Thiên Di

Chương 105: Để ta ở bên nàng (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thứ mà Triệu Bỉnh Thần gọi là chân tướng, Mặc Chiêu đã nghĩ tới không chỉ một lần, chỉ chưa từng nghĩ tới mẫu thân còn có một muội muội sinh đôi. Tiêu Linh ở trong lòng nàng chiếm một vị trí thần thánh, nàng tuyệt đối tin vào nhân phẩm của mẫu thân, người luôn răn dạy nàng đạo nghĩa nhân sinh. Mặc Chiêu không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Nàng thà tin Tiêu Nha kia là một người gian trá xảo quyệt, còn hơn tin rằng mẫu thân nàng hoài thai cốt nhục của Nhan Tự, còn sẵn sàng vứt bỏ hài tử mình sinh ra.

Nghĩ thông suốt, giọng nàng nhẹ hẳn đi:"Ngươi hận Tiêu Linh từng ấy năm chỉ vì nàng ấy bỏ trốn, để Tiêu Nha phải gả cho Nhan Tự."

"Khi Nha Nhi sắp sinh, nàng ấy bị ả yêu nữ đó hạ độc. Nếu không, nàng cũng sẽ không chết."

Mặc Chiêu sửng sốt, những chuyện khác còn có nhiều ẩn tình, còn việc này, nàng dám đảm bảo không phải do mẫu thân nàng làm. Tiêu Linh từ khi ở Thánh Môn đã là một người lạnh lùng, nàng có sự kiêu ngạo của nàng, nếu không ưa ai sẽ trực tiếp giết chết, không thể nào làm ra loại hành động bỉ ổi thế này. Triệu Bỉnh Thần đã từng nghĩ tới chăng, nếu có hận cũng là Tiêu Nha hận, mâu thuẫn của hai người vì cớ gì lại đổ hết lên đầu Tiêu Linh?

"Ta sẽ nói với Nhan Tịch. Nhưng mà, trên đời này thật sự có hai người giống nhau như đúc?"

Triệu Bỉnh Thần ngẫm nghĩ rồi trả lời:"Bởi vì cùng là nữ nhi nên giống nhau như đúc. Có khác thì khác, ở đuôi mắt Nha Nhi có một nốt ruồi son, còn Tiêu Linh thì không. Có điều, trước kia Nha Nhi chỉ được đi lại trong Thánh Môn, để tránh nghi ngờ, nàng hay dùng phấn che đi."

"Vậy còn trận quyết chiến trên đỉnh Ngọc Lâm thì sao? Thánh Môn hô hào nhiều bang phái, không sợ người người nhận ra bí mật cất giấu bao lâu nay?"

"Ngươi cũng nghĩ tường tận đấy nhỉ?". Triệu Bỉnh Thần châm chọc, song vẫn nói:"Đã mất công che giấu bao nhiêu năm, đương nhiên không thể để lộ ra. Năm đó Tiêu Linh vì không muốn để lộ tung tích, trên dưới ma giáo không một ai biết tên của giáo chủ phu nhân, ngươi cũng biết chuyện này rồi chứ? Thánh Môn một mặt cử người đi ám sát nàng ta, vì không muốn để lộ, chuyện Nha Nhi thay ả gả đi vẫn giấu kín như bưng. Mọi người đều cho rằng, phu nhân của Vu Tộc khi đó vẫn là vị Thánh nữ cao cao tại thượng."

"Cuối cùng thì sao? Ha ha... cuối cùng khi không thể giấu được nữa, lời đồn của Nghịch Thiên tâm pháp lan ra, Thánh Môn nhân cơ hội này trước mặt tất cả các môn phái công bố với bên ngoài. Thánh nữ Thánh Môn bị tâm ma nhiễu loạn, bỏ trốn theo một đại ma đầu, một đoạn thời gian trước đó có Nha Nhi làm vật thay thế, không một ai nhắc tới, coi như đã chìm vào lãng quên."

"Nhan Tịch được gửi vào Dược Cốc, ngoài người của Vu tộc, không một ai biết y là thiếu chủ, chẳng qua chỉ là một cái danh hào. Còn Nha Nhi... Nha Nhi phải sống dưới cái tên Tiêu Linh bao nhiêu năm, bị Thánh Môn vứt đi như giày rách, ngay cả đến chết cũng không yên."

Mặc Chiêu tựa lưng ra sau ghế, trong lòng mỏi mệt. Nàng vô thức nhìn qua bóng người đứng trong góc khuất, bóng tối che lấp không nhìn rõ hình dáng. Ngay từ khi y bước xuống theo nàng, nàng ngầm cho phép, Triệu Bỉnh Thần cũng đã nhận ra.

Lão nói hết tất cả, cho nàng nghe, cũng là cho người kia nghe.

Mặc Chiêu đứng dậy:"Ta đồng ý với điều kiện của ngươi. Đến lúc đó, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn ở lại đây. Ta không làm khó ngươi, ngươi cũng rõ cái gì nên làm."

Nàng đi thẳng qua bóng người trong góc, nhảy ra khỏi mật đạo. Giọng của người đó khàn khàn:"Những gì người vừa nói có phải là thật không?"

Triệu Bỉnh Thần ngã xuống giường, quá khứ như một giấc mộng dài giày vò lão từng ngày. Lão che mắt, trầm giọng quát:"Đi ra ngoài."

Mặc Chiêu đứng ngoài sân, hai tay chắp đằng sau, để lại một bóng lưng cô độc. Nghe thấy tiếng động phía sau, nàng bắt đầu bước chậm từng bước.

"Ngươi không sợ ta biết nơi ngươi giấu phụ thân sẽ cướp ông ấy về sao?"

"Ta tin lời thề của ngươi."

"Vậy tại sao lại muốn ta nghe chuyện này?"

Mặc Chiêu quay đầu:"Ngươi không muốn?"

Triệu Tử Khiêm lắc đầu, nếu không phải y nói với nàng manh mối, nàng cũng sẽ không đi tìm Triệu Bỉnh Thần.

"Phụ thân từ trước đến giờ chưa bao giờ coi ta là hài tử, bởi vì khi sinh ra ta, mẫu thân mất máu quá nhiều mà mất mạng."

Giọng nói của y tan ra trong đêm, có một loại bi thương khó giấu. Mặc Chiêu vẫn luôn thắc mắc thái độ của Triệu Bỉnh Thần đối với Triệu Tử Khiêm, nhất là sau đêm nay, khi biết được Triệu Tử Khiêm là hài tử của lão với người lão yêu nhất.

Giờ thì nàng đã rõ, lão không biết trút giận vào ai, nên mới đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Triệu Tử Khiêm.

Mặc Chiêu dừng chân, quay người tóm tay Triệu Tử Khiêm. Trong lúc y ngỡ ngàng, cả người đã bị nàng kéo đi thật xa. Định thần lại, hai người đã ở trong một quán rượu cũ, bốn bề vắng lặng, mưa bụi bên ngoài hắt qua cửa sổ chưa hoàn toàn đóng chặt.

"Đứng đấy làm gì, rót rượu."

Mặc Chiêu tự nhiên ngồi xuống ghế dài, Triệu Tử Khiêm rót rượu đầy hai chén lớn, nàng uống sạch một chén. Vị rượu nồng khiến nàng vô thức nhíu mày, lại uống thêm một chén nữa.

"Muốn uống thì ngồi đấy, không thì tự mình trở về."

Triệu Tử Khiêm đương nhiên không để Mặc Chiêu ở lại đây một mình, y ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu. Không biết Mặc Chiêu đang nghĩ gì, uống hết chén này tới chén khác, như thể thứ nàng đang uống là nước lã, vị nhạt nhẽo, bao nhiêu cũng không đủ.

Mặc Chiêu luôn biết mình uống rượu không giỏi. Quán rượu này là một trong những sản nghiệp của nàng, có say ngất ở đây cũng không gây ra chuyện, huống hồ còn có Triệu Tử Khiêm canh chừng. Nàng cũng không biết tại sao muốn uống rượu, uống vào một chén nữ nhi hồng, cảm thấy thứ này còn tốt hơn Thanh tâm đan, trong đầu chuếnh choáng mơ màng, cái gì cũng không nghĩ, đầu không đau.

Thứ tốt. Thứ tốt đây mà.

Triệu Tử Khiêm thở dài nhìn Mặc Chiêu, gạt hết suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, chuyên tâm uống rượu. Say cũng tốt, có thể uống rượu cùng nàng, say cũng tốt.

Tửu lượng của Triệu Tử Khiêm không tệ, khi Mặc Chiêu say khướt, y chỉ mới ngà ngà, còn kịp đỡ người đang gà gật trước khi ngã sấp xuống. Sợ nàng ngã lần nữa, Triệu Tử Khiêm ngồi xuống bên cạnh nàng, cánh tay nắm lấy mép bàn, giam Mặc Chiêu vào trong lòng mình.

Nàng ngước mắt nhìn y, má đỏ hồng, hai mắt lúng liếng phủ một lớp sương mờ. Tóc đen dài lướt qua tay y, mang lại những xao động lạ lẫm. Bàn tay nhỏ vỗ vào mặt y, nàng nhíu mày, miệng nhỏ hơi chu lên.

"Ngươi không phải chàng. Không hôn."

Nghe ngữ điệu bất mãn của nàng, trong lòng Triệu Tử Khiêm trào lên một ngọn lửa. Cả người y nóng bừng, tay giữ cằm nàng, gằn giọng hỏi:"Nàng muốn hôn ai?"

Mặc Chiêu khó chịu giãy giụa, Triệu Tử Khiêm ghé thấp mặt lại gần, để hơi thở của hai người giao hòa. Y nói như dụ dỗ:"Nói cho ta biết, nàng muốn hôn ai?"

"Ngân Tử... A Diêm... còn có... còn có A Tịch... nhiều... nhiều...."

Đều là những người y quen.

"Thêm ta được không?". Trong mắt Triệu Tử Khiêm ánh lên chua xót, y siết chặt cả người nàng vào lòng, để nàng cảm nhận hơi nóng trên người y:"Chiêu, nàng thêm ta được không, để ta ở bên nàng."

Mặc Chiêu chớp mắt:"Ngươi là ai?"

Triệu Tử Khiêm cúi người hôn nàng.

Nàng nghe thấy cũng được, không nghe thấy cũng được, y hiện giờ chỉ muốn hôn nàng.

Y che lấp đôi môi mềm mại của Mặc Chiêu, răng môi thân mật quấn quýt, nàng cựa người vùng vẫy, y ép chặt nàng về phía mình. Nam tử dè dặt mút vào từng chút một, dần dần, chạm nhẹ không làm y thỏa mãn, thừa dịp nàng há miệng xông vào, hai đầu lưỡi chạm vào nhau, Mặc Chiêu rên lên một tiếng. Nàng chống tay vào lồng ngực cường tráng, dưới lòng bàn tay là tiếng tim đập vang dội. Triệu Tử Khiêm hôn nàng tới tấp, từ ngây ngô tới thuần thục, bá đạo cướp đoạt hơi thở của nàng.

Cả người Mặc Chiêu mềm nhũn, tay bám chặt vào vạt áo người trước mặt mới không té lăn ra đất. Đến lúc nàng không thở nổi nữa, Triệu Tử Khiêm buông nàng ra, tay đỡ gáy nàng kéo lại, một lần nữa ập đến dây dưa.

"Chiêu... Chiêu..."

Giọng y khàn khàn, bàn tay to vuốt dọc sống lưng nàng. Cảm xúc khác lạ nhen nhóm trong cơ thể, Mặc Chiêu hừ nhỏ như mèo kêu, mắt ngập nước, đẹp không gì sánh nổi. Trong mắt Triệu Tử Khiêm lúc này, cái gì cũng không thấy, chỉ thấy một yêu tinh mị hoặc bị y ôm gọn trong khuỷu tay, đôi môi sưng đỏ mọng ướt. Triệu Tử Khiêm hôn nàng không ngừng nghỉ, nuốt hết tiếng rên rỉ của nàng vào trong bụng.

Chỉ có hôn nàng không ngừng mới có thể khỏa lấp được cảm giác khô nóng và trống rỗng trong người y.



Triệu Tử Khiêm