Thiên Di

Chương 34: Trở ra



Đối với những việc liên quan đến y dược, Đường Nhân luôn vô cùng nghiêm túc. Lão trầm ngâm một thoáng, sau đó mới đáp:"Có thể."

Gương mặt nhỏ nhắn của Mặc Chiêu lập tức sáng bừng lên:"Thật ạ."

"Xem ra người này rất quan trọng với ngươi nhỉ". Đường Nhân cười bảo, ngừng một lúc mới nói:"Đúng là có thể. Tuy nhiên, ngoài việc phải thường xuyên ngâm dược liệu, còn phải ngày ngày châm cứu đả thông kinh mạch. Quan trọng nhất là, phải dùng hơn một trăm loại dược thảo khác nhau luyện chế thành Hoàn Cốt Đan là đan dược cấp tám. Trong đó, hoàn ngưng, thiên sơn tuyết liên, xuyên khung, nguy tất,... còn có mấy loại dược thảo đều không dễ tìm kiếm. Mạc Thiên Di, nếu ngươi muốn chữa khỏi hoàn toàn cho người kia, sẽ phải bỏ không ít công sức đâu."

Mặc Chiêu rũ xuống mi mắt, hai nắm tay âm thầm siết chặt. Hai chân của Nhan Tịch đã hơn mười năm không thể cử động. Suốt thời gian quen biết, từ cách ăn, mặc, cư xử giữ lễ của y là đoán được, gia thế của y hẳn rất tốt, có lẽ trước đó đã từng mời không ít cao nhân thử chữa trị. Vì thế mà, không cần Đường Nhân tự mình nói, Mặc Chiêu cũng đoán được chuyện này có bao nhiêu khó khăn.

Chỉ có thể tự an ủi, ít nhất cũng không phải là không có hy vọng.

Nhan Tịch có thiên phú trời cho để tu luyện ma pháp, nếu không phải hai chân có tật, có lẽ đã vang danh từ lâu. Mỗi lần nhìn thấy y ẩn mình trong rừng trúc, ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn trời, trong lòng Mặc Chiêu giống như có một tảng đá đè nặng xuống, có cảm giác như khoảng trời mà y mong mỏi không chỉ là nơi rừng trúc chật hẹp này.

Nhiều lúc, có một số thứ khiến bản thân Mặc Chiêu khó lòng hiểu nổi. Quan hệ giữa nàng và Nhan Tịch, nói gần không gần, nói xa không xa. Y không biết gì về nàng, nàng đối với y, ngoài danh tự nửa điều cũng chẳng rõ. Cớ sao mỗi lần nhìn thấy cảnh ấy, lại có xúc động muốn kéo y khỏi phần trời đang giam giữ y kia, giải thoát một kẻ đang mắc kẹt mà luôn cố gắng trưng ra một gương mặt bình thản đến đáng ghét.

Đó là thương hại sao?

Hay là, ham muốn một ngày nào đó được xé toạc chiếc mặt nạ y đang mang trên mình.

"Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi."

Cũng may, trời cao không tuyệt đường người.

Đường Nhân hỏi thử:"Nha đầu, ngươi đã từng học luyện đan bao giờ chưa?"

Mặc Chiêu gật đầu, nhỏ giọng đáp:"Con đã từng học qua, Nhị sư phụ của con là một luyện đan sư thất phẩm. Nhưng mà, quãng thời gian đó nhận được truyền thừa của đại sư phụ, mất đến bốn năm, năm sau đó mới bắt đầu học luyện đan, cho đến giờ, thành tích cũng không nổi bật lắm."

Sở Bá Thiên hờ hững chen vào:"Ngươi còn nhị sư phụ nữa cơ à."

Đường Nhân nghe vậy nhíu mày:"Để luyện thành Hoàn Cốt Đan, đến luyện đan sư thất phẩm cũng phải cực kì cẩn thận. Ngươi thậm chí còn không biết bản thân đã đạt tới luyện dược sư cấp mấy, sao có thể chế ra. Hơn nữa, linh chi ngàn năm đáng giá ngàn vàng, thiên sơn tuyết liên nằm trên đỉnh Thiên Sơn quanh năm sương mù, còn có cỏ Nguy Tất nằm trong ma thú sâm lâm, ba thứ này là ba dược liệu quan trọng nhất, ngươi có thể kiếm được không."

Mặc Chiêu chẳng cần nghĩ, mỉm cười đáp ngay:"Chỉ cần ba thứ đó vẫn còn tồn tại, đệ tử chắc chắn sẽ tìm được."

Câu trả lời này khiến Đường Nhân hơi khựng lại, lão nhìn đôi mắt sáng của Mặc Chiêu, rồi bật cười ha hả. Vừa cười vừa nói:"A Thiên, chọn cũng khá đấy."

Sở Bá Thiên cũng cười, được Đường Nhân khen, trong lòng lão đương nhiên cao hứng. Trong Ngục Cốc lão để lại bao nhiêu khảo nghiệm, nếu đã vượt qua được, sao có thể không tốt cơ chứ. Đường Nhân nói tiếp:"Vậy thế này đi, ta truyền cho ngươi một bộ châm pháp và y thuật của ta, châm pháp này mặc dù không thể trị tận gốc bệnh của ngươi vừa nói, nhưng là đối với quá trình chữa trị có tác dụng rất lớn. Hai tháng liên tiếp châm cứu, sau đó ngâm dược liệu, cuối cùng sử dụng Hoàn Cốt đan, chắc chắn có thể trị được."

Mặc Chiêu vui mừng muốn cúi người cảm tạ, không ngờ lồng ngực đột ngột thắt lại, một cơn đau kéo đến, cổ họng nàng rát như phải bỏng. Cuối cùng không kìm nổi khụy người, phun ra một búng máu.

Hai người Sở Bá Thiên và Đường Nhân đối với tình huống này đều giật mình bất ngờ, chính Mặc Chiêu cũng không thể ngờ tới. Trên miệng nàng còn vương chút máu tươi, cảm giác ấm ách trong ngực vẫn còn chưa đi hết. Trước ánh mắt lo lắng của hai người, Mặc Chiêu ôm nhẹ ngực, cười bảo:"Con không sao đâu ạ."

Lúc này rồi mà vẫn còn cười được. Sở Bá Thiên nghiền ngẫm nhìn Mặc Chiêu, còn Đường Nhân nhìn Sở Bá Thiên, giọng trầm xuống:"Biểu hiện này..... Bá Thiên, nàng là đang bị phản phệ. Xem ra, năm năm vẫn chưa đủ đề nàng hoàn toàn điều khiển được pháp lực đệ để lại."

Sở Bá Thiên quan sát rồi hỏi:"Nguyên tố bản hệ của con là gì?"

"Hỏa nguyên tố, phong nguyên tố và ám nguyên tố ạ."

Quả nhiên.

"Năm đệ thành công khám phá ra ngũ hành trận, bị chính Nghịch Thiên phản phệ, đệ đã gần năm mươi tuổi. Đệ của khi đó, còn không mạnh bằng nàng ấy bây giờ. Hơn nữa, trận pháp của nàng không phải chỉ có năm nguyên tố, mà là bảy nguyên tố. Đưa cả bảy nguyên tố vào trận pháp đã khó, nếu muốn dung hòa được bảy nguyên tố, đừng nói năm năm, đến mười lăm năm cũng không phải nói quá. Chuyện phản phệ này cũng là hiển nhiên."

Mặc Chiêu ở một bên vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa chậm rãi điều tức, đến khi cảm thấy dễ chịu mới lấy ra chiếc vòng cổ đã tháo xuống từ trong ngọc giới, nhẹ giọng cảm thán:"Cũng may có vật này của sư phụ."

Đã lâu không nhìn thấy vật cũ, thật là có đôi phần hoài niệm. Sở Bá Thiên gật đầu kể lại:"Vật này cũng là do sư phụ ta, tức là sư tổ của con để lại cho ta. Năm đó ta cũng giống như con, bị hồn lực phản phệ, thực tế còn kinh khủng hơn nhiều, ta hôn mê suốt một tuần mới có thể tỉnh lại. Cũng may là có chiếc dây chuyền đó mới có thể may mắn thoát nạn."

Lão nói tiếp:"Con yên tâm, con không hề đi sai hướng, trường hợp này đều là do cơ thể con chưa thích nghi kịp nên mới xảy ra. Có điều, vật nào cũng có giới hạn, thần vật cũng không ngoại lệ. Ý của ta là, pháp lực càng cao, khả năng phong ấn của chiếc dây chuyền càng giảm xuống, rồi đến một ngày sẽ không còn tác dụng. Lúc ta đưa nó cho con, có lẽ nó đã không còn tác dụng với ta nữa."

"Mạc Thiên Di, nếu như nhận truyền thừa lần này, có nghĩa con sẽ nhận thêm một nguồn sức mạnh mới, cũng đồng nghĩa với việc sở hữu toàn bộ pháp lực ta để lại. Ma pháp bản hệ của con vốn hơn người, pháp lực con đang kìm nén trong người quá mạnh, nếu như nhận lấy, sẽ lại phải trải qua một lần đau đớn như trước. Như ta nói, chiếc dây chuyền này cũng có giới hạn, kể cả khi đeo nó, mỗi lần tu luyện sau, đều không tránh khỏi nhận chút đau khổ."

"Nha đầu, nhận truyền thừa hay không là tùy con chọn, dù sao thì thiên phú của con rất tốt, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, vài chục năm nữa rồi sẽ kiểm soát được toàn bộ pháp lực, có thể bước đầu tấn cảnh pháp thần."

Đến lúc đó, Mặc Chiêu đã sáu bảy mươi tuổi. Sáu bảy mươi tuổi đã là một pháp thần, nói là truyền kì cũng chẳng quá. Tuy vậy, trong lòng Mặc Chiêu vẫn tồn tại vướng mắc. Mỗi lần chỉ cần nghĩ đến đám người kia đã đủ khiến lòng nàng sôi sục, nàng làm sao đủ kiên nhẫn chờ được vài chục năm.

Mặc Chiêu siết chặt hai tay, dần chìm vào suy nghĩ miên man.

Chưa đầy hai mươi tuổi đã sở hữu pháp lực cường đại, một phần là do bản thân nàng, còn phần lớn là do may mắn khi có thể gặp được Sở Bá Thiên. Dựa vào kì ngộ mà sáng lập Thiên Di Chi Trận, dựa vào kì ngộ mà vượt qua khổ ải, rồi may mắn thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Nếu như là không phải hồn lực trong người nàng có sợi dây liên kết với truyền thừa của đại sư phụ, tiến nhập vào đây cũng phải trải qua một khảo nghiệm lớn. Kẻ không chịu nổi uy áp, thậm chí có khả năng bị bạo thể mà chết. Không thể không nói, tất cả những việc này đều xoay quanh hai chữ may mắn.

Mặc Chiêu thầm nghĩ, nếu may mắn đã mỉm cười với nàng nhiều lần, cớ gì không đánh cược một lần nữa cơ chứ. Chỉ cần có thể qua được lần này, khoảng cách đến với mục tiêu sẽ được rút ngắn rất nhiều

Không biết ai đó từng bảo nàng, không cần nghĩ nhiều, cứ làm theo những gì nàng muốn thôi ấy nhỉ?

Tiểu ma nữ kiêu ngạo tùy hứng của ma giáo, không phải vẫn còn đấy hay sao.

Nụ cười trở lại trên môi Mặc Chiêu một lần nữa, nàng vén vạt áo, lần lượt lạy hai người Sở - Đường hai lạy, sau đó mới nói:"Sư phụ, đệ tử sẵn sàng rồi."

Không hiểu sao Sở Bá Thiên phần nào đoán được quyết định của Mặc Chiêu, hai người chẳng có chung dòng máu, vậy mà tính tình này giống lão y đúc. Sắc mặt lão dần trở nên hiền hòa:"Bởi vì ở đây cho tới khi nhận hết truyền thừa không thể mở ra ngục cốc, nhờ vào tịnh thủy giảm bớt một phần đau đớn. Nha đầu, ngươi phải chuẩn bị tinh thần."

Người khác nhận được truyền thừa sẽ tràn đầy linh khí, sảng khoái vô bờ. Còn nàng trước khi sảng khoái, sẽ phải nhận lấy cơn đau như xé toạc thân thể. Mặc Chiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gật nhẹ đầu:"Đệ tử đã rõ. Sư phụ, có thể bắt đầu rồi."

Luồng thần thức của Sở Bá Thiên phóng thẳng lên cao, dần dần hóa thành một quang cầu khổng lồ, đem Mặc Chiêu bao trọn trong đó. Ánh sáng nhu hòa dần biến hóa rực rỡ, nguồn sức mạnh trong người Mặc Chiêu được hồn lực từ Sở Bá Thiên lay tỉnh, bảy nguyên tố trong Thiên Di Chi Trận bắt đầu xoay chuyển, càng ngày càng nhanh. Linh khí nồng đậm trong hang động từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía nàng, yêu nhện vương đứng ở ngoài hang động, cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ đủ khiến nó thuần phục, ban đầu còn có vài ý định không phải, hiện tại đều bị luồng uy áp này dập tắt, không dám tự ý làm liều.

Cảm giác sảng khoái này vô cùng quen thuộc, Mặc Chiêu không bài xích, thả lỏng để toàn bộ hồn lực được hấp thụ vào cơ thể. Chỉ một thoáng, Mặc Chiêu cảm nhận rõ rệt pháp lực ngày trở nên cường đại, chưa đủ để nàng hoàn toàn tấn cấp, nhưng vẫn không ngừng tăng mạnh.

Và sau đó, không ngoài dự đoán, trận pháp bắt đầu có dấu hiệu rối loạn.

Mặc Chiêu túm vội một chiếc khăn tay nhét vào trong miệng, nàng không muốn tự cắn lấy tay, tự mình hại mình. Nhất là khi tinh thần nàng vẫn còn đang tỉnh táo, cảm giác đau đớn ngày chân thực đến mức như muốn xé toạc cơ thể.

Cơn đau này, có lẽ sẽ bám theo nàng mãi, cho tới khi trận pháp có thể dung hợp nguồn pháp lực mới.

Dai dẳng giày vò.

Mặc Chiêu cắn chặt răng, cố gắng để các nguyên tố tách biệt tự dẫn dắt lẫn nhau. Bằng bất cứ giá nàng, nào cũng phải chịu đựng, vì chỉ cần nàng lơ là một chút, cũng có khả năng bị bạo thể mà chết.

Quầng sáng lớn lấp đầy hang động tối, mãi không tản đi.

....

Khi Mặc Chiêu tỉnh dậy, hai hàng mi dài nâng lên, một lớp sương mờ phủ rợp ngay trước mắt. Nàng chớp mắt vài lần, lớp sương mờ tản đi, thứ đầu tiên nhìn thấy là từng bức tường bằng đá đen nối tiếp, thứ duy nhất chứng tỏ rằng nàng vẫn còn ở trong hang động cũ.

Đã bao nhiêu lâu trôi qua, Mặc Chiêu cũng không rõ. Nàng tiến nhập vào không gian truyền thừa, nhận được pháp lực của Sở Bá Thiên rồi đến Đường Nhân, sau đó lại tự mình đem nguồn pháp lực từng chút một hấp thu, cảm giác đau đớn thấu xương giờ chỉ còn là kí ức mơ hồ.

May mắn sao, cả người nàng hiện tại đều thanh tỉnh sảng khoái, Mặc Chiêu thử kiểm tra một lượt, vui mừng phát hiện nàng vậy mà đã tấn cảnh thành pháp thánh trung kì sơ cấp.

Nếu như tu luyện bình thường, ít nhất phải mất mười năm hai mươi năm mới có thể từ pháp thánh sơ kì lên pháp thánh trung kì.

Một lần này, quả thật không uổng.

Mặc Chiêu hướng về hai bia đá trước mặt cung kính lạy hai lạy, mặc dù trong lòng nàng biết rõ luồng thần thức kia đã không còn ở đó nữa. Ít nhất, nàng muốn bày tỏ một lòng kính trọng với người đã tạo ra truyền thừa chi địa này.

Đi một đường ra ngoài cửa hang, Mặc Chiêu vừa đi vừa âm thầm suy đoán, không biết bên ngoài đã trải qua bao nhiêu thời gian. Một tháng.... hai tháng.... có thể còn lâu hơn thế nữa. Điều khiến Mặc Chiêu không ngờ nhất, thứ đầu tiên mà nàng gặp được khi ra khỏi hang động lại là yêu nhện vương, thân mình to lớn và cái đầu đầy lông che gần hết lối ra.

Thú thực, Mặc Chiêu ban đầu không hề nghĩ nó sẽ giữ lời tới mức này.

Từ khi nào mà ma thú, so với nhân loại còn thủ tín hơn thế này nhỉ? Nếu không phải nàng đối với loài nhện không có cảm tình nổi, nàng thật sự muốn đem chúng về nuôi quá đi mất!

Không chỉ riêng Mặc Chiêu, yêu nhện vương khi thấy nàng, bất ngờ không nhỏ. Sau một khắc, Mặc Chiêu nghe thấy một tiếng cười khùng khục từ trong miệng nó truyền ra:"Ngươi lại mạnh lên không ít."

Tâm tình Mặc Chiêu vô cùng tốt, lập tức mở miệng khen:"Ta cũng không ngờ ngươi lại giữ lời canh gác ở đây đấy. Thật là khiến người ta nhìn với con mắt khác mà."

Yêu nhện vương chưa kịp nói, Mặc Chiêu đã chen thêm một câu:"Ngươi lại định nói là ma thú không giống nhân loại đâu phải không?"

Nói xong lại tự mình bật cười. Nếu như tiếp tục ở nơi này, một ngày nào đó chắc chắn sẽ nảy sinh thành kiến với nhân loại mất. Nghĩ tới giao ước lúc trước, Mặc Chiêu thành thật:"Ta sẽ cố gắng để đệ tử của học viện không tiếp tục tới đây cướp lấy ma tinh hạch. Có điều, nếu người ngoài tìm được một lối vào khác, ta cũng không chắc chắn."

Yêu nhện vương đáp:"Điều mà ta muốn không phải ngăn cản con người tới đây, mà là không muốn các ngươi vì ma tinh hạch mà chém giết ma thú. Nếu như ma thú chủ động tấn công, tự vệ là lẽ thường. Hơn nữa, giống như những người từng để lại truyền thừa ở nơi này, nếu có thể tìm được một lối vào khác, đó là lẽ tự nhiên, ta không muốn quản."

Xem ra yêu nhện vương chỉ hi vọng nơi này được thanh tịnh. Mặc Chiêu nghiêm túc gật đầu:"Ta đáp ứng ngươi, sẽ tận hết sức lực hoàn thành giao ước."

Mặc Chiêu nói lời từ biệt, lấy ra lá bùa truyền tống trong ngực rồi chuẩn bị xé đôi. Lá bùa cầm trong tay, động tác của nàng đột nhiên dừng lại, trong đầu nảy ra một suy nghĩ. Nếu như người bên ngoài đã ra hết, lối vào bị phong tỏa, nàng bây giờ phải ra bằng cách nào?

Trầm ngâm một thoáng, Mặc Chiêu gãi gãi đầu, hơi ái ngại nói với yêu nhện vương:"Xem ra ta lại phải nhờ ngươi một lần."

Yêu nhện vương nhìn hành động của nàng đã đoán được phần nào, hừ nhỏ một tiếng:"Còn nhờ cậy cơ đấy. Từ khi nào mà ngươi tử tế thế."

Nói thì nói vậy, cuối cùng vẫn quay người, dẫn Mặc Chiêu ra khỏi truyền thừa chi địa.

Lối ra nằm ngay sau một thác nước, dòng thác trắng xóa từ bên trên đổ xuống, kín đáo che lấp lối vào. Thời điểm Mặc Chiêu từ lối đó ra khỏi, cả người đã gần như ướt sũng. Nàng tìm một chỗ vắng vẻ, tiến vào trong Tịnh Thủy tắm rửa, thay lại xiêm y chỉnh tề, sau đó mới trở ra.

Mặc Chiêu nhìn quanh một vòng, trí nhớ của nàng vốn đã tốt, đường đi trước mặt nom cực kì quen mắt. Nàng lục lại trí nhớ một vòng, sau một thoáng, Mặc Chiêu giật mình mở lớn đôi mắt to.

Đường này không phải dẫn thẳng đến ma thú sâm lâm hay sao.

"Ngưu tất ở trong ma thú sâm lâm."

Nhớ lại lời của Đường Nhân, Mặc Chiêu nhìn đường trở về học viện, lại nhìn con đường trước mặt sẽ dẫn thẳng đến ma thú sâm lâm, thở ra một hơi dài.

Bàn chân nàng chuyển động, hướng thẳng về phía trước đi tới.