một tiếng keng vang lên lanh lảnh, vỡ thành từng thanh âm dài ngắn nối tiếp. Lục Sơ như bị giật phăng lớp áo chùm bên ngoài, theo bản năng lấy tay che mặt, mặc kệ vết thương trên người do đường kiếm của Mặc Chiêu ngây ra.

Đến chính Mặc Chiêu cũng giật mình một chốc.

Vừa thấy Lục Sơ hai tay ôm mặt, Mặc Chiêu nhanh như chớp hoàn hồn. Đệ tử xung quanh còn chưa kịp nhìn ngó, quanh người Lục Sơ đã được bao bởi lớp vải trắng mỏng tang. Mặc Chiêu dùng kiếm không do dự xẻ chiếc áo choàng thành hai nửa, chân đá chiếc mặt nạ về phía Lục Sơ.

"Dưới chân ngươi."

Lục Sơ vội vàng sờ soạng dưới đất, lúng túng đeo mặt nạ lên mặt. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc ập đến, y lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Chiêu cúi người nhặt mảnh dao nhỏ trên đất, ánh mắt thản nhiên quét quanh một vòng. Dây mặt nạ của Lục Sơ là do mảnh dao này cứa đứt, kẻ kia phỏng chừng chưa nghĩ tới việc Mặc Chiêu sẽ dùng vải che cho Lục Sơ, kết quả mọi việc đều biến thành công cốc. Lục Sơ vừa rồi hoảng loạn như vậy, xem ra ám ảnh với nửa bên mặt bị hủy cũng không phải chuyện nhỏ.

Trước mặt bao nhiêu người ngang nhiên dùng thủ đoạn, chẳng biết là không màng, hay tự tin đến mức không nghĩ tới việc bị người khác vạch trần.

"Ta thua."

Lục Sơ đứng dậy, một cái chớp mắt đã trở lại bộ dạng bình đạm như ban đầu, sự thất thố thoáng qua như thể chưa từng có. Y vung chân đá mạnh vào cột gỗ, hai chiếc bình trên cao rơi xuống, y đón lấy cả hai, nhưng bình ngọc trắng lại được thảy vào tay Mặc Chiêu. Bình ngọc còn lại được y dốc ngược ra tay, không chút do dự đem độc dược nuốt vào.

"Dược này bao lâu sẽ phát tác?"

Lúc y hỏi Mặc Chiêu, giọng điệu vẫn còn thản nhiên như không. Mặc Chiêu đáp:"Hai canh giờ."

"Người lúc trước cứu Mộ Kiến Vân cũng là ngươi phải không?"

Mặc Chiêu gật đầu:"Không sai."

"Đáng tiếc."

Lục Sơ khẽ lắc đầu, trong âm điệu tràn ngập nuối tiếc. Y tiến gần Mặc Chiêu, giọng đè xuống thật trầm:"Đã lâu ta mới gặp được người hợp ý đến vậy. Đáng tiếc ngươi lại là người của Thánh Môn."

Nếu là người của Thánh Môn, từ đầu đã định sẽ đi hai con đường.

"Ta không phải người của Thánh Môn."

Trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải.

Mặc Chiêu mỉm cười lướt qua Lục Sơ. Trong người y bỗng dội lên cảm giác khó chịu, cùng lúc nghe thấy giọng nàng thoáng qua như gió.

"Mời ngươi mang giải dược của Túc Độc đến Thánh Môn, chúng ta lấy dược đổi dược."