Thiên Di

Chương 107: Tên của ta (2)





Từ Khôn giật mình, thái độ của Tô Dịch Thành hóa ra đều do tên tiểu tử này cố ý tạo nên. Lão vừa kinh sợ vừa tò mò, một người có năng lực và loại khí thế lớn như vậy sẽ là người của môn phái nào. Lão vội đổi lại cách hỏi:"Ngươi muốn giết Tô Dịch Thành sao?"

Mặc Chiêu chơi đùa với cây sáo trong tay:"Nếu ngươi tình nguyện chết thay, ta sẽ cân nhắc cẩn thận."

Đáp án cái kiểu gì thế.

Mặc Chiêu cũng đổi lại cách trả lời:"Nguyện ý làm thế thân cho người khác chỉ có ba lý do, một là nhận được ân tình, hai là bị điều khiển, ba là nhận được lợi ích. Ngươi chỉ cần nói đáp án, ta sẽ cho ngươi lựa chọn."

Từ Khôn lén lút mắng Mặc Chiêu trong lòng, đồ giảo hoạt này e rằng đã tính hết đường lui. Không thấy Từ Khôn hồi đáp, Mặc Chiêu nhướng mày, vẻ mặt hơi biến đổi:"Ngươi không phải là tình nhân của lão đấy chứ?"

Từ Khôn:"..."

Lão quắc mắt nhìn Mặc Chiêu:"Ngươi đừng tưởng ai cũng là thiên tài giống ngươi, sinh ra đã là một ma pháp sư song hệ."

Từ Khôn trước đây chỉ là một đệ tử không hề nổi bật. Lão dựa vào đan dược của Tô Dịch Thành để tấn cấp, Tô Dịch Thành coi lão như thế thân, quan hệ hai bên cùng có lợi. Tô Dịch Thành bản tính gian trá, những năm nay, Từ Khôn vì lão chịu không ít khổ cực. Nếu là trao đổi lợi ích, không bao giờ có quan hệ phụ thuộc vĩnh viễn, càng không có thứ gọi là trung thành.

"Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết ngươi muốn ta làm gì chưa?"

Mặc Chiêu nhìn lão, đôi mắt sáng như phủ một lớp sương mờ.

Dường như Từ Khôn nhìn thấy xung quanh đồng tử của nàng có một vòng sáng đỏ, nụ cười quỷ dị bắt đầu từ khóe miệng, dần dần kéo thành một đường cong đẹp mắt

- --

Dạo gần đây, Thánh Môn liên tiếp gặp phải những sự kiện kỳ lạ. Bốn đại hộ pháp của Thánh Môn mất mạng dưới tay Ám Di Các, các trưởng lão nghĩ tới cái chết của Kim Thành, mối liên hệ tưởng như mơ hồ, thực chất vô cùng rõ ràng. Không ít đệ tử Thánh Môn đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ, giống như có một bàn tay vô hình trong bóng tối thao túng hết thảy, đẩy Thánh Môn vào tình thế hỗn loạn.

Dọc đường đi về Nguyệt Thánh Điện, đầu mày Tô Dịch Thành chưa từng giãn ra. Thiên Sơn Tuyết Liên không lấy được, Thánh Môn gặp xúi quẩy, tên khốn Lý Tư còn ở đó mà cùng lão tranh chấp.

Trong người nổi lên cảm giác khó chịu, Tô Dịch Thành rảo bước nhanh. Lão trầm giọng phân phó người gác cửa:"Không được để cho ai bước vào."

Giao ước giữa Tô Dịch Thành và Từ Khôn có thời hạn, từ bây giờ cho tới khi Tô Dịch Thành hoàn thành tu luyện, vừa vặn cũng chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa. Từ Khôn là thế thân, để người ngoài không nghi ngờ, lão và Tô Dịch Thành dùng chung một tẩm điện. Nếu không có việc, Tô Dịch Thành sẽ ẩn mình trong mật thất, chỉ có những đệ tử thân tín nhất của lão mới biết đến sự tồn tại của nơi này.

Tô Dịch Thành đi sâu vào bên trong, mở ra cánh cửa dẫn vào phòng ngủ. Rèm che xếp thành từng lớp, che đi hai bóng người như ẩn như hiện. Tô Dịch Thành vén một lớp màn, Từ Khôn nửa nằm nửa ngồi trên giường, vạt áo rộng mở giấu đi bóng dáng người trên giường.

Tô Dịch Thành hơi nhíu mày, hạ rèm, quay người rời đi.

Cánh tay chạm đến rèm che, trong đầu Tô Dịch Thành vụt qua hình ảnh nào đó. Lão bước nhanh tới bên giường, một cước đạp Từ Khôn xuống đất.

"Tô Dịch Thành!". Từ Khôn gầm lên.

Tô Dịch Thành không để ý tới tiếng la hét, lão vén mái tóc lòa xòa của người trên giường, hai mắt y nhắm nghiền, mặt hơi ửng đỏ.

Lão còn nhủ sao lại quen đến thế.

"Ta đã nói không được động đến y!"

Trên người Từ Khôn ăn thêm một cước nữa:"Ngươi lại dám coi lời ta là gió thoảng?"

Bao nhiêu chuyện đến cùng một lúc, Tô Dịch Thành thực sự nổi điên. Từ Khôn lui người về sau, tay ôm bả vai:"Ta... là y dụ dỗ ta trước... ta chỉ là..."

Mùi mê hương bên mũi rất nhạt, phải tập trung mới có thể ngửi thấy. Lời biện hộ của Từ Khôn hoàn toàn vô dụng, trên người Tô Dịch Thành xuất hiện sát khí. Lão bế người trên giường hướng về phía mật thất, lạnh lùng đảo mắt qua Từ Khôn:"Ngày hôm nay không được ra ngoài."

Người được bế vào trong mật thất, Tô Dịch Thành đặt y lên giường. Thân nhiệt y càng ngày càng cao, hai má đã đỏ ửng, hàng mi dài phiếm nước, từng hơi thở đều dụ hoặc.

Một vưu vật trời sinh, chẳng trách Từ Khôn không nhịn được.

Tô Dịch Thành chạm vào người Mặc Chiêu, y khó chịu trở mình, vạt áo trên người buông lỏng. Y gần như úp sấp người, mắt Tô Dịch Thành tối sầm, tay hơi run kéo xuống áo ngoài, một vùng bả vai từ từ trắng nõn lộ ra. Da thịt trơn mịn như bạch ngọc, bên trên như phủ một lớp mồ hôi mỏng, hạ thân Tô Dịch Thành nóng lên tức thì.

Cùng lúc đó, đằng sau cánh cửa, Nhan Nặc không nhịn được thấp giọng:"Lâm công tử, Triệu công tử, nếu hai người không thu lại sát khí trên người, chúng ta sẽ bị phát hiện mất."

Lâm Hiên và Triệu Tử Khiêm quay đầu lại, ánh nhìn khiến Nhan Nặc sợ đến chết khiếp. Hai người thu lại sát khí trên người, nhìn chằm chằm vào bàn tay để trên vai Mặc Chiêu, mắt như có lửa. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tô Dịch Thành đã chết ngàn lần dưới tay họ.

Lâm Hiên thực không hiểu, đường đường là một nữ tử, sao có thể đem bản thân làm mồi nhử mặc lời can ngăn. Ý nghĩ trong đầu Triệu Tử Khiêm cũng không khác mấy, điều khiến y đau hơn là, y không đủ phân lượng để ngăn nàng, càng không đủ sức để thay nàng làm điều nàng muốn. Y ngồi đợi trong thấp thỏm và oán trách bản thân vô năng.

Mặc Chiêu nghiêng người, khi nhìn thấy Tô Dịch Thành, cặp mắt mập mèm mở to. Nàng như tỉnh hơn phân nửa, cả người co rụt lại:"Tô Dịch Thành, ngươi lại dám bỏ thuốc ta!"

Mắt đẹp tràn ngập tức giận, giọng nàng do thuốc mà hơi khàn, mỏng manh yếu ớt, mang theo một loại từ tính khó có thể diễn tả thành lời. Bộ phận bên dưới đã trướng to, biết nàng hiểu lầm, Tô Dịch Thành quyết định gạt hết, không thể vì một lần sơ sót mà lộ ra bí mật đã chôn giấu bao năm.

Nhân lúc Tô Dịch Thành không để ý, Mặc Chiêu tụ hồn lực đánh về phía lão. Lão nghiêng người tránh né, hóa giải công kích của nàng. Lão từ lâu đã là pháp thánh trung cấp đỉnh, nếu có thể thuận lợi hoàn tất tâm pháp song tu, nhất định sẽ tấn lên pháp thánh cao cấp. Những đòn tấn công của Mặc Chiêu đối với lão chỉ là trò trẻ con, lão híp mắt nhìn, bởi vì nàng sử dụng hồn lực, mị dược trong người càng đẩy nhanh tiến độ, cả người nàng ửng một sắc hồng mê người. Mùi hương ngày một nồng hơn, Tô Dịch Thành không thể chịu được nữa, vươn tay tóm lấy cả người nàng, kéo nàng về phía mình.

"Cút!". Mặc Chiêu cắn răng rít lên.

"Độc này ngươi không giải được. Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm đau ngươi."

Mặc Chiêu hoảng loạn lùi về phía cuối giường, Tô Dịch Thành vô tình để ý, vạt áo lộn xộn của nàng tuốt xuống, chiếc cổ trắng nõn xinh đẹp cực kỳ. Mà ở nói đó, không có hầu kết mà nam nhân nên có.

"Ngươi là nữ tử?"

Tô Dịch Thành bất ngờ. Nam nữ với lão không quan trọng, tuy nhiên nếu là một nữ tử có ma pháp cường đại như Mặc Chiêu, so với nữ tử thông thường, việc song tu sẽ cho lão vô vàn ích lợi. Lão càng dịu giọng:"Ta không muốn làm đau ngươi. Đây là chuyện sẽ khiến ngươi khoái hoạt. Chỉ cần ngươi ngoan, ta sẽ giúp ngươi tấn cấp."

Mị dược xâm chiếm trí óc Mặc Chiêu, nàng cắn lưỡi cố duy trì tỉnh táo. Mị dược mà Từ Khôn dùng vốn lấy từ chỗ lão, có thể khiến một nữ tử trung trinh thành tận cùng dâm mĩ, ngoài lão và Từ Khôn, không ai có giải dược. Quan sát những biến hóa trên thân thể Mặc Chiêu, lão biết, nàng sắp nhịn đến cực hạn. Không biết vì sao, lão vừa không muốn làm đau nàng, vừa muốn hung hăng tiến vào nàng, giày vò nàng cho đến khi nàng cầu xin lão.

Đôi môi đỏ mọng của nàng có một vệt máu, hai mắt Tô Dịch Thành tối sầm, túm lấy nàng bất chấp nàng có đồng ý hay không. Mặc Chiêu đá chân, lão thuận thế bắt lấy cổ chân mượt mà trơn mịn, từng ngón chân nhỏ nhắn sạch sẽ như châu ngọc. Tô Dịch Thành kéo mạnh, Mặc Chiêu đổ ập vào người lão.

"Tô Dịch Thành."

Lão nghe thấy nàng lẩm bẩm tên lão, nói như mê sảng, có một loại cảm giác quỷ dị khát máu, nơi trái tim giống như bị người ta châm một châm thật dài, đau đớn chân thực.

Chân thực?

Tô Dịch Thành trợn mắt, không thể tin nhìn xuống, Mặc Chiêu nhảy ra khỏi giường, đạp vào người lão một cước. Không giống trước đây vô lực, cước này vừa nhanh vừa mạnh, Tô Dịch Thành không kịp tránh, thân hình lảo đảo.

Dục vọng biến mất hoàn toàn, Mặc Chiêu trước mắt lưng thẳng như tùng, hai mắt trong suốt, nào có chút lửa dục vướng thân. Trong mắt Tô Dịch Thành nảy lên hung ác, lão xoay tay, hồn lực màu lam đánh về phía Mặc Chiêu. Nàng lạnh lùng vung tay, quả cầu lửa đen tuyền va vào cầu băng, một tiếng ầm đinh tai nhức óc vỡ toang trong tẩm điện.

Tô Dịch Thành phun ra một ngụm máu, cây châm dài đâm cách trái tim nửa tấc, máu từ ngực trái thấm ướt áo lão, chảy ra một dòng đen đục.

"Ngươi vì sao giải được mị dược?"

Mặc Chiêu không trả lời, hồn lực không ngừng đánh về phía Tô Dịch Thành. Một đánh một, nàng tự tin có cơ hội thắng. Thứ mà Mặc Chiêu e ngại là số thánh vật nằm trong tay lão, vì vậy, nàng không để lão có cơ hội động tay động chân, vô vàn dây leo siết cả người lão thành một cái kén. Tô Dịch Thành vùng vẫy muốn thoát, hồn lực hùng hậu không những đẩy độc tố ra ngoài mà còn khiến độc trong cơ thể lưu chuyển nhanh hơn.

Hai chân Tô Dịch Thành mềm nhũn, không khống chế được trọng tâm cơ thể, cả người ngã vật ra đất.

Cánh cửa bên ngoài đột nhiên hé mở, sau đó, hai tên đệ tử ló đầu vào, âm thanh quá lớn vừa nãy khiến chúng lo có chuyện chẳng lành. Còn chưa kịp xem rõ tình hình, hai người Triệu Tử Khiêm đã nhảy ra, một trái một phải dồn chúng vào góc. Chẳng mấy chốc, hai tên đệ tử rơi vào thế hạ phong, chúng trợn to mắt nhìn Tô Dịch Thành bị Mặc Chiêu trói lại, hai thanh kiếm kề sắc ngang cổ.

Mặc Chiêu ngồi xuống trước mặt Tô Dịch Thành, cả thân thể đầy máu khiến lão trở nên chật vật, ngoại trừ khí thế ngỡ như chưa hề bị mài mòn.

Chỉ nhìn vào mắt lão mới biết, lão đã loạn lắm rồi.

"Tò mò lắm đúng không?". Mặc Chiêu mỉm cười:"Rằng ta là ai, vì đâu mà liều cả tính mạng để tiễn ngươi xuống âm phủ."

Tô Dịch Thành thở hổn hển:"Ngươi làm sao giải được mị dược?"

Lão đã xác nhận kỹ, loại mị dược trên người nàng ngoài lão và Từ Khôn không một ai có thể giải được. Còn nữa, với hồn lực của lão, độc trên kim châm không thể nhanh chóng xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng như vậy được.

"Kim châm chỉ là một phần nhỏ". Mặc Chiêu nhìn lão chòng chọc, không muốn để lỡ bất kỳ biểu cảm nào:"Ta tìm ra nguồn dẫn nước nóng mà ngươi tắm mỗi ngày, hạ độc trong đó. Hương liệu trong phòng, độc bôi trên người ta, cuối cùng là một châm trí mạng, không có thứ nào không phải kịch độc. Bốn thứ này khi tách ra, không một ai có thể phát hiện. Đừng nói là một Tô Dịch Thành ngươi, dù có là mười Tô Dịch Thành đi nữa cũng không thể sống sót. Còn giải dược kia, ngươi nghĩ rằng là ai cho ta?"

Từ Khôn.

Lửa giận công tâm, Tô Dịch Thành tiếp tục phun ra một ngụm máu. Ngàn vạn không ngờ tên thỏ đế Từ Khôn lại có ngày dám phản bội lão. Hay cho một Mặc Chiêu, thì ra đã âm thầm hạ độc lão từ lâu.

"Nếu ngươi giết ta, cả đời sau sẽ không được yên ổn."

Mặc Chiêu như thể vừa nghe được chuyện cười. Nàng bật tiếng cười to, trong thanh âm ẩn chứa nỗi bi thương khó giấu. Trong lòng Lâm Hiên thắt lại, y muốn bước tới gần nàng, cuối cùng bị Triệu Tử Khiêm lắc đầu ngăn cản.

Mặc Chiêu dùng mũi kiếm nâng cằm Tô Dịch Thành, chậm rãi nói:"Chín năm trước bởi vì ngươi, cuộc đời ta chưa từng có một ngày yên ổn. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ sao?"

Tô Dịch Thành dịch cằm tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt dần:"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Giáo chúng không hề biết tên của mẫu thân, chỉ biết người họ Tiêu. Cũng không biết tên của ta, chỉ biết ta họ Mạc. Những thứ này có gợi nhớ cho ngươi điều gì không?"

Cả gian phòng lặng im như tờ, Tô Dịch Thành bỗng trợn to mắt. Mặc Chiêu ghé sát vào tai lão, khẽ thì thầm:"Đúng như ngươi nghĩ."

Mạc Thiên Di, tên của ta.