Thiên Di

Chương 131: Ta sẽ không nương tay



Sau gáy rất ấm, là từng luồng hơi khi Võng Dực nói chuyện.

Nàng dịch sang phải, y chắn lại. Nàng trốn sang trái, y không để nàng thoát. Mạc Thiên Di nhìn hình bóng phản chiếu của hai người trong gương, trong phút giây ngắn ngủi, nàng cảm nhận được sự hài hòa kỳ lạ.

Trên tay nàng như vẫn còn nóng ấm máu đỏ của Võng Dao ngày đó, sự run rẩy ngày đó, ước hẹn và tâm nguyện ngày đó. Đến tận khi Võng Dực tưởng rằng Mạc Thiên Di sẽ không mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng nàng cất lên.

"Đệ đang nói ai?"

Nàng hỏi lại một lần:"Võng Dực, đệ muốn nói ai?"

Trái táo đỏ chín ươm, rớt xuống từ trên cành. Nếu không người nguyện vươn tay đỡ lấy, ắt sẽ trở thành một trái táo không còn nguyên vẹn.

Mắt nàng mờ tối.

"Ta từng nói cho đệ chưa? Ta là người đã thành thân."

Từ trong gương có thể nhìn thấy hai mắt Võng Dực mở to vì ngạc nhiên, cả lúc miệng y mấp máy hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ.

"Với ai?"

"Nhan Tịch."

Hai chữ này là cái gai trong lòng Võng Dực, cũng là cái gai trong lòng Mặc Chiêu. Nàng luôn nghĩ, người mà sẽ thành thân, có thể không phải là người đi theo nàng cả đời, chỉ ngàn vạn không ngờ tới, lại là người xém chút đã lấy đi cái mạng nhỏ này của nàng.

Trầm mặc vài giây, Võng Dực đột nhiên hỏi:"Người tự nguyện?"

Mạc Thiên Di lắc đầu.

"Vậy là được."

Bước ra đến cửa, y dừng bước, quay người nói với nàng.

"Lần sau gặp lại, ta sẽ giết hắn."

Ngũ quan y có vẻ nhược yếu, nhưng trong con ngươi tím thẫm là sát khí nồng đậm. Mạc Thiên Di nhớ tới lần đầu tiên gặp lại, khí tức trên người Võng Dực đã hoàn toàn thay đổi. Ma pháp của nàng chưa hồi phục, không thể nhìn thấu năng lực hiện tại của y ở mức nào. Song có thể đoán chắc, y đã không còn yếu ớt như ngày nàng đưa y tới Sa Hoang. Lời cuối của Võng Dao có thể vì chuyện này mà ra, đáng tiếc nàng chưa kịp hỏi, nàng ấy đã vĩnh viễn rời đi. Võng Dực rốt cuộc đã tu luyện thứ gì, mà Võng Dao phải dùng hơi thở cuối cùng để khẩn thiết để cầu nàng:"Mong người cứu đệ ấy."

Ánh mắt hối lỗi của nàng ấy lúc đó, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh nàng.

Ngày Mạc Thiên Di xuống núi, trời vẫn đổ đầy tuyết. Chỉ khác là, người đưa nàng đi không chỉ có Võng Dực, nàng được hộ tống bởi một đám người, bỗng dưng có cảm giác khác biệt kỳ lạ. Hồn lực trong người vẫn như xưa, bởi vì cơ thể quá mức yếu ớt nên phân tán loạn xạ, nàng nhất thời không đủ khả năng để điều khiển hay phóng thích ma pháp tùy ý như trước. Suốt chặng đường đều là Võng Dực cõng nàng đi, một đường vững vàng, không hề có lấy một lần trượt ngã.

Đoạn đường này không khỏi khiến Mạc Thiên Di nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp Võng Dực, cõng thân thể gầy yếu của y trên lưng.

Trong đầu Mạc Thiên Di đã có sẵn đích đến. Nơi mà nàng muốn tới, chắc chắn không kẻ nào có thể đoán ra, cũng sẽ không vì vậy mà liên lụy người khác. A Kiện nhìn xung quanh một vòng, gương mặt nhỏ thoáng cái nhăn chặt:"Tỷ thực sự muốn ở lại nơi này?"

Mạc Thiên Di gật đầu.

"Không phải chứ!". Miệng Mục Lăng méo xệch:"Nơi này vừa bẩn vừa tối, còn không có giường ngủ, có chỗ nào bằng được Thiên Vực của ta chứ."

"Ha ha vậy sao? Vậy thì mời lão cút trở lại Thiên Vực của lão! Ai bắt lão ở lại."

Minh Nguyệt vừa cáu, Mục Lăng lập tức biết ý chuyển sang cách diễn đạt khác:"Ta đâu có ý đó. Muội xem, nơi này điều kiện không tốt, Mạc cô nương thân thể chưa khỏe, ở một nơi vừa tối vừa lạnh, đối với cô nương không chỗ nào có lợi."

Y nói cũng có lý, nhưng suy nghĩ của y hẳn không chỉ có vậy. Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, Minh Tịnh trước đây từng phiêu bạt khắp nơi, bình tĩnh nói:"Ta ra ngoài mua giường tủ đồ dùng bỏ vào nhẫn trữ vật, sau đó mang về đây là được. Nơi này mặc dù xung quanh toàn đá, trên trần rất cao, ánh sáng tự nhiên, cũng không phải một nơi quá tệ."

Minh Nguyệt lắc đầu:"Người của Thánh Môn rất có thể sẽ nhận ra huynh, không nên."

Nàng ngẫm nghĩ một lúc, nhìn sang Mục Lăng đứng ngay đó. Mục Lăng nhảy dựng lên:"Nhìn ta làm gì?"

MInh Nguyệt hơi nghiêng đầu, ý vô cùng rõ ràng.

"Sao lại là ta?"

Mục Lăng chưa nói hết câu, y nhìn quanh một vòng, tất cả những người có mặt trong hang động đều đang nhìn y với ánh mắt giống nhau như đúc. Y không thể tin nói với A Kiện:"Vực chủ, thuộc hạ lần đầu tiên xuống núi, người... người không sợ thuộc hạ bị người khác lừa sao. Chúng ta cũng đâu có nhiều tiền như vậy."

"Đừng tưởng ta không biết ngươi trốn xuống núi chơi bao nhiêu lần."

A Kiện nhếch môi:"Đừng lằng nhằng. Đi sớm về sớm."

Một thời gian không trở lại nơi này, Mạc Thiên Di vẫn còn nhớ rõ từng lối nàng đã đi qua. Nàng thả A Bảo trong tay xuống, thì thầm vào tai nó gì đó. A Bảo nghe hiểu lời nàng, thật nhanh chạy đi khỏi cửa hang. Chỉ trong chốc lát, A Bảo nhảy thẳng vào lòng Mạc Thiên Di đang ngồi trên bục đá, còn trục đường nho nhỏ bắt đâu xuất hiện tiếng loạt xoạt nối tiếp.

Chẳng bao lâu sau, cửa hang vốn trống trải được lấp bằng cái đầu nhện to đen xì.

Mục Lăng một lần nữa nhảy dựng lên:"Mạc Thiên Di, chúng ta không phải sẽ chia sẻ chỗ ngủ với cái đồ lông lá này chứ."

Mạc Thiên Di không đáp lời Mục Lăng. Nàng vuốt ve A Bảo trong lòng, hướng về phía yêu nhện vương mỉm cười.

"Là ngươi". Âm thanh của yêu nhện vẫn khó nghe như trước, không có quá nhiều cảm xúc.

Mạc Thiên Di đáp:"Ta nghĩ ngay từ khi ta bước vào đây, ngươi đã nhận ra đó là ta."

Yêu nhện vương nghiêng đầu, dần dần chui một nửa người vào. Có vẻ như cửa hang hơi nhỏ so với thân hình yêu nhện, động tác loay hoay không dứt khoát bỗng nhiên trở nên hơi mắc cười. Mí mắt Mục Lăng giật giật:"Ngươi cứ đứng ở đó được rồi". Không hiểu sao trong đầu y hiện ra cảnh tượng con nhện này vì không chui lọt mà cả người vỡ ra nát bét. Nghĩ đến đã rợn người.

"Lần này là vì chuyện gì đây?". Yêu nhện vương hỏi với ngữ điệu đề phòng.

"Không có chuyện gì lớn. Chỉ muốn ở nhờ nơi này của ngươi một thời gian."

"Ở nhờ? Ngươi không phải bị người khác đuổi giết nên tới nơi này trốn đó chứ."

Mạc Thiên Di gật đầu:"Không sai."

Yêu nhện vương không ngờ Mạc Thiên Di lại thẳng thắn như vậy. Nó cười khùng khục:"Ta còn nhớ ngày xưa ngươi nói với ta rất mạnh miệng. Xem ra, ngươi cũng không mạnh như ta tưởng."

Nụ cười của yêu nhện như hàm chứa ý xấu, đám người Võng Dực cảnh giác chắn trước người Mạc Thiên Di, ngay cả Mục Lăng cũng thu lại nụ cười. Thật ra với Ngọc giới trong tay, yêu nhện vương dù có muốn cũng không nhìn được hồn lực của nàng. Trước khi tới đây Mạc Thiên Di đã từng nghĩ đến, suy đi tính lại, nàng vẫn chọn đánh cược một lần.

"Ta chỉ muốn đến thăm bạn cũ. Không ngờ lại không được hoan nghênh như thế này."

A Bảo nhảy xuống khỏi lòng Mạc Thiên Di, phần lông trên gáy hơi dựng lên, hai chân trước lấy đà như thể sẵn sàng nhảy về phía yêu nhện bất cứ lúc nào. Thân thể của A Bảo hiện tại có thể coi là một con sói trưởng thành, song so với yêu nhện vương, nó chỉ chừng một chiếc gối đầu bằng bông trắng không có chút sức uy hiếp.

Mạc Thiên Di quát khẽ một tiếng, A Bảo vẫn hướng về yêu nhện gầm gừ. Một nhỏ một lớn đối mắt một lúc, không biết yêu nhện nghĩ gì đó, quay đầu rời khỏi hang động.

Mục Lăng khó hiểu:"Nó sẽ không quay lại chứ?"

Mạc Thiên Di tựa vào tường đá, thản nhiên nói:"Nó sẽ không làm gì chúng ta. Mục Lăng, phiền ngươi đi mua ít đồ dùng trở về. Còn nữa, ở thành Tây có một cửa hàng tên là "Màn thầu Ký Gia", bên cạnh sân vắng có một cây bồ đề. Ngươi giúp ta chôn vật này xuống dưới gốc cây, hướng về đông nam mà chôn."

Nét mặt Mạc Thiên Di rất trịnh trọng, Mục Lăng nhận lấy ống tre, không nói lời nào đã rời đi. Võng Dực ngồi xuống cạnh nàng:"Người không sao chứ?"

Đường dài khói bụi với một người còn đang mang thương tích như Mạc Thiên Di, ít nhiều cũng sẽ khiến nàng mệt mỏi.

Mạc Thiên Di lắc đầu, nhẹ giọng phân phó:"Hang động này thông với nhiều nơi, chúng ta chia nhau ra ngủ. Ta và Nguyệt Nguyệt sẽ ở bên trong, A Dực và mấy người ở nơi này."

"A Tịnh, A Dực, cửa hang mặc dù có thác nước che đi, song vẫn có thể sẽ có người tìm đến. Hai người giúp ta dùng dây leo che khuất, làm một cơ quan đơn giản, ta và Nguyệt Nguyệt quét dọn qua hang động. Trời cũng không còn sớm, khi Mục Lăng trở lại, chúng ta sắp xếp đồ đạc là có thể nghỉ ngơi."

Hai người Minh Tịnh vâng một tiếng, Minh Nguyệt cản lại Mạc Thiên Di định đứng dậy, sốt ruột nói:"Chủ tử của ta bà cô của ta ơi, người đừng động. Thân thể người còn yếu, nơi này cũng không rộng lắm, để thuộc hạ quét dọn là được."

Mạc Thiên Di định nói thêm gì đó, cuối cùng lý trí đấu không lại thân thể, nàng tựa vào cột đá, nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Khi Mạc Thiên Di tỉnh lại, không gian vô cùng tĩnh lặng. Nàng nằm trên một chiếc giường nhỏ, dưới phủ nệm êm, ngay gần sát là giường của Minh Nguyệt. Thấp thoáng bên tai là tiếng nước chảy khẽ, còn có tiếng động của mấy ma thú nhỏ thỉnh thoảng chạy qua.

Mạc Thiên Di ngồi trên giường bần thần một lúc, xuống giường đi ra ngoài.

Nàng vốn định đi dạo một vòng, không ngờ vừa ra khỏi cửa hang đã thấy một bóng người ngồi sụp dưới đất, lưng tựa vào tường. Bóng tối đổ sụp lên người y, có cảm giác sầu muộn như chiếc áo trùm đầu đen ngòm che đi hết thảy.

Mạc Thiên Di dẫm lên bóng của chính mình, ngồi sụp xuống cạnh người kia.

"Sao không ngủ?"

"Ta không mệt."

"Không ngủ được?"

Võng Dực không đáp mà hỏi lại:"Người thì sao? Sao không ngủ thêm một chút."

"Ta đã ngủ rất lâu rồi". Mạc Thiên Di nói nhỏ.

"Người chỉ vừa chợp mắt". Võng Dực lắc đầu:"Ta thấy người ngủ không yên."

Xung quanh rất tối, ngoài một tia sáng vắt ngang trên nhánh cây, nàng cái gì cũng không nhìn được. Trong bóng đêm, nàng nghe thấy hơi thở của Võng Dực. Đều, nhẹ, hơi ấm ngay sát, giọng nói như ru. Mạc Thiên Di nhắm mắt, bỗng cảm thấy bản thân như bị hút vào sự bình yên xa lạ.

Võng Dực quay sang nhìn nàng, nàng đã ngủ mất. Không có ánh sáng, y không nhìn rõ khuôn mặt nàng, song ngũ quan trong đầu y sáng như trăng trên bóng nước.

Sự thân mật hiếm hoi này cũng thế. Chỉ cần y dùng tay khuấy nhẹ, đường nước rẽ trăng ra làm đôi.

Y thẫn thờ hôn lên trán nàng.

Y nhớ tới ánh mắt của A Kiện ngày hôm qua, cả nụ cười nửa miệng như ngấm ngầm trêu tức.

"Ngươi như này là định đợi tỷ tỷ mở lời trước sao?"

Võng Dực coi như không nghe thấy, sau khi bế Mạc Thiên Di lên chiếc giường mới dựng xong, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

"Những lúc như này mà không dùng chút thủ đoạn, quả thật uổng công ông trời cho ngươi cơ hội."

"Không phải chuyện của ngươi". Võng Dực đáp lại bằng giọng khô khốc.

"Trước kia đúng là không phải, bây giờ thì khác. Từ trước đến nay, ta chưa từng gặp được người nào ưng mắt như Mạc tỷ tỷ."

A Kiện cười nói:"Ta sẽ không nương tay đâu."

Trước đây trong mắt Mạc Thiên Di, Võng Dực chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Không ngờ rằng lại có một ngày, y bị khiêu khích bởi một đứa trẻ còn nhỏ hơn cả y. Buồn thay, đứa trẻ này có lẽ không biết, Võng Dực có mặc cảm đến mấy cũng sẽ không bị những lời này làm cho dao động. Bởi y rõ hơn bất cứ ai, người mà Mạc Thiên Di thầm thương vốn không có ở đây.

Đến lúc hai người đó trở lại, vị trí bên cạnh nàng rồi cũng phải thay đổi.

Trong lòng y biết thế, nên y tiếc rẻ sự thân mật hiếm hoi giữa hai người. Tiếc rẻ sự ỷ lại của nàng, nụ cười và giọng hát của nàng. Y dùng ân tình để bấu víu, chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu. Còn nói cái gì mà thủ đoạn, tên nhóc kia tưởng rằng y chưa từng nghĩ tới hay sao?

Dùng thủ đoạn để y của sau này không giễu cợt y bây giờ hèn nhát, y biết, nhưng y không nỡ.

Khi mà dục vọng lớn, nhưng sự trân quý còn lớn hơn.