Thiên Di

Chương 158: Tử Hàm thực sự không thích ta sao?



Tỷ?

Haha, tiểu tử thối đổi xưng hô thật nhanh. Ngay từ đầu sao không thấy ngoan ngoãn.

A Kiện cười như không cười, dùng cả giọng nói và ngũ quan biểu cảm:"Tỷ tỷ của ta, người đúng là hoa gặp hoa nở, người gặp người thương."

Sao mà cảm giác trong đó như ẩn giấu mùi chua. Mặc Trần không biết địch ý từ Hoa Thần Vũ từ đâu mà có, theo bản năng chắn trước mặt Lăng Tử Hàm, dùng thân hình cao lớn đem y che phía sau. Lăng Tử Hàm khó hiểu hỏi y:"Làm sao vậy?"

Mạc Thiên Di hơi nhíu mày:"A Kiện."

A Kiện xì một tiếng, xua tay:"Rồi rồi."

Xung quanh nàng đều là bình dấm chua, Mạc Thiên Di đã quá quen rồi. Võng Dực nhìn một bàn đầy thức ăn, nắm tay nàng hỏi:"Có đói bụng không?"

Mạc Thiên Di xoa bụng:"Có chút."

"Vậy thì dùng bữa trước đã". Võng Dực kéo nàng ngồi xuống:"Dùng tạm mấy thứ này. Ta ra nhà bếp xem có món gì nàng thích ăn không."

"A Dực, không cần cầu kỳ đâu, ta ăn cái gì cũng được mà. Lần đầu tiên chàng tới đây, có biết nhà bếp ở đâu đâu chứ."

"Lần trước đã từng nói rồi, không thể cái gì cũng được". Võng Dực gỡ mấy miếng cá đặt vào bát nàng, một đôi đũa sạch được y nhét vào tay:"Ăn trước hai miếng cá này đi. Canh nguội rồi, ta đi hâm lại, khi ta trở về nhất định phải ăn cho hết, không được gắp cho người khác, nhớ chưa?"

Lăng Tử Hàm thấy mà mở rộng tầm mắt.

Ngày xưa Võng Dực chỉ là một trong những thuộc hạ của Mạc Thiên Di, nàng nói y đi hướng đông, y không dám đi hướng tây, ngay cả nhìn thẳng vào mắt người khác cũng không dám. Nam tử vừa xinh xắn vừa rụt rè, thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng cường thế.

Nói đi cũng phải nói lại, dung mạo của tên này quá tốt đi, so với Sở Diêm tà tứ còn muốn đẹp hơn.

Mặc Trần chẳng để tâm nhiều thế, chỉ đồng tình nói:"Nhị sư tỷ mau ăn đi, người cao lên, nhưng mà tỷ gầy đi nhiều quá."

So với nữ tử mà nói, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng da trắng như đang bệnh, không có được khí sắc hồng hào.

Dạo gần đây từng bữa ăn của Mạc Thiên Di đều được Võng Dực kiểm soát nghiêm ngặt. Không chỉ ăn đủ lượng, món ăn được đưa lên bàn phải là các món có đầy đủ dinh dưỡng, sắc hương vị được điều chỉnh theo khẩu vị của nàng. Mỗi bữa Mạc Thiên Di đều cố gắng phối hợp ăn nhiều hơn một ít, chỉ trách cơ thể không còn được như trước, điều dưỡng đã lâu vẫn không thấy có quá nhiều khởi sắc.

Mạc Thiên Di ăn được vài miếng, thấy người đối diện vẫn chưa động đũa, nàng khách khí hỏi:"Thật ngại quá, Vân cô nương, đồ ăn có phải không hợp khẩu vị của ngươi không?"

Vân Thụy lắc đầu:"Không phải. Mạc cô nương không cần để ý đến ta. Sáng ta ăn có chút nhiều, hiện tại không muốn dùng thêm nữa."

Mạc Thiên Di chỉ "ra vậy" hai tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lăng Tử Hàm ghé vào tai Mặc Trần nói nhỏ:"Hình như mối quan hệ của nhị sư tỷ và Vân Thụy không tốt lắm. Nàng ta tới đây làm gì nhỉ?"

"Có lẽ là có việc". Mặc Trần nói:"Ngươi quản mấy cái đó làm gì. Mau ăn cơm đi."

"Ta tò mò mà. Ngươi nói cái tên Hoa Thần Vũ kia không có tay hay sao, cứ sán lại gần Mạc Thiên Di làm gì. Ngay cả Triệu Tử Khiêm cũng phải nhường chỗ cho y."

Mặc Trần thấy y bĩu môi, trong lòng ngứa ngáy khó tả, không nhịn được gãi nhẹ vào lòng bàn tay y mấy cái:"Muốn ăn gì ta gắp cho ngươi. Không cần phải nhìn trộm người ta."

Lăng Tử Hàm rụt vội tay lại, trừng mắt nhìn y một cái, song tay vẫn chỉ vào mấy món trên bàn.

Mặc Trần cao lớn đĩnh đạc an phận đi bóc vỏ tôm.

A Kiện quan sát hai người đến thú vị, ghé sát tai Mạc Thiên Di thì thầm:"Tỷ tỷ, hai người kia có phải..."

"Ừ". Quan hệ của A Hàm và Mặc Trần tiến triển rất tốt, nàng cũng mừng thay hai người họ, nghĩ rằng chẳng có gì phải giấu diếm cả. Nghĩ một hồi còn cười:"Bao giờ A Kiện mới tìm được đệ muội cho ta đây."

"Nghĩ muốn đuổi ta đi nhanh như thế?". A Kiện bĩu môi:"Không dễ thế đâu. Ta sẽ bám theo tỷ tới già mới thôi."

"Được được, A Kiện còn nhỏ, tỷ tỷ cũng luyến tiếc gả đệ đi sớm."

"Ta không phải nữ tử, gả cái gì mà gả."

Sở Diêm vừa nghe đã muốn gả phắt cái tên tiểu tử này đi cho xong chuyện. Bây giờ mới là tỷ đệ, ai biết sau này giữa hai người có phát sinh tình cảm gì khác hay không. Trước đây Mục Lăng còn ba hoa rằng Hoa Thần Vũ lạnh lùng ít nói, không thích chung đụng với người khác, cớ sao vừa gặp Mạc Thiên Di đã thay đổi chóng mặt.

Hai người gắp qua gắp lại, đối với người nào đó, cảnh tượng đẹp đẽ nhưng cực kỳ gai mắt. Sở Diêm không kìm được mỉm cười thân thiện:"Hoa Thần Vũ, ta nghe nói Thiên Vực chỉ có một vực chủ là ngươi. Ngươi đi lâu như thế không sợ xảy ra chuyện gì ư?"

A Kiện dịu dàng đáp lại:"Cảm tạ ngươi quan tâm, ta có rời đi hai ba năm nữa cũng không thành vấn đề. Huống hồ lần này được toàn đệ tử phó thác kỳ vọng tìm về một vị vực chủ phu nhân, còn chưa có tìm được, ngươi nói xem, ta làm sao có mặt mũi quay trở về cơ chứ."

"Ngươi mới có bao nhiêu tuổi". Nụ cười nửa miệng trên môi Sở Diêm càng tươi hơn:"Ta nghĩ ngươi nên trở về tu luyện thêm vài năm, đợi đủ lông đủ cánh rồi hẵn xuống núi. Nữ tử ấy mà, hầu như đều thích nam nhân trưởng thành một chút. Thiên Nhi, nàng nói có đúng không?"

Đột nhiên bị điểm tên, Mạc Thiên Di suýt chút phun cơm ra khỏi miệng. Nàng còn chưa kịp đáp trả, A Kiện đã chen miệng vào trước:"Ta có đủ hay không, chuyện này chỉ cần nương tử của ta biết là được. Trẻ con thì nên giống trẻ con, còn hơn lão nhân lớn tuổi hành xử ấu trĩ mới là loại nam nhân không đáng tin cậy. Tỷ tỷ, tỷ nói có phải không?"

Lão nhân?

Tên tiểu tử thối thế nhưng dám gọi y là lão nhân?

Trong lời nói ẩn chứa mũi nhọn, mặt Sở Diêm đỏ lên, một lớn một nhỏ không ai chịu nhường. Ở phía đối diện, Lăng Tử Hàm ngậm đầu đũa, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Mạc Thiên Di. Nàng dùng khẩu hình miệng hỏi y:"Làm sao vậy?"

Lăng Tử Hàm lén lút chỉ chỉ:"Sát khí nồng nặc. Tỷ không định ngăn cản đấy à?"

Còn tưởng là chuyện gì, Mạc Thiên Di trấn định cười cười, ngữ điệu thản nhiên:"Hai người muốn đánh nhau thì ra ngoài, đừng quấy rầy mọi người ăn cơm."

Trong cái nhìn ngạc nhiên của Lăng Tử Hàm, hai người thực sự đi ra ngoài, dùng từ ngữ hoa mỹ để miêu tả gọi là luận bàn so chiêu, cùng nhau tiến bộ. Mạc Thiên Di gắp đồ ăn cho cả y và Mặc Trần, hơi nhún vai:"Tập làm quen đi."

Lăng Tử Hàm cảm thán một tiếng, ngại ngùng Vân Thụy nên không nói thêm gì nữa. Đúng lúc Võng Dực từ ngoài cửa bước vào, trên tay bưng một khay đồ ăn nóng hổi. Y đặt khay gỗ xuống bàn, chẳng quan tâm hai người Sở Diêm đã đi đâu, việc đầu tiên làm là kiểm tra thức ăn trong chén Mạc Thiên Di.

Nàng ngoan ngoãn bưng chén lên:"Ăn hết rồi."

Tiếng phát ra từ miệng nàng rất dễ nghe, âm cuối mềm mại, nghe vào tai có một chút dụ hoặc.

"Ngoan lắm". Võng Dực múc chén canh nóng ra bát, thổi nguội bớt rồi đặt trước mặt nàng:"Uống canh đi. Ta có bỏ thêm nấm hương, thơm lắm."

Mạc Thiên Di không ăn ngay. Nàng chia canh gà vào bốn chén, đưa tới trước mặt y, Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên, sau đó mới bưng chén của mình lên ăn.

Ba nam tử cười cười, đem chén canh uống cạn.

Không khí quá mức tốt đẹp, Vân Thụy mím môi đứng dậy:"Mấy người dùng bữa. Thời tiết rất đẹp, ta đi dạo xung quanh một vòng."

Mạc Thiên Di gật đầu:"Có cần ta gọi một đệ tử dẫn cô nương đi không?"

"Không cần."

Vân Thụy ra khỏi phòng, bên bàn ăn chỉ còn sáu người.

"Vị cô nương đó lạnh lùng thật". Lăng Tử Hàm bấy giờ mới dám nói:"Băng sơn mỹ nhân đúng là không giống người thường, tỷ từ đâu quen biết nàng ta vậy?"

Mạc Thiên Di lại nhún vai, chỉ chỉ sang người bên cạnh.

"Tình cờ cứu về". Võng Dực không hiểu sao mấy người kia ngày ngày lấy Vân Thụy ra nhắc nhở y phải biết giữ mình. Mấy người đó có biết y mất bao tâm sức mới khiến Mạc Thiên Di chia một phần chú tâm, thậm chí rất nhiều lúc y cảm thấy bản thân không xứng với nàng, sao còn tâm trí để tâm đến những nữ tử khác.

"Ngươi cứu?"

Trí tưởng tượng của Lăng Tử Hàm bắt đầu phát huy, ánh mắt nhìn y trở nên ái muội. Võng Dực nhíu mày:"Lăng Tử Hàm, đừng có nghĩ lung tung."

"Ta đâu có nghĩ gì lung tung". Lăng Tử Hàm chống tay lên cằm, cười đến hai mắt cong cong:"Võng Dực, có một câu này ta nhất định phải nói. Lâu ngày không gặp, dung mạo của ngươi ấy à, ngay cả nam tử như ta cũng cảm thấy kinh diễm. Vị Vân cô nương từ lúc vào phòng liếc ngươi ba lần, liếc xong lại buồn phiền, bản hoàng tử đều nhìn thấy cả."

"Ngươi...". Võng Dực hơi ngạc nhiên:"Thiên Nhi không đẹp sao?"

"Đẹp chứ. Nhưng tỷ tỷ vốn đâu phải người... thường". Lăng Tử Hàm huơ huơ ngón tay, may mắn còn nhớ ra thêm vào một chữ thường. Trong suy nghĩ của y, Mặc Chiêu là nam yêu quái, Mạc Thiên Di là nữ yêu nghiệt, không phải con người.

Y mới không ngu mà nói ra mấy câu này đâu.

Mạc Thiên Di nhấp môi dưới. Triệu Tử Khiêm đột nhiên hé miệng, giọng bình bình bâng quơ:"Tình cảm thông thường đều bắt nguồn từ thưởng thức và kinh diễm. Mặc công tử, người nói có đúng không?"

Năm chữ bị người ta quăng đi quăng lại. Lăng Tử Hàm như bị ai đó chọc cho một cái, cấp tốc quay mặt nhìn Mặc Trần.

Sao y lại quên A Trần còn đang ngồi cạnh mình cơ chứ!

Mặc Trần nhếch môi cười:"Triệu công tử nói đúng lắm. Nhị sư tỷ, mấy người cứ dùng bữa, phòng của nhị sư tỷ trước giờ đều có người quét dọn, chốc nữa có thể trở về nghỉ ngơi. Ta và Tử Hàm có chút chuyện nhỏ cần hàn huyên, ra ngoài trước."

Mạc Thiên Di ngơ ngác nhìn theo đến tận lúc không còn thấy bóng dáng hai người nữa mới thôi. Nàng liếc Triệu Tử Khiêm một cái, thấy y đang rót trà ra một chiếc chén nhỏ cho nàng súc miệng, gặp ánh mắt nàng bèn hỏi:"Sao vậy."

Nếu không phải trên môi y có ôm một tia cười, nàng còn nghĩ y thực sự chỉ tiện mồm hỏi Mặc Trần cho vui. Mạc Thiên Di súc miệng xong, hơi bĩu môi:"Chàng xấu thật đó."

Triệu Tử Khiêm lại cười, âm cuối nhẹ nhàng nâng lên:"Xấu chỗ nào?"

Võng Dực và Lâm Hiên biết ý đứng dậy đi ra ngoài.

Mặc dù trong mỗi người đều mang theo dục vọng chiếm hữu, có những chuyện giữa nam nhân với nhau, chỉ cần bọn họ âm thầm hiểu là được, không cần Mạc Thiên Di khó xử. Dù sao quyết định đều thuộc về bọn họ. Nguyện ý ở bên cạnh nàng là bọn họ tự nguyện, không phải bị ai bắt ép.

Triệu Tử Khiêm không ngờ Mạc Thiên Di đột ngột tiến tới, hơi thở nhỏ xíu lướt qua cằm và cổ y. Yết hầu y nhấp nhô lên xuống, ngón tay nàng đặt trên môi dưới của y, ngước mắt cười giảo hoạt:"Nơi này."

Đường môi Triệu Tử Khiêm rất đẹp. Mạc Thiên Di rút tay lại, cảm giác nóng hổi từ đầu ngón tay truyền thẳng vào đại não, không có cách nào tiêu tán nổi.

Triệu Tử Khiêm vung tay, hai cánh cửa đang mở ra đóng lại thật chặt, ngay cả cửa sổ cũng đóng lại.

Đương lúc ban trưa, trong phòng không thắp nến hay đèn dầu. Mạc Thiên Di mất một chốc mới thích ứng được với bóng tối, sắc mặt hơi đổi:"Ngay cả cửa cũng muốn đóng, đây không phải là muốn làm chuyện xấu đó chứ? Triệu công tử, ban ngày ban mặt nha..."

Triệu Tử Khiêm cúi đầu chặn môi nàng.

Cái miệng nhỏ thanh âm dễ nghe, nhưng nhiều lúc thật biết cách phá vỡ không khí.

Mạc Thiên Di hờ hững ôm lấy cổ y, không có quá nhiều hành động. Môi Triệu Tử Khiêm dán lên môi nàng, rõ ràng bất mãn.

Người này từ trước đến giờ chỉ thích trêu chọc y thôi.

Chần chừ một thoáng, bàn tay to của nam tử bạo gan hướng lên trên, qua lớp y phục mỏng manh chạm tới một mảnh yếu ớt mềm mại. Mạc Thiên Di rên lên một tiếng, lưỡi y tranh thủ trượt vào, truy đuổi đầu lưỡi nhỏ xinh của nữ tử, dồn dập cắn mút. Y kéo nàng ngồi lên lòng mình, hôn cuồng nhiệt, tay không ngừng du ngoạn trên những đường cong uyển chuyển. Mạc Thiên Di nhanh chóng cảm nhận được vật nào đó bắt đầu có phản ứng.

Không cần ai nói nàng cũng biết đã đùa quá trớn rồi.

Mạc Thiên Di nhu thuận đáp trả nụ hôn của nam tử, ngay cả cử động mạnh cũng không dám.

Cùng lúc đó ở một căn phòng khác, Lăng Tử Hàm bị Mặc Trần đẩy vào tường, thân hình cao lớn chặn đứng phía trước. Y nâng cằm Lăng Tử Hàm, trầm giọng hỏi:"Võng Dực đẹp lắm sao?"

Lăng Tử Hàm cảm thấy chỉ cần y gật đầu một cái sẽ không có quả ngọt để ăn.

"Hử?"

"Cũng... được". Lăng Tử Hàm nhỏ giọng đáp. Nói xong còn thức thời bổ sung thêm:"Dù sao cũng không phải mẫu người ta thích."

"Vậy A Hàm thích kiểu người thế nào?". Môi Mặc Trần dán lên vành tai nóng hổi của y:"Kiểu người như ta thì sao?"

Y tựa vào quá gần, trong hô hấp của Lăng Tử Hàm tràn ngập mùi dược thảo dễ chịu, ánh mắt thâm tình quen thuộc xâm nhập vào tầm mắt. Nhịp tim đập có chút nhanh, mặt y đỏ lựng, nửa ngày mới cường điệu phun ra một câu:"Ai thèm thích ngươi."

Trong mắt Mặc Trần có vô hạn cưng chiều. Y vuốt ve hai má Lăng Tử Hàm, cúi người xuống hôn.

"Nhưng mà làm sao bây giờ. Ta thích ngươi, rất thích rất thích". Cánh môi y trằn trọc trên môi Lăng Tử Hàm, khe khẽ thủ thỉ:"Tử Hàm thực sự không thích ta sao?"