Thiên Di

Chương 147: Còn phải xem tâm trạng (2)





Sở Ngân hỏi:"Nàng nghi ngờ nàng ta có quan hệ với Nhan Tự?"

"Không phải chàng cũng nhìn ra sao?". Hai mắt Mạc Thiên Di cong cong, nắm bàn tay y nắn bóp một hồi.

Cặp mắt màu lam trong suốt của Sở Ngân không rời khỏi mặt nàng, trong mắt là một loại chiều chuộng nhẹ nhàng.

Trong lúc chờ đợi bảo vật được sắp xếp trong các hộp gỗ kín trên sân khấu, vài người không nhịn được thi thoảng đánh mắt về phía Mạc Thiên Di. Nàng sờ nắn chán rồi, Sở Diêm lại kéo tay nàng nghịch qua nghịch lại, Võng Dực vuốt ve mái tóc dài của nàng, Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên nói với nàng câu được câu chăng.

Thật là không kiêng nể gì cả.

Còn có con sói không biết từ đâu xuất hiện kia nữa, lúc nhìn xuống đất trông có vẻ cực kỳ vô hại, khi nhìn lên lại ngang ngược y hệt chủ nhân của nó.

Chẳng mấy chốc bảo vật đã được sắp xếp xong xuôi. Thời điểm nắp hộp mở ra, Mạc Thiên Di bị luồng linh khí thuần khiết thu hút sự chú ý. Chưa nói đến ngân lượng, nhiều khi bảo vật phải dùng ma tinh hạch mới có thể đổi được. Sau này Mạc Thiên Di còn phải nuôi trên dưới Ma giáo cho đến khi mọi thứ đi vào quỹ đạo trước đây, số ngân lượng trong tay cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng. Việc thu mua dược liệu cũng cần rất nhiều tiền.

Nàng chẹp chẹp miệng, A Kiện tò mò hỏi:"Sao vậy?"

"Muốn quay lại cảm giác phá gia chi tử của trước kia."

Dược Cốc trước đây không thiếu nhất là ngân lượng, Mặc Vô mỗi lần gặp mặt đều cho nàng không ít, nàng không muốn cầm cũng phải cầm. Mạc Thiên Di còn ở trong học viện Đế Đô và Thánh Môn chém chém giết giết, nhất là lần ở trong bí môn, ma tinh hạch nếu được nhặt lại có lẽ đã gom thành một gia tài đồ sộ.

Nhưng nàng vẫn còn nhớ lời của yêu nhện vương, cho nên một viên cũng không nhặt.

A Kiện nhìn nàng đầy thâm ý, trong mắt toàn là kiêu ngạo.

Mấy nam tử xung quanh âm thầm liếc nửa bên mặt của Mạc Thiên Di.

Vật đấu giá đầu tiên là một thanh bảo đao, đối với Mạc Thiên Di mà nói không có tác dụng gì mấy, nàng ngồi yên không nhúc nhích. Cuộc đấu giá chỉ mới khởi đầu, giá của thanh đao không quá cao, rất nhanh đã có người mua được.

Tiếp đó là một miếng ngọc Phượng Ngân đỏ rực như máu, loại linh khí tinh khiết bực mày là lần đầu tiên Mạc Thiên Di nhìn thấy.

Sức chịu đựng của ma pháp sư luôn yếu hơn người tu luyện kiếm khí, thậm chí còn yếu hơn người thường, rất nhiều người đối với viên đá này nảy sinh hứng thú. Mùa đông có thể giữ ấm, mùa hè làm mát, còn có thể hấp thụ và sàng lọc linh khí tinh khiết, quả thực là một bảo bối hiếm có.

Mẫn Nương mỉm cười nói:"Giá khởi điểm là bảy vạn lượng, bắt đầu đấu giá."

Đầu mày Mạc Thiên Di hơi động, giá khởi điểm đã bảy vạn lượng, đúng là biết móc tiền thật. May mà đám thương nhân này không phải là người của Nhan Tự, nếu không nàng đã trực tiếp cướp đồ, khỏi phải phí sức suy nghĩ.

"Tám vạn."

"Chín vạn năm ngàn lượng."

"Mười một vạn."

Quả nhiên là bảo bối, vừa đưa ra đã được rất nhiều ma pháp sư đặt trong tầm ngắm.

"Mười lăm vạn". Hàn Chinh nói xong, nghiêng đầu cười với Mạc Thiên Di:"Mạc Thiên Di, nếu ngươi đã có hứng thú, thứ này coi như tặng cho ngươi."

Sau lưng Mạc Thiên Di là ma giáo, quan hệ với nàng không phải dùng tiền là có thể mua được, y phải vì Ngũ Độc Giáo tranh thủ tận dụng.

Hàn Vy không vui kéo tay Lục Sơ:"Lục ca ca, thứ này ta cũng muốn."

"Có thứ khác tốt sẽ mua cho ngươi". Suy cho cùng cũng là nữ nhi của giáo chủ, Lục Sơ nhỏ giọng nhắc:"Đừng có tranh với Mạc Thiên Di. Hậu quả lần trước ngươi còn chưa nhớ kỹ?"

Nhắc tới lần trừng phạt trước đây của Mạc Thiên Di, Hàn Vy không khỏi rùng mình một trận, cuối cùng ngoan ngoãn đứng sang một bên. Lục Sơ đã nói có, nhất định sẽ mua cho nàng ta thứ khác tốt hơn.

Mạc Thiên Di còn chưa kịp trả lời đã thấy giá của miếng ngọc nhảy lên hai mươi vạn. Nàng cân nhắc một hồi rồi nói:"Người của Thánh Môn và đám môn phái bị ta giết kéo đến cũng nhanh thật, muốn tạo một cuộc chiến trên sàn đấu giá. Hàn Chinh, ngươi không cần phí sức, mặc kệ bọn chúng."

Hàn Chinh hơi ngượng ngùng thu tay, đối với bọn họ mấy chục vạn không phải số tiền nhỏ. So tài lực, ngoại trừ hoàng cung ra có lẽ khó nơi nào có thể cùng Thánh Môn so sánh hơn thua.

"Ba mươi vạn". Giọng A Kiện hơi khàn khàn, do dùng sức nên rất vang.

Mạc Thiên Di ngạc nhiên nhìn sang.

Mục Lăng không những không ngăn cản, còn từ tốn nói:"Ngươi đừng tưởng Thiên Vực chúng ta bốn mùa quy ẩn, tiểu vực chủ chính là ngồi trên đống tiền mà lớn lên đó. Loại ngọc này đối với thân thể của ngươi rất tốt, tiểu chủ tử đã từng nhắc với ta, không ngờ lại xuất hiện ở một buổi đấu giá nho nhỏ."

"Đại ca, người thích thứ này sao?". Đám Phùng Hoan ở đằng sau nên không nhìn thấy biểu cảm của Mạc Thiên Di. Vừa biết là tốt cho vết thương của nàng, mọi người đều hồ hởi nhất trí:"Dong binh đoàn của chúng ta còn rất nhiều tiền và ma tinh hạch, tất cả đều là của người, ngươi có tiêu sạch cũng không thành vấn đề."

A Kiện hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chiến đấu. Hiếm khi tỷ tỷ để mắt tới một thứ, y có dùng cả gia sản cũng phải giúp tỷ tỷ lấy về. Huống chi đây chỉ là số tiền nho nhỏ, nhất định không được để tỷ tỷ mất mặt.

Mấy người Sở Ngân lặng lẽ siết chặt nắm tay. Xem ra trở nên cường đại là không đủ, bằng mọi giá sau này phải kiếm đủ tiền tài để nàng có được mọi thứ mà nàng muốn.

Mạc Thiên Di cảm nhận được bầu không khí căng thẳng tột cùng vây quanh người, vẻ mặt dịu hẳn xuống, ý cười lơ đãng đong đầy trong đáy mắt.

Cái đám người này.

Mà qua mười ba lượt đấu giá, giá của miếng ngọc đã lên tới năm mươi sáu vạn.

Người bên trong Dục Thúy Lâu phải ghé mắt đánh giá lại A Kiện. Người khác vừa ra giá, y lập tức tăng thêm một vạn, vừa nhanh vừa quyết liệt. Một tiểu tử còn chưa hoàn toàn trưởng thành lấy đâu ra nhiều ngân lượng như thế? Năm mươi sáu vạn đã sớm vượt qua giá trị của miếng ngọc rồi.

Không gian lặng đi một lúc, dường như có mấy người đang cân nhắc. Mạc Thiên Di không để tâm, từ trong ngọc giới lấy ra một bình nước:"A Kiện, uống chút nước."

A Kiện quả có hơi khát, tu ừng ực mấy hơi mới dừng. Mạc Thiên Di dùng tay áo giúp y lau nước đọng trên khóe môi, không còn chút dáng vẻ hung thần ác sát, trong mắt như có ánh nắng mùa xuân tỏa ra bốn phương tám hướng. Có thể khiến băng lạnh trên người Mạc Thiên Di hòa tan, mọi người đối với A Kiện đều có chút hiếu kỳ.

"Năm mươi bảy vạn."

"Bảy mươi vạn". A Kiện như vừa được tiếp thêm sức mạnh, thêm một lần liền thêm hơn mười vạn. Nhìn bộ dáng kia, tám chín phần còn chưa muốn ngừng.

Lần này không còn ai cùng y trả giá.

Đám người kia gánh trên vai môn phái và gia tộc, đoán chừng cảm thấy không đáng vì Mạc Thiên Di bỏ ra bảy mươi vạn chỉ vì một miếng ngọc. Viên đá cứ thế rơi vào tay A Kiện, nói đúng hơn là rơi vào túi Mạc Thiên Di. Mục Lăng đi nói chuyện với Mẫn Nương, không biết trao đổi ngân phiếu hay gì đó, A Kiện không cần chờ đợi đã lấy được đồ về.

Nắm Phượng Ngân trong tay, Mạc Thiên Di tức thì cảm nhận được thân thể ấm lên, luồng khí lưu chuyển bên trong khiến cho nàng thoải mái thở ra.

"A Kiện". Mạc Thiên Di gọi nhỏ một tiếng.

A Kiện hớn ha hớn hở nhìn nàng với ánh mắt nóng rực, giống như lúc A Bảo chờ được khen ngợi, sau lưng chỉ thiếu một cái đuôi vẫy qua vẫy lại, trên đầu giống như viết mấy chữ:"Mau khen ta đi. Ta rất lợi hại. Sau này tỷ phải đối với ta thật tốt vào đó."

Trong lúc y tưởng Mạc Thiên Di sẽ nói mấy lời như cảm tạ, nàng nhìn thẳng vào mắt y, ý cười trong mắt dịu nhẹ nhưng chân thật hơn bao giờ hết:"A Kiện, đi tới Thiên Vực là một trong những quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời này của ta."

A Kiện hoàn toàn ngẩn ra, hai bên tai từ từ nóng lên.

"Tỷ..."

"Mạc cô nương, chúc mừng cô nương thắng được bảo vật."

Mẫn Nương không biết tời gần từ lúc nào, đứng trước mặt nàng nở một nụ cười nhã nhặn, còn cắt ngang lời A Kiện định nói.

Ánh mắt Mạc Thiên Di dừng trên người nàng ta hai giây, tay vỗ nhẹ lên người A Bảo.

A Bảo đứng dậy, bước về phía nàng ta gầm gừ mấy tiếng, miệng há ra để lộ hai chiếc răng nanh sắc bén, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nàng ta ra thành nhiều mảnh.

Mẫn Nương không ngờ Mạc Thiên Di một lời không nói liền ra lệnh cho ma thú động thủ, mặt hơi tái đi:"Cô nương đây là ý gì?"

"Ngươi hỏi ta làm gì?". Mạc Thiên Di nhướng mày:"A Bảo vừa nhìn thấy ngươi đã muốn chào hỏi thân mật, liên quan gì tới ta."

Mẫn Nương:"...". Ma thú của ngươi không hỏi ngươi thì hỏi ai.

"Mạc cô nương, chuyện khi nãy vô tình phát sinh, Mẫn Nương sẽ coi như không thấy, cũng không cần cô nương bồi thường. Đây là Dục Thúy Lâu, mong cô nương chú ý một hai."

"Xem tâm trạng."

"Cô nương..."

"Mẫn Nương đúng không?". Tâm trạng Mạc Thiên Di hiện giờ không tệ, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế:"Ta sẽ không giết người không muốn giết, ngươi yên tâm."

Mẫn Nương:"...". Một câu như vòng tròn quay về điểm ban đầu, suy cho cùng vẫn phải xem tâm trạng của ngươi, còn ý nghĩa quái gì nữa?

Nhóm người xung quanh không khách khí phì cười.