Thiên Di

Chương 166: Là nàng ta



Mạc Thiên Di hất nhẹ cằm ra hiệu, Vân Thụy gật đầu, từng bước nặng nề tới trước mặt Vân Long, hai nắm tay bên hông siết chặt:"Người muốn đưa ta đến chỗ Thái tử ruốt cuộc có mục đích gì?"

"Là thái tử nhìn trúng ngươi, muốn ngươi làm thái tử phi, đối với việc tu luyện của ngươi sau này có gì không tốt?"

"Vậy còn nhị tiểu thư của Quý gia, đại tiểu thư của Lương gia, tam tiểu thư của Quế gia thì sao? Hắn ta cùng một lúc nhìn trúng nhiều người như thế?"

"Thì...". Vân Long ấp úng:"Thái tử phi sau này sẽ là hoàng hậu, là người dưới một người trên vạn người, thái tử dĩ nhiên phải cẩn thận lựa chọn, từ xưa đến nay đều như vậy, ngươi đừng nghĩ lung tung."

"Được, vậy người nói xem". Không biết là giận hay là đau, Vân Thụy không khống chế nổi nữa, vành mắt dần dần đỏ lên:"Chọn thì chọn còn muốn lấy một bát máu làm gì, người nói đi!"

Vân Long ngạc nhiên:"Làm sao ngươi biết được chuyện này?"

Đã đến nước này, nói không có điều gì mờ ám thật khiến người ta khó lòng tin tưởng. Võng Dực đang im lặng bỗng nhiên mở miệng:"Không phải là máu, mà phải là máu của trinh nữ, ta nói có đúng không?"

Ánh mắt y xoáy thẳng vào Vân Long, tim lão nhảy loạn, lỡ miệng bật thốt lên:"Làm sao ngươi..."

Mới nói ra vài từ rồi lão ngậm chặt ngay, song chỉ thế thôi cũng đủ để mọi người đưa ra suy đoán. Võng Dực hỏi Mạc Thiên Di:"Nàng có nhớ thứ đứng đầu bảng thánh vật không?"

Mạc Thiên Di giật mình:"Thất Huyền Cầm?"

"Không sai". Sắc mặt Võng Dực ngưng trọng:"Thất Huyền Cầm đã thất truyền từ lâu, nghe người xưa đồn lại, Thất Huyền Cầm là Thánh cầm của tiên giới, gảy một dây mặt đất rung chuyển, gảy hai dây trời xanh khóc thương. Bà bà nói với ta, tìm được cầm đã khó, muốn cầm nhận chủ còn khó hơn lên trời. Nam bảy nữ chín, bảy mươi bảy xử nam, chín mươi chín trinh nữ, dùng máu tế cầm."

"Doãn Kha". Võng Dực nặng nề thở ra:"Y mưu kế thâm sâu, coi mạng người như cỏ, đúng là người có thể làm ra loại chuyện này."

Trong lúc Võng Dực nói, Mạc Thiên Di một mực quan sát Vân Long, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt lão. Cảm xúc của lão chuyển từ nghi ngờ sang hoảng loạn, hoảng loạn sang hoang mang lo sợ, cuối cùng mi mắt rũ xuống, cắn môi dưới, tròng mắt đảo quanh đầy suy tính. Nàng đứng dậy, bàn tay bóp chặt cằm Vân Long, trong giọng nói không che giấu phẫn nộ:"Chuyện thế này mà các ngươi cũng làm ra được, có biết trên đời có một thứ gọi là quả báo không, Vân lão gia?"

Tất cả chỉ là lời phỏng đoán không có chứng cứ rõ ràng, Vân Long vẫn còn cố cứng miệng:"Các người đừng có bịa đặt lung tung, Thất Huyền Cầm là cái gì, ta trước nay chưa từng nghe nói."

Mạc Thiên Di "à" lên một tiếng, đầu ngón tay lướt nhẹ xuống dưới, một sợi linh khí mỏng như sợi tơ từ ngón tay nàng hiện ra, đầu còn lại chạm vào ngực trái của Vân Long. Nàng hỏi lại:"Chưa từng nghe nói phải không?"

Vân Long vẫn lắc đầu, sợi tơ theo từng cái chớp mắt chậm rãi của nàng bò qua lớp y phục, tiến dần tới lớp da thịt trần trụi không còn gì ngăn trở. Nàng hỏi tiếp:"Phải không?"

Trước ngực là cảm giác trơn trơn lạnh lẽo, giống như bất cứ lúc nào thứ kia cũng có thể há miệng cắn lão ta một ngụm. Vân Long ngẩng phắt đầu lên, tim như muốn ngừng đập:"Ta..."

Lão còn chưa nói hết câu, từng giọt máu tim thi nhau rơi xuống.

Mặt lão cắt không còn một giọt máu, đau đến gần như chết lặng.

"Vân Long". Lê Minh Lan muốn chạy tới bị Vân Thụy lắc đầu ngăn lại. Nàng ta đã từng nhìn thấy rất nhiều vẻ mặt của Mạc Thiên Di, duy chỉ có vẻ mặt này là chưa.

Vân Thụy không khỏi liên tưởng tới một chữ tà.

So với hai từ yêu nữ, một chữ này càng xứng với nàng hơn.

"Một là nó trực tiếp bóp nát tim ngươi, hai là lôi ra ngoài rồi bóp nát, ngươi chọn đi."

Một sợi tơ đang ngọ nguậy trong lồng ngực, bao quanh trái tim lão, chỉ nghĩ đến điều này đã khiến Vân Long sợ đến chết khiếp. Lão chẳng quản bí mật gì nữa, há miệng hét toáng lên:"Ta nói... Ta nói... Thất Huyền Cầm..."

"Thất Huyền Cầm là cái gì?". Mạc Thiên Di cong cong ngón tay:"Ta trước nay chưa từng nghe nói qua."

Tim Vân Long như bị ai đó cầm dao khoét đi một phần, lão đau đến muốn ngất đi, vội vàng cầu khẩn:"Đừng đừng đừng, ta nói! Ta nói!"

"Quốc sư chỉ nói muốn lấy máu của quý nữ trong kinh thành để chọn người thích hợp làm lễ tế trời, việc Thất Huyền Cầm thật sự ngày hôm nay nghe các ngươi nói ta mới biết. Các ngươi làm ơn tha cho ta đi."

Mạc Thiên Di lẩm nhẩm lại bốn từ:"Chọn người thích hợp?"

Ngón tay Võng Dực đặt bên môi, giống như đang trầm tư:"Có lẽ không phải loại máu nào cũng có thể được huyền cầm chấp nhận, cần phải trích máu thử mới được."

Cả người Lê Minh Lan run lên bần bật, lảo đảo ngã sụp xuống:"Vân Long, nàng là nữ nhi của ngươi, là nữ nhi của ngươi mà! Sao ngươi có thể... sao ngươi có thể..."

Vân Thụy đã sững sờ đến mức không nói được thành lời.

"Chỉ là lấy một chút máu, không phải lấy mạng, ta làm vậy cũng là gì Vân gia, ta..."

"Ngoài ngươi ra còn có những ai?"

Vân Long ngẩn ra, vội nói:"Thượng thư đại nhân, tể tướng, còn có...."

"Ta nói là ngoài triều đình ra."

"Ngoài triều đình ra không có...". Như nhớ ra gì đó, lão bừng tỉnh:"Đúng là có một người."

"Ai?"

"Một nữ tử, tuy nói là bằng hữu đồng môn của quốc sư nhưng ta cảm thấy quốc sư rất nể mặt nàng ta."

Triệu Tử Khiêm đặt giấy bút xuống trước mặt lão:"Họa đi."

Mồ hôi trên trán Vân Long chảy xuống, lão cúi đầu:"Trước tiên có thể..."

Mạc Thiên Di thu lại sợi tơ, lão nằm vật ra đất, không dám chần chừ uống vào một viên đan cầm máu. Sợi tơ mảnh đến mức khó có thể nhìn thấy, thế nhưng cảm giác đau đớn sống động in vào đầu Vân Long một ấn tượng không thể nào xóa nhòa.

Họa kỹ của Vân Long không tệ, chẳng mất bao lâu hình dáng nữ tử đã hiển hiện trên giấy. Tất cả ánh mắt của người trong phòng đều dán vào bức họa, Sở Diêm là người phản ứng đầu tiên, cũng là người phản ứng kịch liệt nhất:"Là nàng ta..."

Mạc Thiên Di trầm mặc một lúc, nói:"Vân cô nương, ta có chút chuyện cần nhờ cậy cô nương."

Vân Thụy vẫn đang chú ý đến Vân Long.

Người từng cao cao tại thượng giờ hèn mọn cụp đuôi như một con chó mất chủ, đến mí mắt còn không dám nâng lên. Lê Minh Lan bên cạnh kéo tay áo, nàng ta bừng tỉnh, chắp tay đáp:"Xin cô nương cứ nói."

- --

Vân Long cầm theo ống trúc đi vào trong phủ quốc sư.

Vừa thấy quốc sư đang đứng cạnh kệ sách, lão đưa ống trúc ra trước, hơi cúi người:"Quốc sư, đồ của nữ nhi ta đã mang đến rồi."

Doãn Kha quay người, đón lấy ống trúc từ tay lão. Sau khi kiểm tra qua loa, y hờ hững gật đầu:"Vân đại nhân ở đây chờ một lát."

Mỗi lần mang đồ tới quốc sư đều phải kiểm tra, Vân Long không có ý kiến, ngồi lên tấm nệm êm vừa được người hầu đặt xuống. Nha hoàn đi tới rót cho lão chén trà, lão cầm lên nhấp một ngụm, không ai để ý ngón tay lão run lên, suýt chút đã làm sánh trà ra ngoài.

Không biết đợi bao lâu, Doãn Kha mang theo ống trúc trở lại.

So với lúc đi, dáng vẻ khi y bước qua bậc cửa có mấy phần vội vã. Vân Long còn chưa kịp hỏi, Doãn Kha đã túm chặt tay lão, chủ động hỏi trước:"Đây là máu của nữ nhi nhà ngươi?"

Vân Long căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nhớ tới lời dặn của người kia, lão gật đầu ngay tắp lự:"Phải, là của nữ nhi ta, không biết có vấn đề gì chăng?"

"Vân đại nhân, ngày mai phiền người đưa Vân cô nương tới gặp ta". Vừa nói hết câu, Doãn Kha tự lắc đầu hai lần, ngữ khí cực kỳ gấp gáp:"Không, ngay bây giờ. Phiền Vân đại nhân truyền lời mời cô nương tới đây, ta có chuyện gấp cần cùng Vân cô nương bàn bạc, càng sớm càng tốt."

"Gấp như vậy?". Vân Long tỏ ra khó xử:"Tính tình nữ nhi của lão có chút cương liệt, cái này quốc sư cũng biết mà. Sáng nay ta mất khá nhiều công sức mới lấy được ít máu của nó, nếu giờ bắt nó tới đây, lão sợ..."

Tặc lưỡi một cái, Vân Long gật đầu:"Thôi được, để ta sai thuộc hạ về đưa nó tới đây, quốc sư xin chờ ta một chút."

Tâm trí của Doãn Kha đang đặt vào chuyện khác, chỉ cần Vân Long đưa người đến đây được, cần gì quản lão ta dùng cách gì. Y qua loa nói:"Vậy làm phiền Vân đại nhân."

Qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài thuộc hạ báo Vân tiểu thư cầu kiến. Doãn Kha đứng bật dậy, từ bên trong gọi với ra:"Mau mời."

Vân Long cúi đầu uống trà, nuốt xuống một bụng nghi vấn. Lão chưa từng thấy Doãn Kha kích động đến thế bao giờ, chẳng lẽ ống máu kia có vấn đề gì?

Nhưng rõ ràng máu kia là của...

Vân Thụy bước vào trong phòng, tà váy trắng dập dờn dưới chân, trên gương mặt xinh đẹp không có nhiều cảm xúc. Nàng theo quy củ chào hỏi:"Bái kiến quốc sư, bái kiến phụ thân."

Khi nàng cúi người, ống tay áo cuộn xuống lộ ra một phần cổ tay đang được băng gạc trắng. Xác định được điểm này, Doãn Kha nhiệt tình hơn hẳn, dịu dàng cười nói:"Vân cô nương không cần đa lễ, là ta đường đột rồi, quấy rầy cô nương nghỉ ngơi."

Vân Thụy khách khí đáp:"Quốc sư không cần khách khí, chuyện gấp của quốc sư là chuyện của giang sơn Tây Hạ, dĩ nhiên nên đặt lên hàng đầu."

"Vậy Vân cô nương không ngại cùng ta đi một chuyến chứ?"

"Chuyện này...". Vân Thụy liếc nhìn Vân Long, Doãn Kha cùng lúc quay sang nhìn lão. Sống lưng Vân Long ớn lạnh, nắm tay đặt lên miệng ho khẽ một tiếng, hơi phất tay:"Có thể giúp được quốc sư là chuyện cầu còn không được, còn không mau đi."

Vân Thụy cam chịu nhận mệnh:"Mời quốc sư dẫn đường."

Doãn Kha hài lòng dẫn nàng ta đi tới một viện khác, bài trí ngoài viện đều đã cũ xanh hết, không giống nơi đang có người ở. Vân Thụy vừa thấy đã chần chừ:"Quốc sư, nơi này là..."

"Đừng sợ, một vị khách của ta không thích trang hoàng xa hoa cho nên mới chọn tiểu viện này, cô nương mau vào đi."

Có Doãn Kha đi trước, Vân Thụy do dự một thoáng rồi theo y bước vào. Không giống như bên ngoài, bên trong bày biện sạch sẽ, trừ bỏ không có ai thắp đèn, ánh sáng mờ tối khiến Vân Thụy càng thêm bất an. Một bóng người quay lưng đứng trong góc tối nhất, vừa thấy cái bóng kia, Vân Thụy lùi lại hai bước, nỗi lo sợ hiện rõ trên mặt.

"Đừng sợ". Doãn Kha vỗ vai nàng trấn an:"Đây là Lăng cô nương, bằng hữu của ta."

Người kia quay đầu, vừa thấy là nữ tử bình thường, Vân Thụy nhẹ nhõm thở ra.

Lăng Tương nhàn nhạt nhìn Doãn Kha:"Là người này?"

Doãn Kha gật đầu.

Lăng Tương gọi:"Ngươi lại đây."

Từ nhỏ đến lớn Vân Thụy ghét nhất bị người khác ra lệnh. Nàng không lại mà đứng yên tại chỗ, hơi nhíu mày:"Không biết quốc sư muốn ta giúp đỡ thế nào?"

Doãn Kha còn chưa mở miệng đáp, Lăng Tương đã thay y trả lời:"Ta cần lấy thêm một ống máu nữa."

"Muốn lấy thêm máu của ta?". Mày liễu của Vân Thụy ngay lập tức cau chặt:"Phụ thân đã lấy của ta rất nhiều, hiện tại ta đứng còn không vững, quốc sư còn muốn lấy thêm máu của ta, đây là muốn lấy mạng ta có phải không?"

Bị nàng lớn tiếng trách móc, Doãn Kha quay qua nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, môi không còn sắc hồng, đúng là biểu hiện của mất máu quá nhiều. Y vì quá cao hứng đã quên mất điều này, ngẫm nghĩ một hồi rồi ngỏ ý xin lỗi:"Là Doãn Kha vô ý quá, ta đáng ra nên đợi cô nương tĩnh dưỡng tốt mới phải, thật xin lỗi cô nương."

Dường như Vân Thụy chỉ đợi một lời này, ngay lập tức tiếp lời y:"Vậy ta xin cáo từ trước, sau này có chuyện gì mời quốc sư truyền lời qua phụ thân ta là được, cáo từ."

"Cô nương xin chớ đi đã, người bị thế này là vì cống hiến cho Tây Hạ, trước hết cứ ở lại phủ quốc sư cẩn thận tĩnh dưỡng, ta sẽ tìm mấy vị dược sư tốt nhất đến chăm sóc cô nương."

"Không cần, ta phải về phủ, trong phủ Vân gia cũng có dược sư."

Vân Thụy vừa nói vừa muốn chạy ra ngoài, Doãn Kha tức khắc trở người ngăn cản, ánh mắt ấm áp không biết từ lúc nào đã biến thành âm trầm. Y dùng ngón tay nâng cằm Vân Thụy, hai mắt nguy hiểm nheo lại:"Vân cô nương, ta chỉ muốn quan tâm cô nương, không hề có ý xấu, cô nương không cần sợ ta, có được không?"

"Nhưng phụ thân ta..."

"Chỗ Vân đại nhân ta sẽ báo lại, mấy ngày nay cô nương an tâm ở lại phủ quốc sư đi, đừng cố phản kháng làm gì."

Trong lời nói ẩn ẩn ý uy hiếp, sắc mặt Vân Thụy càng trắng hơn, cánh tay bị Doãn Kha nắm lấy không ngừng run lên. Doãn Kha nghĩ nàng sợ đến muốn trốn, hất tay nàng sang một bên, phiền chán cau mày.

Cả y và Lăng Tương đều không để ý khi nàng cúi mặt xuống, bên khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.