Thiên Di

Chương 120: Đau đớn vô ngần



Nhan Tịch là người rõ hơn ai hết ánh mắt của Nhan Tự khi nhìn nữ tử trong tranh. Trước đây rất lâu, y cũng dùng loại ánh mắt tương tự nhìn Mặc Chiêu, cảm giác quen thuộc nhanh chóng ùa đến trong tức khắc.

Tiêu Nha cuối cùng cũng trở thành thê tử của phụ thân, phu nhân duy nhất của Vu Tộc. Điều này chẳng lẽ vẫn chưa làm phụ thân thỏa mãn. Hay là vì Tiêu Nha vốn đã có người trong lòng?

Lẽ nào là Triệu Bỉnh Thần?

Nhan Tịch niết mi tâm, vẻ mặt rối rắm hiếm có. Y và Mặc Chiêu luôn có cảm giác đã nắm được thứ gì đó trong tay, vừa mở mắt ra đã tuột khỏi. Hai người chỉ còn cách chân tướng một bước nữa, nhưng bước cuối cùng không thể nào hạ chân, cảm giác đúng là ngứa ngáy khó chịu.

Mặc Chiêu đã khôi phục lại bình tĩnh, đi xung quanh kiểm tra những nơi khác. Trong phòng có đặt văn phòng tứ bảo, đồ đều đã dùng qua, chứng tỏ Nhan Tự thi thoảng sẽ ở đây vẽ tranh. Trong mấy ngăn tủ chỉ đựng vài thứ đồ linh tinh, Mặc Chiêu rất nhanh đã kiểm xong, không phát hiện thứ gì khả nghi.

"Có người tới."

Sắc mặt Mặc Chiêu không tốt lắm. Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không có chút áp lực tâm lý nào. Hiện tại tâm tình của Nhan Tịch rất quan trọng với nàng, y kính trọng Nhan Tự, Mặc Chiêu cũng không muốn phụ tử vì chuyện này mà nảy sinh khúc mắc. Nơi này chỉ có một kệ gỗ miễn cưỡng có thể trốn đằng sau, Nhan Tịch ngồi xe lăn, làm thế nào cũng trốn không thoát.

Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu:"Ta tìm cách dụ phụ thân đi nơi khác, chàng tận dụng thời gian rời khỏi. Với thực lực hiện tại, người sẽ không dễ dàng truy được thần thức của ta."

"Không cần". Giọng Nhan Tịch rất nhẹ, nhưng Mặc Chiêu biết y đang nghiêm túc:"Nàng nấp sau kệ gỗ, ta sẽ nói chuyện với phụ thân. Là ta hồ đồ, có những chuyện cần thẳng thắn, thì nên thẳng thắn rõ ràng."

Mặc Chiêu tôn trọng quyết định của Nhan Tịch, ẩn mình sau kệ gỗ, thu lại toàn bộ hơi thở. Chẳng mấy chốc, cánh cửa bí mật một lần nữa mở ra, người bước vào hơi sửng sốt, trong mắt phượng đè nén lửa giận.

Nhan Tịch bình tĩnh gọi một tiếng phụ thân.

Không phải "Ai cho ngươi vào đây", câu đầu tiên Nhan Tự nói lại là:"Ngươi phát hiện nơi này từ bao giờ?"

"Năm mười tuổi tình cờ phát hiện, đây là lần thứ hai con tiến vào nơi này."

"Lý do?"

"Nhi tử thành thân, muốn đến báo với mẫu thân một tiếng."

Nhan Tự hừ lạnh:"Ai nói đây là mẫu thân của ngươi?"

Nhan Tịch sửng sốt. Y còn nhớ năm y tám tuổi, níu vạt áo hỏi tên mẫu thân, Nhan Tự chỉ bỏ lại một câu:"Tiêu Linh là phu nhân duy nhất của Vu Tộc" rồi đi mất. Khi đó y nghĩ, y là thiếu chủ duy nhất của Vu Tộc, Tiêu Linh đương nhiên là mẫu thân y, còn gì phải suy nghĩ nữa. Y chưa từng nghĩ tới chuyện, Tiêu Nha phải sống trong bóng tối, dưới cái danh của người khác hơn nửa đời người.

Ngọn lửa hừng hực trong lòng y dần nguội lạnh.

"Phụ thân". Nhan Tịch rũ mắt:"Có một số chuyện canh cánh trong lòng, mong phụ thân thành toàn."

Đối với hài tử duy nhất của mình, Nhan Tự không thể nói rõ cảm xúc cho y là thế nào. Nhìn tới vẻ mặt mỏi mệt của y, lão gật đầu:"Ta cho ngươi năm câu hỏi."

Nhan Tịch sắp xếp suy nghĩ trong đầu, hít sâu một hơi mới hỏi câu đầu tiên:"Mẫu thân có phải có một người tỷ muội song sinh giống người như đúc?"

"Phải."

"Làm thế nào để phân biệt hai người?"

"Đuôi mắt một người có một nốt ruồi son, một người không có."

"Sinh ra con không phải do phụ thân tự nguyện, chuyện này có đúng không?"

Nghe đến đây, không biết nhớ tới chuyện gì, Nhan Tự liếc y, đáy mắt thoáng qua vẻ châm chọc. Một nét châm chọc mỏng manh như mũi dao sắc đâm vào lòng Nhan Tịch, thân mình y hơi run, bàn tay của người nấp sau kệ gỗ cùng lúc siết lại thật chặt. Nhan Tự hơi gắt gỏng hỏi ngược lại một câu:"Ta bị người ta bỏ thuốc, ngươi nghĩ xem ta có nguyện ý không?"

Từ phía Mặc Chiêu nhìn ra, không thấy rõ nét mặt Nhan Tịch, chỉ cảm nhận được bi thương bao trùm lên thân thể gầy yếu của y:"Mẫu thân của con và người đó hiện giờ đang ở đâu?"

"Một người bị hạ độc chết, một người bạo kiếm khí chết". Nhan Tự lạnh lùng:"Ngươi còn một câu hỏi cuối cùng."

Mặc Chiêu đứng sau kệ gỗ, tim đập như trống dồn. Nàng nghe thấu ngữ điệu ngập ngừng của Nhan Tịch, nghe y run giọng hỏi:"Năm đó, là mẫu thân bỏ con lại chỗ người..."

Sắc mặt Mặc Chiêu tức thì trắng bệch. Nàng không đoán sai, Nhan Tịch vẫn để tâm đến chuyện này.

Nhan Tự chưa nghe hết câu đã ngắt lời:"Là mẫu thân ngươi bỏ rơi ngươi, nói vậy cũng không sai."

Hứng thú vẽ tranh đã không còn, lão phất tay bước nhanh ra ngoài. Đi tới cửa, Nhan Tịch chần chừ hỏi vọng ra:"Phụ thân, người một chút cũng không thắc mắc vì cớ gì con đột ngột hỏi người những chuyện này sao?"

Nhan Tự quay đầu lại, nửa gương mặt yêu dị ẩn trong bóng tối. Lão nhìn Nhan Tịch chăm chú, ngũ quan khí độ giống người kia bảy phần, giọng thoáng dịu đi:"Tiểu Vũ, dẫu ngươi không phải thân sinh của ta cùng người ta ái mộ, ngươi vẫn là thiếu chủ duy nhất của Vu Tộc, là người thừa kế Vu Tộc. Chuyện qua đã qua, cùng thê tử của ngươi hòa hảo, đừng nghĩ nhiều nữa."

Lão không hỏi Nhan Tịch biết được những điều này từ đâu, nói xong thì cất bước ra ngoài.

Cả người Mặc Chiêu như bị rút hết sức lực, trượt người ngồi bệt xuống. Nàng cố gắng bình tâm, song lòng rối như tơ vò, phiền chán tột cùng giăng mắc trong đầu. Liếc sang Nhan Tịch, y chẳng khác là bao, mặt mày bần thần, rõ là ngổn ngang trăm mối. Mặc Chiêu thường ngày nhanh mồm nhanh miệng, bấy giờ một câu cũng không nói, im lặng đưa Nhan Tịch trở lại phòng.

Mặc Chiêu nhìn người đang trầm mặc, hàng lông mày cau lại không che nổi nét chán chường, nàng nhẹ giọng nói:"Chàng nghỉ ngơi trước đi. Ta đi ra ngoài trước."

Nhan Tịch giật thót, ngỡ như vừa tỉnh lại từ trong mộng, bắt lấy tay nàng kéo về:"Nàng đi đâu?"

Ngữ điệu sốt sắng của y càng làm Mặc Chiêu xót xa. Nàng quỳ một gối trước giường, lựa lời nói:"Bây giờ chàng đang khó chịu, lòng ta cũng loạn, sợ nói chuyện lại càng khiến chàng rối rắm hơn. Ta chỉ ra ngoài chút thôi, không đi đâu xa đâu."

Nhan Tịch bỗng nhỏm người hôn nàng, Mặc Chiêu kinh ngạc, vô thức nghiêng đầu né tránh. Động tác trong vô thức của nàng khiến cả người Nhan Tịch cứng đờ, Mặc Chiêu thầm nhủ không xong, vội vàng muốn mở miệng giải thích. Cánh môi mấp máy vài lần, nàng không nén nổi một tiếng thở dài, trở lại bộ dáng trầm mặc như trước.

Nàng biết phải nói thế nào? Nhan Tự không có lý do gì phải lừa gạt bọn họ. Mặc Chiêu không để tâm đến miệng lưỡi người đời, nhưng nghĩ tới phụ mẫu dưới suối vàng, nàng không thể nào bình thản được.

"A Chiêu, nàng có muốn đi cùng ta không?"

Nhan Tịch đột nhiên bắt lấy tay nàng, ánh mắt vốn lạnh nhạt dửng dưng giờ nhiễm một vệt đen. Thứ Mặc Chiêu nhìn thấy là sự cố chấp điên cuồng cưỡng chế đòi thoát ra ngoài.

"Không cần báo thù nữa, được không? Nàng không phải nói sẽ không bao giờ rời xa ta nữa sao, chúng ta cùng đi, tới một nơi không ai biết. Ta không quan tâm đến thân phận thiếu chủ, không quan tâm đến mấy thứ huyết thống đó, chúng ta an ổn sống nốt cuộc đời còn lại, có được không?"

"A Tịch..."

Nhan Tịch cười giễu một tiếng:"Nàng vẫn muốn đi, đúng không?"

"Ta sẽ không đi". Mặc Chiêu chậm rãi nói từng chữ.

"Được". Nhan Tịch nhìn thẳng vào nàng, vành mắt hơi đỏ, không hề cho Mặc Chiêu có cơ hội trốn tránh:"Vậy nàng hôn ta đi."

Mặc Chiêu không dám tin nhìn xuống bàn tay đang bấu chặt tay mình. Ngón tay thon dài, trắng bệch hơn tuyết, vì dùng sức mà bàn tay nổi lên gân xanh. Thở ra một hơi dài, Mặc Chiêu lắc đầu:"Ta không thể."

Trong mắt Nhan Tịch có gì đó vỡ vụn, u ám thay thế bằng tuyệt vọng. Câu trả lời của nàng đã phá vỡ sự chờ đợi sâu nhất trong lòng y:"Ta biết mà, nàng vẫn để ý, vẫn để ý..."

"A Tịch, ta không thể không để ý."

Những tổn thương và sợ hãi của Nhan Tịch, Mặc Chiêu đều nhìn thấy rõ ràng. Nàng không muốn giấu giấu giếm giếm, lấp liếm cho qua chuyện. Thật sự làm vậy, có thể tạm thời an ủi Nhan Tịch, sớm muộn cũng gây ra khúc mắc về sau.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

"Vậy sau này ta nên gọi nàng là gì đây. Muội muội?"

Hai chữ bật ra khỏi miệng, đáy mắt Nhan Tịch ánh lên vẻ lạnh lùng. Mặc Chiêu thoáng giật mình, nàng cau mày, không hiểu sao thoáng bài xích cách gọi này:"Chuyện này để sau hẵn nói."

Nếu là ngày thường, Nhan Tịch hiển nhiên sẽ nhận ra sự bài xích của Mặc Chiêu. Đương lúc tâm trạng rối loạn, chỉ cần nghĩ tới việc không thể thân thiết với nàng như trước kia đã khiến y phát điên. Lồng ngực phập phồng đè xuống lửa giận, y buột miệng:"Cũng phải, bên cạnh nàng có nhiều nam tử ưu tú như thế, thiếu bớt một người cũng không thành vấn đề."

Lòng Mặc Chiêu quặn đau, một câu này thực sự đã làm tổn thương nàng.

"A Tịch, chàng đang mất bình tĩnh". Mặc Chiêu đứng dậy, vỗ nhẹ lên tay y rồi quay người trở ra, không có vẻ gì là tức giận với những gì y vừa nói:"Đến khi chàng bình tâm lại, chúng ta sẽ nói chuyện này sau."

Lần này, Nhan Tịch không giữ nàng lại.

Y không thấy nàng sắc mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo bước ra ngoài.

Lần đầu tiên vận nữ trang vì người nàng yêu hóa thành lằn ranh chia cắt hai người. Hồi ức đẹp đẽ như một mầm độc sinh sôi trong lồng ngực, lan khắp tứ chi, không khiến Mặc Chiêu hối hận, nhưng đủ mang tới đau đớn vô ngần.