Thiên Di

Chương 123: Ngươi không xứng



Từng chút phiền chán tích góp trong mắt, Triệu Tử Khiêm nhìn nữ tử váy đỏ từng bước tiến gần, thấp giọng nói:"Miệng mọc ở trên người."

Tự tiện xưng hô cũng là chủ ý của nàng ta, không liên quan gì tới ta hết.

Hàn Vy đã tiến lại, nhỏ giọng gọi thêm một tiếng:"Tử Khiêm ca ca."

Mặc Chiêu nghi hoặc chớp nhẹ mi mắt. Hình như mới đây Hàn Vy còn ái mộ Lục Sơ, nhanh như vậy đã đổi thành người khác. Lại nhìn Triệu Tử Khiêm một thoáng, cao lớn tuấn lãng, thành thục ổn trọng, đứng giữa đám đông như hạc giữa bầy gà. Cũng không sai, nam tử xuất sắc bậc này, không có nữ nhân ái mộ mới là chuyện kỳ lạ.

Thấy Mặc Chiêu muốn đi, Triệu Tử Khiêm hơi sốt ruột. Y lạnh lùng nói với Hàn Vy:"Hàn cô nương, ta và ngươi không thân không quen, không cần dùng danh xưng thân thiết để gọi ta."

"Huynh không thích?". Hàn Vy không cho là đúng:"Lần đầu ta gọi huynh cũng không thấy huynh có ý kiến gì."

Y không lên tiếng là bởi vì y không quan tâm.

Còn vừa rồi, Triệu Tử Khiêm thừa nhận, y có chút tư tâm muốn trộm xem phản ứng của Mặc Chiêu, ai ngờ kết quả không được như ý muốn. Bất luận thế nào, việc dùng một nữ tử khác làm nữ tử mình thích khó chịu là một việc vô cùng vô vị, làm y hối hận đến xanh cả ruột.

Ánh mắt y đảo loạn, Hàn Vy chú ý tới điểm này, mày đẹp tức thì dựng thẳng lên:"Tử Khiêm, huynh là vì người này mới nói vậy với ta?"

Ngón tay nàng ta chỉ phía Võng Dao. Không dưng nhận về ác ý, Võng Dao cười nhạt nhẽo, ngay cả một ánh mắt đáp trả cũng lười cho. Trong mắt Hàn Vy, sự kiêu ngạo của nàng giống như khiêu khích, nàng ta càng nóng nảy hơn:"Ngươi đấu với ta một trận!"

Không thấy Võng Dao đáp lại, Hàn Vy giận dữ:"Ngươi chẳng lẽ sợ?"

"Vì ngươi không xứng". Mặc Chiêu kéo tay Võng Dao bước qua:"Đừng nói là đấu với nàng ấy, ngay cả tư cách nói chuyện với nàng ấy ngươi cũng không xứng."

"Nàng ta là nữ nhân của ngươi?"

Triệu Tử Khiêm đang nhìn chằm chằm, nhưng không phải nhìn nàng ta mà nhìn vào bàn tay nắm chặt của Mặc Chiêu và Võng Dao. Hàn Vy cáu kỉnh châm chọc:"Đã là nữ nhân của ngươi còn liếc mắt đưa tình với nam tử khác. Đồ không biết xấu hổ."

Mặc Chiêu dừng bước, vung mạnh tay.

Hai mắt Hàn Vy đỏ lên:"Ngươi dám tát ta?!"

Mặc Chiêu híp mắt, lại vung tới một bạt tai.

"Ngươi...!"

Bàn tay Mặc Chiêu nóng rát, trên má Hàn Vy in một dấu tay đỏ bừng, nhưng vẫn chưa đủ làm dịu cơn tức trong lòng nàng. Từ trước tới giờ, Mặc Chiêu chỉ dùng hồn lực cùng người khác phân chia cao thấp, chưa từng dùng bàn tay này tát ai.

"Muốn giết nàng ta không?"

Võng Dao lắc đầu:"Sẽ bẩn tay người."

"Ta không ngại bẩn."

Mặc Chiêu ra dấu, A Thành và Thập Tam người trước người sau đè Hàn Vy xuống đất. Sát khí thấp thoáng quanh người, khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên:"Đánh cho ta. Đánh đến lúc nào Dao Dao hả giận thì thôi."

Trong mắt tử sĩ không có nữ tử hay nam tử, chỉ có chủ nhân, đồng bọn và kẻ thù. Thập Tam nghe lệnh tát từng cái vào mặt Hàn Vy, lực không mạnh không nhẹ, đủ khiến nàng ta đau đớn tê dại. Thật ra Võng Dao không hề tức giận, nhưng Mặc Chiêu vì nàng trút giận, nàng vẫn rất sẵn lòng.

Mặc Chiêu mặt không đổi sắc quan sát, hốc mắt đen hoàn toàn u ám:"Ta chỉ nói một lần duy nhất, ngươi nên nhớ cho thật kỹ. Hai người này đều là người của ta, loại nữ tử miệng mồm bậy bạ chỉ biết dè bỉu người khác như ngươi đừng nói đến việc gọi Triệu Tử Khiêm một tiếng ca ca, ngay cả việc gọi tên y ngươi cũng không xứng. Nếu ngươi còn nhìn Dao Dao bằng loại ánh mắt đó, ta sẽ móc hai mắt của ngươi ra."

Bên miệng rỉ máu, Hàn Vy giật mình co rúm người, chợt nhớ ra bản thân đã quên mất một chuyện. Một con mãnh thú tỏ vẻ ôn hòa, không thể xóa đi sự thật nó vẫn là một con mãnh thú. Lục Sơ không chỉ nhắc nàng ta một lần, dưới vẻ hờ hững của Mặc Chiêu là sự tàn bạo nàng không thể tưởng tượng được.

Nàng ta đã quên, còn quên mất việc quan trọng nhất.

Hàn Chinh và Lục Sơ nghe động tĩnh vội vã chạy vào. Hai người đã đi được nửa đường, không hiểu sao có cảm giác Hàn Vy sẽ gây ta chuyện lớn, thế nên cùng nhau quay trở lại.

Cũng may là họ quay lại.

Nàng ta đã bị đánh đến không còn nhìn rõ dung nhan ban đầu. Mặc Chiêu mở khớp hàm, nhét vào miệng nàng ta một viên đan dược. Nhìn thấy Hàn Chinh, nàng cũng chỉ nói:"Chuyện lớn sắp tới, ngay cả một cơn gió cũng không được để lọt. Ta không nghĩ nên để một kẻ không biết giữ mồm giữ miệng lang thang bên ngoài. Nếu như hai người không xuống tay được, vậy thì để Mặc Chiêu làm thay. Cho nàng ta nếm chút khổ sở mới biết học cách thu liễm tính tình."

Nàng nói nhẹ nhàng mà Lục Sơ còn run cả người. Y gật đầu:"Ta hiểu rõ."

Mặc Chiêu không còn kiên nhẫn, sải bước dài rời đi.

Vừa về tới cửa phòng, Mặc Chiêu bị một người chặn lại. Nói đúng hơn, khi nàng chuẩn bị đóng cửa, người đó lách người vào trong, thân thể cao lớn chắn trước mặt nàng. Mặc Chiêu không thể không nhíu mày:"Ta dường như đã quá dung túng người rồi."

"Là ta thất lễ". Triệu Tử Khiêm vẫn đứng yên tại chỗ:"Ta chỉ muốn hỏi nàng một việc, sau đó sẽ đi ngay."

Không phải hỏi người, mà là hỏi nàng.

Mặc Chiêu không đuổi y đi, tự mình ngồi xuống bàn, rót một chén trà nhuận họng. Bao chủ động và khẩn trương của Triệu Tử Khiêm bị vẻ lạnh nhạt của nàng dập tắt, y đứng ngây tại chỗ, ngữ điệu chậm rãi che giấu tâm trạng trong lòng.

"Hôm nay nàng phát cáu với Hàn Vy vì Võng Dao, hay là vì nàng ta gọi ta một tiếng ca ca?"

Suốt dọc đường đi, lời nói của nàng vẫn văng vẳng trong đầu. Triệu Tử Khiêm cảm thấy nếu không thẳng thắn hỏi ra, chắc chắn một thời gian dài sau đó tâm tình của y đều không được yên ổn.

Mặc Chiêu ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn dật trước mắt. Theo đúng thứ bậc, nàng nên gọi y một tiếng biểu ca.

Biểu ca.

Mặc Chiêu bật cười:"Nguyên nhân là gì thật sự quan trọng sao?"

"Quan trọng". Triệu Tử Khiêm không hề do dự.

"Với ngươi thì có, còn với ta thì không". Mặc Chiêu nhắm mắt, đến khi mở mắt ra chỉ còn đôi mắt tĩnh lặng, không nhìn ra cảm xúc gì:"Ta nghĩ rằng ngươi hiểu được."

A Tịch đã rất khổ tâm, Mặc Chiêu thà phụ thêm một người chứ không muốn y sầu não thêm nữa.

Bên ngoài gió đông điên cuồng gào thét, cả người Triệu Tử Khiêm như rơi vào một hầm nước lạnh. Sợi tóc ướt sũng dán vào mặt, y nhìn nàng, muốn tìm kiếm một chút ấm áp, chợt phát hiện ánh mắt nàng còn lạnh hơn cả băng.

"Ta hiểu."

Nghe được câu trả lời, Mặc Chiêu không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghe tiếng bước chân tới gần, vô thức ngẩng đầu, trên vầng trán nhẵn nhụi được ấn xuống một nụ hôn nhẹ. Độ nóng truyền qua da thịt mềm mại, truyền thẳng vào trong lòng.

Mặc Chiêu sững sờ.

"Hiểu là một chuyện, từ bỏ hay không là quyền của ta". Triệu Tử Khiêm đã đứng thẳng người dậy, như thể nụ hôn quyến luyến vừa rồi là thoáng mộng hư ảo. Y nói tiếp:"Ta là thuộc hạ của nàng, chuyện gì ta cũng có thể nghe nàng, còn chuyện này thì không. Mặc Chiêu, từ khi ta nhận ra nàng không còn bài xích ta như trước, ta đã biết không thể buông được."

Y nói xong liền bước ra ngoài, không ngoài ý muốn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú lạnh nhạt. Tia sáng màu cam nhạt rơi trên trán y, càng làm nổi rõ vết chấm đỏ như vết mực rơi xuống. Triệu Tử Khiêm nhớ lại nốt đỏ mới xuất hiện trên trán Mặc Chiêu, không thể không liên tưởng tới loại cấm chú y đã thuộc làu làu trong đầu.

Nàng thế nhưng trong thời điểm quan trọng nhất lại vì người này mà hạ chú Hiến sinh!

Ghen tức thiêu đốt lồng ngực, ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh hỏi:"Có cần ta giúp không?"

"A Tịch."

Mặc Chiêu chạy ra ngoài, hết nhìn Triệu Tử Khiêm lại nhìn Nhan Tịch. Triệu Tử Khiêm gật nhẹ đầu:"Vậy ta đi trước."

Đến khi bóng dáng y khuất hẳn, Mặc Chiêu mới thu hồi ánh mắt. Nhan Tịch cười nói:"Ngoài này lạnh lắm, chúng ta vào trong."

Mặc Chiêu gật đầu, đẩy y vào trong, lúc này mới chú ý tới hộp thức ăn đang để trong lòng y. Bên trong hộp là một chén canh còn nóng hổi, Mặc Chiêu cười nhẹ:"A Nặc làm xong, để y tiện tay mang đến là được rồi. Trời rét căm căm, chàng còn đi đi lại lại."

"Không phải y làm". Nhan Tịch từ tốn bỏ chén canh ra ngoài:"Là ta làm."

"Là chàng làm?". Mặc Chiêu mở to mắt, giật mình hỏi lại.

Đừng trách nàng ngạc nhiên, không nói đến ninh một chén canh, từ trước đến giờ người này vẫn là một thiếu chủ mười ngón tay chưa từng dính nước. Mặc Chiêu ghé lại gần ngửi thử, trên người y đúng là có thoang thoảng mùi thơm, nếu không phải ở trong phòng bếp một lúc lâu, hương thức ăn không thể nào bị vướng lên y phục.

Nhan Tịch đặt thìa vào chén, hai vành tai hơi đỏ lên:"Mau ăn đi kẻo nguội."

Mặc Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, ngồi xuống bàn chầm chậm ăn. Nước canh đặc sánh vào miệng mới nhận ra sự khác biệt, Mặc Chiêu nuốt xuống một ngụm, không nhịn được mỉm cười.

"Thế nào?". Nhan Tịch làm như bâng quơ hỏi, vẻ sốt ruột trong mắt không thể nào giấu được.

"Làm thế nào bây giờ?". Mặc Chiêu kéo kéo tay y:"Ta dường như mỗi ngày lại cảm thấy phu quân tốt hơn một chút, làm nương tử như ta thật có phúc."

Nhan Tịch ẩn ý nói:"Ta chỉ hận không thể tốt thêm một chút nữa."

Tốt nhất là đến mức, nàng dù muốn cũng không thể buông bỏ, muốn quên chẳng thể quên.

Mặc Chiêu cười khổ:"Chàng nghe thấy hết rồi?"

"Ban đầu cảm thấy rất bất ngờ, bây giờ nghĩ lại không còn bất ngờ như vậy nữa."

Y đổi lại nắm lấy tay nàng, hai mắt nhiễm ý cười trong suốt. Ánh đèn dịu dàng phủ lên người y, nam tử lạnh nhạt ngày nào đã trở nên trầm ổn kiên định, cả người như dòng nước tĩnh lặng, soi tỏ mọi ngóc ngách tối tăm và bụi bặm.

"A Chiêu, ta và nàng quen biết từ nhỏ, có những chuyện ta nghĩ, ta còn hiểu nàng hơn cả bản thân nàng. Vi phu thừa nhận, lòng ta ngột ngạt, nửa phần cũng không muốn chia sẻ nàng cho ai khác. Thế nhưng duyên phận an bài, có một số chuyện muốn tránh cũng không thể tránh được."

"Ở đại lục này, việc đó cũng không phải có gì kỳ lạ. Quan trọng là lòng nàng chấp nhận, nhẹ nhõm, thanh thản, sẽ chẳng còn việc gì khó như nàng nghĩ. Ta tôn trọng quyết định của nàng, ngoài việc nàng bỏ ta mà đi, việc gì ta cũng sẽ ủng hộ. Nàng ngày trước ngây thơ tùy hứng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, ta vẫn nhớ một Mặc Chiêu như vậy."

Nếu nàng lạc trong sương mù, vi phu sẽ kéo nàng ra.

Phòng nhỏ yên ắng tới mức khiến người ta hoảng hốt, thân thể Mặc Chiêu khẽ lay động rồi nhanh chóng ngồi thẳng lại. Mới đầu, nàng còn cảm thấy trái tim như rơi vào hồ nước sâu thẳm, trôi nổi rất lâu, cuối cùng cũng chạm tới yên bình.

Nàng cúi đầu uống nốt chén canh đã nguội, Nhan Tịch thở dài:"Ngày mai nhớ cẩn trọng."

Mặc Chiêu cười nhẹ:"Chàng vì chuyện ngày mai mà nửa đêm còn nấu canh cho ta?"

Nhan Tịch thấp giọng "ừ" một tiếng. Y không lo sao được, bên cạnh Mặc Chiêu không có nhiều người, số người muốn giết lại lên tới cả trăm, đắc tội với đông đảo môn phái. Không phải y không tin tưởng thực lực của nàng, cái gọi là rủi ro vẫn khiến lòng người hoảng loạn.

"Đợi đến khi ta tắm máu bọn chúng, chúng ta sẽ trở về Dược Cốc."

Trong mắt Nhan Tịch ánh lên những đốm sao nho nhỏ, không tự chủ siết chặt làn da mềm mại dưới tay:"Thật?"

"Thật."

Nụ cười trên môi Mặc Chiêu rực rỡ đến lóa mắt.

Ngân Tử đang ở đó, nàng có thể đưa Nhan Tịch trở về Trúc Nhã Cư, bình yên qua nửa đời còn lại.

Nếu người kia muốn trở lại, hẳn cũng sẽ ở đó chờ nàng.