Thiên Di

Chương 94: Tiếp cận



Bên tai là gió rít từng cơn, nắm tay Mặc Chiêu buông lỏng, kiếm băng rơi xuống đất, dần dần tan thành nước. Nàng tiến gần về phía Triệu Tử Khiêm, hai ngón tay kẹp một tờ giấy, ở trước mặt y thả xuống.

"Ta vốn muốn để chuyện này cho người khác làm."

Mặc Chiêu đi qua người y, lạnh lùng nói tiếp:"Ta mang ông ta đi trước. Khi nào hoàn thành thì tới tìm ta."

Thời điểm Triệu Tử Khiêm giật mình hồi hồn, y quay phắt đầu, cả Mặc Chiêu và Triệu Bỉnh Thần đều đã biến mất, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Y nhặt tờ giấy lên đọc qua một lượt, lúc đó mới ngộ ra, tờ giấy này là cơ hội mà Mặc Chiêu để lại.

Triệu Tử Khiêm siết chặt tờ giấy trong tay, vì lời nói dối trước đó mà cảm thấy nực cười. Cái gì gọi là thay cha bồi tội, y lại nói dối nàng một lần nữa. Trong khi, chính y mới là kẻ cần nàng tha thứ. Nếu không phải trong lòng y nảy sinh dục vọng, thứ mê dược gây ảo giác đó sao có thể khiến y ngay cả lời van xin của nàng cũng không màng.

Có lẽ, kể từ khi y lén lút mở y phục nàng, mầm tội đã bắt đầu gieo xuống.

"Ngươi không giết ông ta?". Một kẻ ít miệng như Lâm Hiên cũng không nhịn được hỏi:"Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy."

Mặc Chiêu đáp nhạt:"So với một cái xác khô, Triệu Tử Khiêm có ích hơn nhiều."

"Không sai. Ta chỉ là không nghĩ rằng ngươi sẽ nhịn được". Sát khí trên người nàng khi đó, giống như sát khí của kẻ đã giết cả ngàn người.

Lần này Mặc Chiêu không trả lời y.

Nàng trở về lập tức đóng cửa phòng tu luyện, dặn cho Lâm Hiên canh giữ ở phía ngoài, bất kỳ ai cũng không được làm phiền.

Lăng Tử Hàm đến tìm nàng nhiều lần đều bị Lâm Hiên chặn ngoài cửa. Có một lần, y liều mạng cùng Lâm Hiên đánh nhau. Kết quả vẫn là bị Lâm Hiên chặn lại, y chỉ có thể đứng ngoài phẫn nộ gào thét.

"Mặc Chiêu, huynh ra đây cho ta!"

Gào đến đau họng, cuối cùng một bóng dáng cũng không thấy, chỉ có thể ngậm miệng ở bên ngoài chờ đợi. Đợi đến ngày thứ mười, cuối cùng cũng đợi được cánh cửa vốn luôn đóng chặt kia mở ra.

Vừa thấy vạt áo trắng lấp ló, Lăng Tử Hàm như một con thú điên xông tới, Mặc Trần phản ứng không kịp, không cách nào ngăn y lại được. Cũng may có Lâm Hiên chắn phía trước, vừa đủ tạo ra một khoảng cách nhất định.

Lăng Tử Hàm một lần nữa gào lên:"Tại sao phải làm như thế?! Mặc Chiêu, tại sao phải làm như thế!"

Mặc Chiêu hơi chững người, còn Mặc Trần nhìn nàng với ánh mắt áy náy. Nàng quay sang hỏi Lâm Hiên:"Đã là ngày thứ mấy rồi?"

"Đã bảy ngày rồi."

Chả trách.

Mặc Chiêu kéo Lâm Hiên sang một bên, bình tĩnh đáp:"Ta làm vậy vì ta muốn làm vậy, không có lý do."

"Hai kẻ của Thánh Môn kia huynh muốn giết ai thì giết, nhưng tại sao.... tại sao phải lôi bà ấy vào?!"

"Bà ta đáng chết!"

Lăng Tử Hàm túm chặt cổ áo của Mặc Chiêu. Hành động bất ngờ khiến hai người xung quanh đều giật mình, chỉ có Mặc Chiêu lạnh lùng nhìn xuống gương mặt đỏ bừng của Lăng Tử Hàm.

Y nói bằng giọng vừa phẫn nộ vừa khổ sở.

"Mặc Chiêu, bà là mẫu thân của ta."

"Mẫu thân?". Mặc Chiêu lắc đầu, nói chậm từng chữ:"Lăng Tử Hàm, người đó vốn không phải là mẫu thân của đệ. Đừng lừa mình dối người."

Mặc Trần ở bên cạnh cũng khuyên nhủ:"A Hàm, ngươi mau buông nhị sư huynh ra. Bà ta vốn không phải mẫu thân của ngươi, ngươi chẳng phải đã quá rõ ràng? Lại nói, làm gì có người mẫu thân nào ba lần bảy lượt muốn đầu độc hài tử, vụ hỏa hoạn ở khi đó không phải cũng do bà ta nhúng tay vào hay sao."

Ngọn lửa trong lòng Lăng Tử Hàm vẫn âm ỉ chưa tắt. Mặc Chiêu mỉm cười, từ tốn mở miệng:"Năm đệ tám tuổi, bị Tam hoàng tử đẩy ngã xuống hồ, nằm liệt trên giường hơn mười ngày mới tỉnh. Khi tỉnh lại, Tam hoàng tử bị phạt sám hối trong cung, ngày ngày chép kinh, không được ra khỏi cung điện nửa bước. Đệ nghĩ rằng Lương Ngọc Lâm tìm đến Hoàng Đế thay đệ đòi lại công đạo, thật ra người xúi giục Tam Hoàng tử làm vậy là Nhi Anh, vốn là một nha đầu của Lương Ngọc Lâm ẩn nấp bên người Tam hoàng tử."

"Năm đệ mười tuổi, trong cung yến, Thập Nhất hoàng tử bị người ta hạ độc, mất mạng ngay trên đại điện. Thật ra ly trà mà y uống, vốn dĩ là ly trà của đệ được đánh tráo lại. Nếu không, người mất mạng khi đó chính là đệ."

"Năm đệ mười bốn tuổi, một lần theo Hoàng Đế vào rừng đi săn, bởi vì Ngũ hoàng tử căm ghét đệ, cho nên giành cung tên của đệ, giành ngựa của đệ. Không biết vì sao, Ngũ hoàng tử bị dã thú trong rừng tấn công, chạy trốn không thoát, cuối cùng mất một nửa cánh tay. Đệ nghĩ, nếu không phải Ngũ hoàng tử đó xấu số thay đệ chịu trận, đệ còn có thể toàn vẹn đứng ở đây sao?"

"Lăng Tử Hàm, ta nói cho đệ biết. Mẫu thân của đệ là người bao năm qua cực khổ âm thầm bảo vệ cho đệ khỏi mất mạng. Đệ nghĩ sau hàng trăm lần trở thành cái gai trong mắt các hoàng tử khác mà vẫn có thể khỏe mạnh lớn lên, thật sự là do Lương Ngọc Lâm và lão Hoàng Đế kia bảo hộ đệ hay sao?"

Mặc Chiêu ăn nói chẳng kiêng nể, cũng không sợ người ngoài nghe được. Nói đến cuối, nắm tay Lăng Tử Hàm đã buông lỏng, Mặc Trần tranh thủ cơ hội kéo y về sau. Lương Ngọc Lâm tìm mọi cách để Hoàng Đế nghĩ rằng Lăng Tử Hàm không phải con con ruột của lão. Bà ta một mặt khiến Hoàng Đế ghét bỏ, một mặt đối tốt với Lăng Tử Hàm, cuối cùng dẫn tới bao nhiêu nguy hiểm đổ hết lên đầu y.

Lăng Tử Hàm có thể hoàn hảo sống sót bao nhiêu lần, lão Hoàng Đế còn nghĩ rằng do có Lương Ngọc Lâm đứng sau bảo vệ. Thực chất, người khổ sở bảo vệ y vốn là một người khác.

"Lăng Tử Hàm, đệ chẳng nợ bà ta điều gì cả."

Lăng Tử Hàm bần thần, loạng choạng bước trở về. Mặc Trần tự vỗ mạnh vào đầu, nhăn mặt nói:"Nhị sư huynh, là lỗi của ta, ta không nên nhiều chuyện."

Mặc Chiêu lắc đầu:"Mau đuổi theo đệ ấy. Thời gian tới tốt nhất đừng để đệ ấy đi ra ngoài."

Mặc Trần gật gật đầu, vội vã chạy theo.

Mặc Chiêu bước vào trong phòng, Lâm Hiên cũng bước vào theo. Nàng ngồi xuống ghế, thở một hơi dài mới cất tiếng:"Nói đi."

"Hiện tại, Lương Ngọc Lâm bị nhốt trong ngục, đang chờ ngày xét xử."

"Triệu Tử Khiêm không hổ là Triệu Tử Khiêm, làm việc thật nhanh gọn."

Mặc Chiêu cười nhẹ:"Thật muốn nhìn thấy gương mặt của Tô Dịch Thành khi nghe được tin này."

Lâm Hiên do dự một lúc mới nói:"Ngươi nên cẩn thận. Tô Dịch Thành không phải người dễ chơi". Y đã từng gặp lão vài lần, con cáo già nham hiểm chẳng khác gì so với hoàng thượng, hơn nữa còn vô cùng thâm độc.

"Ta biết". Mặc Chiêu gõ gõ ngón tay xuống bàn. Từng âm vang đều đặn lặp đi lặp lại trong lúc nàng sắp xếp suy nghĩ. Lão thừa tướng không phải kẻ ngu, sớm muộn cũng sẽ đem chuyện Lương Ngọc Lâm và Thánh Môn ráp lại, chẳng mấy chốc sẽ tìm ra mấu chốt. Trước khi Tô Dịch Thành thoát khỏi đống rắc rối từ mấy trưởng lão của các môn phái khác, nàng phải hành động nhanh lên mới được.

Mặc Chiêu bước đến trước gương đồng. Từ trong gương mờ mờ phản chiếu gương mặt tuấn tú, mắt đượm buồn, hai hàng mày hơi cau lại, thật khiến người thấy người thương. Mặc Chiêu lấy ra một lượng sáp nhỏ làm từ cánh hoa hồng và tinh dầu, nhẹ nhàng vỗ lên hai má.

Lâm Hiên vừa thấy liền hoài nghi:"Ngươi muốn đi đâu?"

Mặc Chiêu không giấu diếm:"Đi gặp Tô Dịch Thành."

Gặp Tô Dịch Thành? Gặp Tô Dịch Thành tại sao còn phải thoa thêm tinh dầu, cẩn thận chỉnh lại trang dung. Lâm Hiên càng nghĩ càng khó hiểu, Mặc Chiêu hoàn thành xong hết mới quay sang nhìn y, hơi nghiêng đầu:"Đẹp không?"

Thấy người trước mặt đơ ra như tượng, Mặc Chiêu tiến gần về phía y, kiên nhẫn lặp lại:"Ngươi thấy ta đẹp không?"

Lâm Hiên hồi hồn, khe khẽ gật đầu.

"Ta cũng thấy ta đẹp."

"Nghĩ lại thì, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng lợi dụng gương mặt này một chút, thật là phí phạm". Mặc Chiêu hơi nhếch môi:"Lão già kia không phải thích những người như này sao. Trẻ trung tuấn tú, làn da non mềm."

"Đừng nói ngươi...."

Lâm Hiên thoắt cái đã hiểu ra vấn đề. Y cau chặt mày:"Như thế quá mạo hiểm. Nếu như để lão phát hiện ra ngươi là nữ tử...."

Mặc Chiêu dùng một ngón tay chặn lại những lời y định nói. Nàng cười vu vơ, nhưng trong đôi mắt đen ánh lên sự kiên định chưa từng có.

"Ta đã từng.... đã từng thận trọng bước từng bước, từng bước. Tất cả chỉ vì sợ đánh rắn động cỏ. Cái giá phải trả, lại không như ta mong muốn chút nào."

Nàng vỗ vai Lâm Hiên:"Ngươi không cần đi theo ta. Cẩn thận đưa vật này cho A Trần, bảo y đi tìm sư phụ, không được để người khác biết."

Vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp lớn phải bằng một phần ba thân người đặt xuống đất. Lâm Hiên thận trọng mở hộp, nhìn thấy thứ bên trong tức khắc tròn mắt:"Đây chẳng phải là Cửu U Đỉnh?"

Lăng Tử Hàm từng cử y đi điều tra về thứ này, lần đại hội đó y ở đằng sau, chuyện về Cửu U Đỉnh cũng biết chút ít. Cũng vì Sở Ngân bị thương nặng mà đại hội tạm thời bị vị chủ nhân thần bí ra lệnh hoãn lại một thời gian, ba bảo vật kia cũng mất tăm mất tích.

Tại sao lại nằm trong tay Mặc Chiêu?

"Ngươi đi theo lão ta, lão ta liền giao Cửu U Đỉnh cho ngươi?". Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

"Thứ này không phải vì lợi ích của ta, mà là vì lợi ích của người khác. Đừng hỏi nhiều nữa, mau đi tìm A Trần."

"Vậy còn Mặc Lão?"

"Ngươi không cần lo. A Trần tự khắc sẽ có cách liên lạc với sư phụ."

Mặc Chiêu sờ lên bề mặt của Cửu U Đỉnh. Đúng là báu vật nhân gian, chỉ là một chiếc đỉnh luyện dược cũng mang theo vô vàn linh khí.

Chỉ mong, sư phụ lần này có thể thành công.

Người đó đã đợi quá lâu rồi.