Thiên Di

Chương 111: Cửu công chúa




"Cửu công chúa xin dừng bước."

Giữa rừng cây tĩnh lặng, ngoài tiếng xào xạc của côn trùng, không nghe được một thanh âm nào khác. Người trước mặt không còn di chuyển, Mặc Chiêu biết nàng ta đã nghe được những gì cần nghe, nàng cũng không cần phải đuổi theo nữa.

Nàng ta quay đầu nhìn Mặc Chiêu, trong bóng tối, ánh mắt dò xét ngược lại vô cùng rõ ràng. Trên người nàng ta không mang theo sát khí, Mặc Chiêu đứng yên tại chỗ, trên môi là nụ cười hờ hững.

Sau một thoáng, một tiếng cười khe khẽ vang lên.

"Ngươi biết từ khi nào?"

Mặc Chiêu nói chậm rãi:"Vào ngày Lăng Tử Hàm hạ sinh, có một nương nương khác cũng mang thai, cuối cùng vì khó sinh mà chết. Nương nương vì không được sủng, chuyện này rất nhanh đã chìm vào quên lãng. Lương Ngọc Lâm dùng mọi cách để khiến hoàng đế hiểu nhầm Lăng Tử Hàm không phải hài tử thân sinh của lão, để lão dồn hết sự ghét bỏ lên người y, mắt nhắm mắt mở nhìn từng người từng người muốn lấy cái mạng nhỏ của y. Điều kỳ lạ là, những lần y gặp phải tai kiếp đều tai qua nạn khỏi. Chu Vũ Đế luôn cho rằng người cố gắng bảo vệ Lăng Tử Hàm là Lương Ngọc Lâm, ta lại cảm thấy không đơn giản như vậy."

"Ta mạn phép tìm hiểu về vị nương nương không được sủng ái kia. Cuối cùng lớn gan đưa ra một phỏng đoán". Mặc Chiêu không dám nói, nàng còn tìm đến phần mộ của các cung nữ biến mất cùng nàng ta, kết quả phát hiện ra đều là mộ giả.

Thanh âm của Mặc Chiêu giữa đêm tối vang lên rõ ràng.

"Năm đó Đổng Phu gây hỗn loạn trên triều, Chu Vũ Đế không phát hiện hài tử của người mình yêu thương nhất bị người khác tráo đổi. Mà người đó cũng là người suốt từng ấy năm âm thầm bảo vệ Lăng Tử Hàm, mẫu hậu thật sự của y, Bạch Thời cửu công chúa của Nam Nguyệt Quốc."

Mặc Chiêu dựa vào những gì nghe được trong mật đạo dưới Dịch Hòa Cung, đã thử đưa ra rất nhiều suy đoán. Nàng nhờ Lâm Hiên lấy lại những tư liệu từ trước kia, sau đó chắp nối thành một câu chuyện mơ hồ với hồi kết dang dở.

Sau khi Mặc Chiêu nói hết, sự trầm mặc kéo dài rất lâu. Người trước mặt bước từng bước về phía Mặc Chiêu, nàng ta bật cười thành tiếng, dùng ngữ điệu nghiêm túc nói một câu:"Ngươi biết không, trên đời này, người càng thông minh thì sẽ càng nhiều vướng bận."

Nàng ta vừa nói vừa tháo xuống khăn che mặt:"Tiểu tử kia không có năng lực, không có chí hướng, không ngờ vớ bậy vớ bạ lại lên đúng chiếc thuyền cần lên."

Mặc Chiêu khẽ nheo mắt, ánh trăng phủ lên gương mặt của Bạch Thời, tạo nên một quầng sáng mờ ảo, dù mặc hắc y vẫn có vẻ phiêu dật như thiên tiên. Lăng Tử Hàm thừa kế một phần dung mạo của mẫu thân y, thế nhưng không thừa kế được một thân khí thế ngạo nghễ ngông cuồng. Một nữ tử thế này, lẽ ra phải đứng ở trên cao, ngồi một vị trí như mẫu nghi thiên hạ.

Lời của Bạch Thời giống như một lời khen, lại giống như không phải, chung quy vẫn mang ý tứ xác thực những gì Mặc Chiêu vừa nói. Nhiều lúc Mặc Chiêu cũng không rõ, một tiểu tử vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo như Lăng Tử Hàm vì lẽ gì có thể khiến nàng giữ y bên người.

Mà thôi, trăm phương ngàn kế chẳng bằng ý trời.

Mặc Chiêu lẳng lặng nhìn rừng cây trống trải, đột nhiên hỏi:"Cửu công chúa đã đến tận đây rồi, có muốn gặp qua Tử Hàm không?"

Bạch Thời lắc đầu:"Bây giờ chưa phải lúc."

Mặc Chiêu đáp bằng một âm mũi.

"Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ hỏi ta tại sao". Bạch Thời nhướng mày.

"Cửu công chúa có lý do của riêng mình, Mặc Chiêu không dám đoán bừa. Huống chi ta luôn tin, người mới là người mong muốn hơn ai hết được nghe hai tiếng mẫu thân từ miệng Lăng Tử Hàm."

Một câu đã nói đúng tâm tư Bạch Thời, nàng càng nhìn càng thấy Mặc Chiêu hợp mắt, giọng điệu tự nhiên có thêm mấy phần chân thành:"Ta lớn hơn ngươi nhiều tuổi, không cần gọi cửu công chúa gì đó, gọi ta cô cô là được. Ngươi nhiều lần chăm sóc tiểu tử kia, ta đều đã biết. Cô cô lăn lộn đã hơn nửa đời, thật lòng khuyên ngươi một câu. Bộ dạng này của ngươi muốn giấu cũng không giấu được lâu nữa. Mặc Chiêu, nữ tử mười tám như hoa như ngọc, ngươi tự mình cân nhắc."

Mặc Chiêu cứng người, biểu cảm sửng sốt. Những lời cảnh cáo này nàng đã từng nghe từ miệng của Sở Ngân, chỉ không ngờ Bạch Thời lại có thể nhìn thấu thân phận nữ nhi của nàng. Có một rồi sẽ có hai, Mặc Chiêu hít vào một hơi khí lạnh. Nàng vội cúi người nói:"Đa ta cô cô nhắc nhở, Chiêu sẽ cẩn thận ghi nhớ. Cô cô, ta còn một vấn đề nữa, không biết có thể hỏi người không?"

"Được."

"Cô cô có từng gặp qua Lăng Tương?"

"Gặp thì chưa gặp, nhưng mà...". Bạch Thời lời ít ý nhiều:"Năm đó Lương Ngọc Lâm mang thai là thật. Nàng ta mang thai so với ta trễ hơn một tháng."

Mắt Mặc Chiêu mở to, Lăng Tương vậy mà lại là nữ nhi thân sinh của Lương Ngọc Lâm?

Mặc Chiêu trước kia từng nhờ Lăng Tử Hàm điều tra, Lăng Tương là con gái của một quý nhân không được sủng ái, ban đầu vốn là cung nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng. Sự tồn tại của nàng ta ở hoàng cung gần như vô hình. Ngày mà nàng ta được sinh ra, Chu Vũ Đế cũng không có mặt.

Phụ thân của nàng ta là ai? Xét đến sự sủng ái của Tô Dịch Thành với nàng ta, rất có thể là lão. Nếu đã vậy, tại sao đêm nay lại không thấy nàng ta xuất hiện.

Không đúng, đã rất lâu rồi nàng ta không trở về Thánh Môn.

Đương lúc Mặc Chiêu rối rắm, Bạch Thời thảy vào tay nàng một lọ nhỏ:"Thứ này cho ngươi."

Mặc Chiêu vươn tay đón lấy, không nén được lòng hiếu kỳ mở ra ngửi thử. Bên trong là một viên đan dược tròn trịa màu vàng kim, sắc vàng óng mượt, xung quanh thấp thoáng một vòng linh khí. Trong ngực Mặc Chiêu chấn động, hàng mi dài hơi run:"Đây là..."

"Ta trước kia có học được ít bản sự của sư phụ, thấy những dược liệu mà ngươi tìm kiếm, bèn đoán ngươi muốn điều chế thứ này". Bạch Thời mỉm cười nói:"Cô cô vì an toàn của tiểu tử thối nên có theo dõi ngươi, hi vọng ngươi không trách cô cô. Ngươi đã cứu mạng nó nhiều lần, thứ này xem như quà đáp lễ."

Mặc Chiêu dĩ nhiên không trách, nếu như quở trách, vậy thì nàng đúng là một người điên. Những dược liệu mà nàng cất công tìm kiếm bao nhiêu năm vẫn không đủ một phần, vậy mà Bạch Thời lại tặng cho nàng một viên đan dược hoàn hảo, còn là đan dược có phẩm chất tốt nhất. Thậm chí, sự quý giá của nó so với Nghịch Thiên Tâm Pháp khiến người người tàn sát tranh đoạt cũng không hề thua kém.

Không đợi Mặc Chiêu trả lời, Bạch Thời tiếp tục nói:"Thứ này là sư phụ để lại cho ta, từ sau khi sư phụ qua đời, chưa có một ai điều chế thành công loại đan dược này. Ngươi có lẽ cũng đã biết, nếu như ngươi không thành công, hậu quả sẽ là gì. Quyền quyết định nằm trong tay ngươi, ta không quản."

"Mặc Chiêu, chỉ một lần sơ sẩy, hậu quả khó lường."

Mặc Chiêu siết chặt bình ngọc trong tay, chẳng nói chẳng rằng quỳ một gối. Nàng cúi người thật thấp, nghiêm túc nói:"Đa tạ cô cô chỉ bảo. Nửa đời sau của Lăng Tử Hàm, Mặc Chiêu sẽ cố hết sức bảo hộ y chu toàn."

Bạch Thời ung dung nhận đại lễ của Mặc Chiêu, trong lòng âm thầm tán thưởng. Nếu vừa rồi nàng từ chối vì đan dược quá mức quý giá, Bạch Thời sẽ lấy lại không hề do dự. Người làm việc lớn phải biết cúi đầu lúc cần, đủ phóng khoáng, đủ thông tuệ. Bạch Thời biết Mặc Chiêu nói được làm được, một lời hứa của người như vậy nặng tựa ngàn cân.

"Tiểu tử thối kia ngay cả một nữ tử như ngươi cũng không bằng. A Chiêu, hi vọng khi ta quay trở lại, ngươi đã đại công cáo thành."

Tiếng nói thì thầm như thở dài, khi Mặc Chiêu ngẩng đầu, người đã đi mất.

Mặc Chiêu ngồi ngẩn ngơ, một lúc lâu mới đứng dậy, men theo bờ rừng rời đi.