Thiên Di

Chương 150: Giáo chủ Ma giáo (2)





Đại điện của ma giáo vô cùng rộng lớn, không xa hoa tráng lệ giống như cung vua, bài trí đơn giản lại mang tới loại ý vị riêng. Không giống như mọi ngày, trong sảnh từ chạng vạng đã đầy ắp người, người nào người nấy nối nhau mà đứng, trải dài ra đến tận cổng điện mới hết người.

Trên bục cao, bên trái là Sở Ngân, Sở Diêm, Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên, bên phải là A Kiện và Mục Lăng, người của Thanh Long dong binh đoàn đều đứng gọn bên dưới.

Không biết ở bên dưới có ai sốt ruột cất giọng hỏi:"Mạc Thiên Di bao giờ mới tới?"

Bọn họ đã đợi gần một canh giờ rồi.

Không có ai đáp lời y, mấy người Sở Ngân coi như không nghe thấy. Người kia vừa định phát hỏa, không biết ai hô nhỏ một tiếng, ánh mắt mọi người đều hướng ra cửa điện.

Nữ tử ngược sáng bước vào, trên người mặc áo bào đen tuyền thêu chỉ bạc, dung nhan tinh xảo, ánh sáng trong mắt như ngân hà rực rỡ. Mỗi bước nàng đi, bộ trâm trên tóc phát ra từng tiếng kêu lanh lảnh, nốt chu sa giữa trán tưởng như dùng máu tô lên, đỏ đến dọa người.

Toàn bộ đại điện như bị khí thế của một nữ tử ép xuống, trong ngoài nhất thời tĩnh lặng như chết.

Sau lưng Mạc Thiên Di là Võng Dực và huynh muội Minh Tịnh. Nàng vừa đi qua, đám người bất giác nhường ra một lối, Mạc Thiên Di chậm rãi bước đi lên vị trí cao nhất, không do dự ngồi xuống.

"Để chư vị đợi lâu rồi."

Giọng nàng lười nhác cực độ, đám người bên dưới như bừng tỉnh. Sở Ngân liếc nhìn Mạc Thiên Di, thấy nàng hôm nay cố tình chăm chút trang dung, so với mọi ngày càng thêm mỹ lệ.

Át bước đầu là át khí thế, y không nghĩ nàng có thể thành thục đến độ này.

Ngày hôm qua Mạc Thiên Di và mọi người cùng nhau bày lại trận pháp trước cổng chính. Trận pháp tuy rằng đơn giản, chỉ có đệ tử cũ của Ma giáo mới cảm thấy quen thuộc, dễ dàng tìm được lối vào. Nàng đoán không hề sai, người của Ma giáo theo ký hiệu của nàng cho đến khi lệnh bài xuất hiện, đúng thật là vừa vặn.

Một hồi lâu sau, một lão nhân bên dưới dừng mắt trên người Mạc Thiên Di, do dự hỏi:"Ngươi thật là... nữ nhi của giáo chủ?"

"Lưu thúc". Mạc Thiên Di không giải thích nhiều, chỉ nở nụ cười nhẹ:"Là ta."

Hai tiếng nhẹ nhàng, lão nhân tức khắc hơi run rẩy cúi người, trả nàng một tiếng:"Tiểu thư."

Không chỉ có Lưu Hà, rất nhiều người trong điện là người đã đi theo Ma giáo từ lâu, tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của Mạc Thiên Di cho đến khi xảy ra chuyện, đối với nàng là thật tâm quý mến. Bên cạnh đó đương nhiên cũng có những người khác, Mạc Vấn Thiên là giáo chủ, người đối với y trung hay không trung, Mạc Thiên Di không dám nói chắc chắn.

Mạc Thiên Di nói:"Mọi người đều đã tới đây, chứng tỏ vẫn còn nhớ tình xưa. Mạc Thiên Di không dài dòng nữa, lần này ta trở về theo tâm nguyện của phụ thân, một lần nữa chấn hưng Ma giáo."

Bàn tay nàng lật một cái, bên trên đã xuất hiện một tấm lệnh bài.

Sắc mặt những người bên dưới có chút phức tạp, tiếng xôn xao lại nổi lên.

"Tiểu thư trở về thực sự là chuyện tốt. Tuy nhiên chấn hưng ma giáo là đại sự, người tuổi còn nhỏ, nếu truyền ra ngoài, sợ rằng mọi người đối với giáo chủ mới không hoàn toàn tin phục."

Người vừa lên tiếng là một nam tử trên dưới bốn mươi, Mạc Thiên Di vẫn còn nhớ tên y, Tưởng Khanh, Bắc đường chủ của Ma giáo.

Nàng nghe thế cũng không giận, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại:"Là mọi người không tin phục, hay là ngươi không tin phục?"

"Tiểu thư không cần nóng giận". Tưởng Khanh thoải mái đứng thẳng người, từ phía dưới nhìn thẳng Mạc Thiên Di:"Ta là lo nghĩ cho người thôi. Thanh danh của người đã lan xa, ta không phải coi nhẹ thực lực của người."

Thanh danh của nàng?

Từng chuyện từng chuyện mà người trong thiên hạ đồn đãi, có cái nào là chuyện tốt. Mạc Thiên Di ngả người ra sau ghế, lười biếng nâng cằm:"Vậy Bắc đường chủ thử nói xem, vị trí giáo chủ này nên xử lý thế nào?"

Khoảng cách quá xa, Tưởng Khanh không hề phát hiện sự châm biếm trong mắt Mạc Thiên Di. Ma giáo trước khi gặp nạn đã chia bè kết cánh, y chỉ là nghĩ một nữ tử trẻ người non dạ, đứng trước áp lực của rất nhiều người, không thể không cúi đầu chùn bước.

Một chữ nhẫn cay nghiệt, không muốn cũng phải nhận.

"Nếu tiểu thư đã hỏi, vậy thì Tưởng mỗ xin nói thẳng. Bốn vị đường chủ của chúng ta ở đây đã có ba, tiểu thư có thể cất nhắc chọn một trong ba người. Tiểu thư là cốt nhục của giáo chủ, đương nhiên người vẫn là vị tiểu thư tôn quý nhất của chúng ta. Đến khi mọi chuyện ổn thỏa, vị trí của người sẽ trả lại cho người."

"Ồ?". Mạc Thiên Di nghe lão nói đến hứng thú, mắt phượng khẽ nheo lại:"Nam đường chủ, xin hỏi ngươi nghĩ thế nào? Lưu thúc, người cũng là một trong ba vị đường chủ, liệu có nghĩ như vậy chăng?"

Lưu Hà hơi cúi người:"Tiểu thư là huyết mạch của giáo chủ, lệnh bài là giáo chủ giao cho ngài, ta chỉ muốn làm người phò tá. Toàn bộ đều nghe theo tiểu thư."

Nam đường chủ Thạch Dụ mấp máy môi một lúc mới nói:"Ta nghĩ những lời nói Bắc đường chủ... không phải không có lý."

Các đệ tử cũ của Ma giáo nhìn về phía ba vị đường chủ, biết điều im lặng, cũng có một vài người rục rịch trong lòng.

Cửa điện mở rộng, bên ngoài lạnh lẽo, không khí trong điện lại nóng đến hừng hực. Mạc Thiên Di chống cằm, trong lòng khẽ động:"Chi bằng thế này đi. Theo quy củ cũ, thắng làm vua."

Tưởng Khanh hơi sửng sốt:"Ý của tiểu thư là để ta và Nam đường chủ..."

"Không". Ngón tay thon dài của Mạc Thiên Di lắc nhẹ hai lần:"Ta là người công bằng. Không chỉ ngươi và Nam đường chủ, tất cả đệ tử cũ của ma giáo, người của ta, tất cả dùng thực lực phân tranh."

"Ngươi cũng muốn tham gia?". Tưởng Khanh giật mình, lời nói chưa qua suy nghĩ đã trôi tuột khỏi miệng.

Ánh mắt Mạc Thiên Di sâu thẳm. Chỉ một thoáng, nàng cười như không cười:"Nữ tử không được tranh? Tuổi nhỏ không được tranh? Ta không vòng vo với các người, nếu mơ tưởng cái ghế này của ta thì dùng thực lực đến cướp, đừng có trưng ra bộ mặt giả dối đó trước mặt ta, ta nhìn nhiều thêm cũng cảm thấy bẩn mắt."

Nàng nói năng không hề cố kỵ, Tưởng Khanh và Thạch Dụ tức tới toàn bộ gương mặt đều đỏ lên. Lưu Hà không nhịn được hé mắt nhìn nàng, không tính đến dung mạo, chỉ riêng một thân khí thế ngông cuồng cũng đã giống y đúc với giáo chủ đời trước.

Tưởng Khanh cười lạnh, quan sát những người vây quanh Mạc Thiên Di, ác ý nói:"Được. Tiểu thư đã muốn tranh, sao không tự mình tranh, để người khác làm thay có vẻ không thỏa đáng."

Mạc Thiên Di chưa kịp đáp, Sở Diêm đã nhìn thẳng vào lão ta, khóe miệng nhếch lên châm biếm:"Chỉ bằng các ngươi cũng muốn nàng tự mình ra tay? Đừng có coi trọng mình quá, mặt mũi của các ngươi còn chưa lớn đến mức ấy đâu."

Tưởng Khanh nào đã từng bị người ta nhục nhã đến thế, phẫn nộ quát mắng:"Tiểu tử không biết trên dưới từ đâu tới?!"

Không biết trên dưới? Sở Diêm khó chịu hừ lạnh. Nếu như tính tuổi, lão già xấu xí đúng ra còn phải gọi y một tiếng lão thái tổ, còn dám bảo y không biết trên dưới. Sống được bao nhiêu năm đã muốn cùng y lên mặt.

Mạc Thiên Di cũng nghĩ tới điều này. Thấy sắc mặt Sở Diêm càng ngày càng xấu, nàng cười cười:"Đi đi. Cho chàng thoải mái trút giận. Hôm nay ta không đánh, đều dựa hết vào chàng."

Sở Diêm được nàng dỗ đến vui vẻ, nhấc chân bước xuống dưới vài bậc. Mạc Thiên Di nâng mắt nhìn những người bên dưới, tùy ý đặt chiếc lệnh bài mà đám người đỏ mắt thèm muốn sang một bên:"Trong số các ngươi, ai không muốn tham gia có thể đứng về một phía. Ai muốn ngồi chỗ này của ta liền tiến lên phía trước, cùng với y đánh một trận. Nếu như đánh thắng, vị trí giáo chủ ta chắp tay nhường lại, tuyệt không nuốt lời."

Cái nhìn của nàng quá lạnh, ngay cả Tưởng Khanh cũng cảm thấy như có hàn khí từ lòng bàn chân chui lên, lạnh đến rùng mình.

Phân phó xong, Mạc Thiên Di không nhìn đám người đang rối rắm suy nghĩ, nói với Minh Nguyệt:"Mọi người còn chưa có dùng điểm tâm sáng, muội bảo nhà bếp làm ít điểm tâm nhẹ mang lên, chúng ta cùng nhau ăn."

Minh Nguyệt "vâng" một tiếng lui đi.

Sở Diêm đứng như thần giữ cửa. Tưởng Khanh nhìn mãi, không cảm thấy một tiểu tử mặt non có thể có bao nhiêu thực lực. Lại nhìn Mạc Thiên Di thần sắc bình tĩnh, đầu mày khóe mắt ẩn ẩn ý cười giống như đang xem kịch, trong lòng lão không hiểu sao khẩn trương.

Điểm tâm rất nhanh được mang lên, Mạc Thiên Di cắn một miếng bánh, hơi nhíu mày:"Rốt cuộc có đánh hay không?"

Nói thì hùng hồn, một chút can đảm cũng không có.

Tên đã trên dây, không có đạo lý thu về. Tưởng Khanh là người đầu tiên bước lên trước. Thạch Dụ căng thẳng đứng một bên, hồn lực đã lưu chuyển một vòng trong người.

Tưởng Khanh hỏi:"Thế nào so?"

Sở Diêm không quá để ý, chỉ muốn nhanh trở về bồi Mạc Thiên Di ăn điểm tâm, qua loa đáp:"Muốn đánh thế nào thì đánh, không đánh chết là được. Các ngươi tốt nhất là cùng lên, đừng phí thời gian của ta."

Trán Tưởng Khanh và Thạch Dụ đồng thời nhăn lại.

Quá mức cuồng vọng!

Tưởng Khanh mắng thầm trong đầu, cuối cùng cũng động.

Khoảng nửa canh giờ sau, toàn bộ đại điện như vừa bị cuồng phong quét qua.

Mạc Thiên Di cầm một miếng bánh ngọt tinh xảo bước xuống, đút vào miệng Sở Diêm, không nhìn Tưởng Khanh, Thạch Dụ và cơ số người không rõ sống chết đang lăn lộn trên đất. Nàng nhìn Lưu Hà còn chưa hết kinh ngạc, nhàn nhạt nói:"Ma giáo không nuôi người có tư tâm, những người này đều ném hết ra ngoài, Lưu thúc thấy sao?"

Trong lòng Lưu Hà run sợ. Vị công tử thoạt nhìn diêm dúa mị hoặc trước mặt mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Trước khi tới đây lão có nghe nói qua, lệnh bài Ma giáo xuất hiện trong một tửu lâu, chủ nhân là một nữ tử cực kỳ cường đại, mà vị nữ tử ấy còn từng cùng một nữ tử khác bái đường thành thân.

Cường đại trong lời của bọn họ đến cùng là mạnh đến mức nào?

Hay là... so với vị công tử vừa rồi còn mạnh hơn.

Lưu Hà không dám nghĩ nữa, vội vã cúi người xuống:"Hết thảy đều do tiểu thư làm chủ."

Mạc Thiên Di hài lòng nghiêng đầu, tất cả những người còn lại trong đại điện cuống quýt cúi đầu xuống, rất ít người dám nhìn thẳng nàng.

Trong mắt mọi người dường như nhìn thấy bóng dáng giáo chủ năm xưa, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta kính sợ, ngay cả hơi thở cũng bất giác nhẹ đi.

Mạc Thiên Di ra lệnh cho vài người ném Tưởng Khanh và mấy tên kia ra ngoài, chính mình trở lại ghế chủ vị. Nàng khép hờ mắt, giọng hơi khàn:"Để ta nhớ lại xem, phụ thân khi còn tại vị đối xử với các người như thế nào, không ngờ việc đầu tiên các người làm khi ta trở về là ngấp nghé cái ghế này, đúng là ăn thịt không nhả xương còn tỏ vẻ chính mình ăn chay."

"Năm đó Đông đường chủ làm nội gián, dẫn kẻ xấu vào nhà. Có biết vì sao phụ thân ra lệnh, chỉ có đến khi lệnh bài xuất hiện người của Ma giáo mới được hợp lại, bất kể chờ đợi bao nhiêu năm cũng không được tự ý hành động, không được cá chết lưới rách? Bởi vì phụ thân lo các người bị người của các môn phái khác truy sát, sức yếu không thắng được thế đông lực mạnh!"

"Từ nhỏ ta lớn lên ở Ma giáo, được phụ thân dạy rằng, người cùng một giáo là người một nhà, kỵ nhất là tàn sát lẫn nhau. Ta nói cho các người biết, lần này ta trở về, người mà ta mong muốn là người từng coi Ma giáo là nhà, chứ không phải ngày ngày nghĩ cách tính kế ta, nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta không giống phụ thân, nếu để ta phát hiện ra được, ta nhất định khiến hắn sống không bằng chết!"

"Đừng nói Mạc Thiên Di ta không nhớ tình xưa nghĩa cũ. Ta cho các người hai lựa chọn, cửa lớn ở kia, một là đi, hai là ở, quyết định vốn thuộc về các người. Người của ta, ta sẽ cố hết sức bảo vệ. Nếu muốn ở phải tuyệt đối phục tùng, không phục thì cút, đừng có kiếm ta tìm chết lại nói ta vô tình. "

Tiếng của nàng trong đại điện lan đi, vang vọng hồi lâu không dứt. Trước kia Mạc Vấn Thiên làm người chính trực, đối với người dưới không ra vẻ, đệ tử trong Ma giáo đều kính trọng ông. Nếu không phải thế, bọn họ cũng không phải vừa nghe tin đã tức tốc trở lại.

Sau đó rất lâu, không biết đệ tử nào chắp tay, cả người đều cúi gập xuống:"Đệ tử mguyện vì Ma giáo hiến hết sức lực, quyết không hai lòng!"

Mấy người còn lại nhìn nhau, đồng loạt hướng về phía nữ tử làm lễ, âm thanh hùng hồn như sấm dậy, lại giống như giữa trời quang chợt nổi lên mưa rền gió dữ.

"Quyết không hai lòng!"

"Được, ta nhớ kỹ bốn từ này của các ngươi."

Nữ tử như đứng đầu cuồng phong, thân hình đơn bạc, chỉ có đôi mắt sáng trong như sao xa. Nàng phất tay áo rộng, cao giọng gọi:"Lưu Hà."

Lưu Hà bước lên trước một bước:"Có thuộc hạ."

"Người đã trở về, chức vụ Tây đường chủ giao lại cho người."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

"Minh Tịnh!"

Minh Tịnh sửng sốt ra mặt, không hiểu ra sao, chỉ có thể bước lên phía trước một bước:"Có thuộc hạ."

"Vị trí Bắc đường chủ giao lại cho ngươi."

Minh Tịnh không tin vào lỗ tai mình, ánh mắt Minh Nguyệt sáng bừng lên, vui mừng lộ rõ. Chức vị là một chuyện, việc này chứng tỏ chủ tử tin tưởng đại ca, trọng dụng đại ca, là chuyện tốt, chuyện cực tốt.

"Chủ tử, ta..."

Mạc Thiên Di ngắt lời y:"Nói một câu thôi, làm hay không làm."

Minh Nguyệt thấy bộ dạng ngơ ngác hiếm thấy của đại ca nhà mình, chỉ muốn chạy xuống véo mạnh vào tai y một cái. Đúng lúc quan trọng lại thất thần cái gì!

Minh Tịnh hoàn hồn, vành mắt hơi đỏ lên, làm một đại lễ với nàng:"Thuộc hạ nhất định tận lực."

Mạc Thiên Di đứng ở vị trí quen thuộc, nhìn cảnh tượng quen thuộc, cảm giác đau nhói nơi trái tim dần dần rút đi.

Nàng thu lại vẻ lạnh lùng, trên mặt lộ ra một nụ cười.

"Từ nay về sau nhờ cả vào mọi người."