Thiên Di

Chương 99: Thay y đấu một trận




Trận đấu được bắt đầu từ hai đệ tử mang số đầu tiên, một người đến từ Tiêu Tương Các, một người từ Minh Giáo. Mặc Chiêu đứng quan sát một lúc, cảm thấy thật không tệ. Mặc dù đệ tử từ các môn phái thực lực không quá mạnh, thái độ ngược lại được dạy dỗ rất tốt. Một khi đã phân định thắng thua, lấy được lụa đỏ, tuyệt nhiên sẽ không dồn đối thủ vào đường cùng. Trong quá trình thi đấu có thể học hỏi rút kinh nghiệm thực chiến, xem ra cũng là một phương pháp không tồi.

Tô Dịch Thành dường như không mấy để tâm, mãi cho đến khi đệ tử đầu tiên của Thánh Môn bước lên đài đấu. Người này Mặc Chiêu đã từng gặp, là một trong hai huynh đệ sinh đôi của Mộ Gia, Mộ đại ca Mộ Kiến Vân, Mộ nhị ca Mộ Hoài Vũ. Hai người thuận lợi vào Thánh Môn, sau đó còn được đích thân Lý Tư thu nhận làm đệ tử của Nguyệt Thánh Điện. Đệ tử Thánh Môn vừa xuất chiến, toàn bộ người xung quanh dường như sôi sục. Mộ Kiến Vân là người thi đấu đầu tiên, mà đối thủ của y, cũng là người đầu tiên được xướng tên ở Ngũ Độc Giáo, Hàn Vy.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ chốt khiến cả Lý Tư và Tô Dịch Thành đều thay đổi động thái.

"Hàn Vy!"

Mộ Hoài Vũ không nhịn được kêu lên một tiếng, những người đứng gần đều có thể nghe được. Lôi Nhạc nhíu mày hỏi:"Ngươi biết nàng ta?"

Sắc mặt Mộ Hoài Vũ rất khó coi:"Hai năm trước, một đệ tử của Thánh Môn từng chết dưới tay Ngũ Độc Giáo, điều này chắc ngươi cũng biết. Ta nghe kể lại, người này cũng họ Hàn, tên là Hàn Chinh."

Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng là trùng hợp đến dọa người.

Cả Triệu Tử Khiêm và Mặc Chiêu đều bất ngờ. Ý của Mộ Hoài Vũ rất dễ hiểu, Hàn Vy tám chín phần là muội muội của Hàn Chinh, cũng chính là cái gai trong lòng Thánh Môn suốt hai năm nay.

Mộ Kiến Vân là một nam tử điềm đạm. Hai chữ Hàn Vy vừa vang lên, gương mặt y hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hàn Vy kia thì khác, đuôi mắt nàng ta dùng chỉ đen kẻ dài, giữa trán có dán hoa điền đỏ, ánh mắt nụ cười đều mang vẻ sắc lạnh.

Mặc Chiêu nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm:"Nàng kia là cái gì thế. Rùng cả mình."

Hai người trên đài đấu cúi người chào nhau. Ngũ Độc Giáo chiêu thức âm độc, nếu như dây dưa không dứt, rất có thể sẽ ngã sa vào bẫy. Mộ Kiến Vân nhận thức rõ ràng, từ sau khi ngẩng đầu lên, toàn bộ hồn lực trong người đều được y huy động. Y muốn tung hết thực lực, đánh nhanh thắng nhanh, may ra có thể chiếm được ưu thế.

Hồn lực màu lục biểu trưng cho đại ma pháp sư, mặc dù sắc xanh còn nhạt, ở tuổi này đã đạt được thành quả như thế cũng có thể xem là người có thiên phú. Mặc Chiêu nhìn sang Hàn Vy, nhàn nhạt nói:"Thực lực ngang nhau, cũng không tính là không công bằng."

Nàng vừa dứt lời, từ trên người Hàn Vy tỏa ra quầng sáng màu lục nhạt, nhìn cũng biết vừa tấn cấp đại ma pháp sư chưa lâu. Triệu Tử Khiêm đã sớm rõ thực lực thật sự của Mặc Chiêu, nàng đứng ở nơi này, nói là thi đấu, so ra giống một kẻ qua đường quan sát bọn họ bằng cái nhìn lạnh nhạt. Y bỗng hỏi:"Người đoán ai sẽ thắng?"

Mặc Chiêu quay sang nhìn y, hơi nhíu mày. Trái tim Triệu Tử Khiêm đập chững lại một nhịp, bỗng nghe hai tiếng nhẹ bẫng ngay bên tai.

"Hàn Vy."

Mặc Chiêu đáp bâng quơ, trong giọng nói không hàm chứa cảm xúc. Triệu Tử Khiêm tinh tế phát hiện ra, tâm trí của nàng vốn không đặt vào những người trên đài đấu. Tô Dịch Thành? Lý Tư? Hay là một trưởng lão nào đó ngồi phía xa, y không biết nàng đang nhìn ai. Y chỉ biết, trong số những người ở đây, bao gồm cả y, chưa từng được nàng để vào mắt. Hai kẻ kia có sống chết thế nào, vốn dĩ không phải chuyện của nàng.

Nguyên tố bản hệ của Mộ Kiến Vân là hệ kim, chiêu thức thiên về tấn công trực diện. Tô Dịch Thành đã từng căn dặn, một khi đối thủ là người của Ngũ Độc Giáo, tuyệt đối không được để hồn lực của người đó tiến gần. Hồn lực hóa hình, trong hình có độc, Lý Tư chắc cũng không bỏ sót điều này.

Quan sát một hồi, sắc mặt Mộ Hoài Vũ dần dần được thả lỏng. Thực lực của Mộ Kiến Vân và Hàn Vy không chênh nhau là mấy, so về chiêu thức, y thậm chí còn hơn. Tốc độ thủ ấn cũng nhanh hơn, trận chiến này đã không còn gì đáng lo ngại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vợ Xấu Chồng Mù
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Thiên Cổ Phong Lưu Trong Một Nụ Cười
4. Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
=====================================

Thấy Mộ Hoài Vũ thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tử Khiêm âm thầm lắc đầu. Mặc Chiêu sẽ không tùy tiện nói bừa, lối đánh của Hàn Vy quá mức an toàn, an toàn đến không thật.

Trừ phi, nàng ta đang đợi Mộ Kiến Vân mắc bẫy.

Hàn Vy nghiêng người sang bên, phía trái lộ ra một sơ hở. Mộ Kiến Vân nhanh như chớp phi người đến gần, đúng lúc này, ấn chú của Hàn Vy đánh tới, Mộ Kiến Vân không còn cách nào khác ngoài việc để hồn lực va chạm trực tiếp. Kết quả là, Mộ Kiến Vân an toàn tiếp đất, Hàn Vy bị chưởng lực của y đẩy lùi vài bước mới dừng lại.

Mộ Hoài Vũ hô lên:"Tốt lắm!"

Thoạt nhìn bên ngoài, Mộ Kiến Vân đang là người chiếm được ưu thế, ngay cả bản thân y cũng nghĩ vậy. Vừa dứt chiêu, y rất nhanh huy động hồn lực, tiếp tục thủ ấn một lần nữa.

Mặc Chiêu thu hồi ánh mắt từ vị trưởng lão cách đó không xa, chuyển dời lên đài đấu. Mộ Kiến Vân liên tiếp tấn công Hàn Vy. Hàn Vy thì ngược lại, trốn trốn tránh tránh, một chút hồn lực cũng không chịu xuất ra. Mọi người xung quanh bắt đầu nhận ra điều khác lạ.

"Hàn Vy này sao vậy. Là muốn nhận thua hay là không muốn đấu nữa?"

Lôi Nhạc cau mày khó hiểu. Mặc Chiêu cười nhạt:"Nàng ta đang đợi Mộ Kiến Vân tự sát."

Nàng nói khá nhỏ, nhưng người bên cạnh vẫn thấp thoáng nghe được. Lôi Nhạc càng khó hiểu hơn:"Ngươi nói cái gì?"

Mặc Chiêu không muốn giải thích cho nàng ta, cũng không cần giải thích. Rất nhanh, Lôi Nhạc tận mắt chứng kiến một Mộ Kiến Vấn như rồng như hổ bỗng nhiên đổ sụp xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên đất như con diều đứt dây.

Hàn Vy đứng cách y khá xa, chưa từng ra một đòn.

Mộ Kiến Vân đột ngột phun ra máu đen, tới giờ phút này chắc y đã biết, càng huy động hồn lực, độc tố trong người sẽ di chuyển càng nhanh. Y lời Mặc Chiêu, chẳng khác nào y đang tự sát.

Mộ Hoài Vũ hốt hoảng hô to:"Đại ca!"

Lôi Nhạc càng kinh ngạc hơn. Nàng dùng ánh mắt không thể tin nhìn Mặc Chiêu, ngữ điệu đầy nghi hoặc:"Làm sao ngươi...."

Hàn Vy hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch. Nàng ta ung dung nâng tay, một quang cầu tối thẫm dần xuất hiện, xoay tròn lơ lửng như trêu ngươi. Đối diện là Mộ Kiến Vân sắp mất đi tri giác, lục phủ ngũ tạng đều đau đến mức không thở nổi.

Mộ Hoài Vũ và đệ tử Thánh Môn có sốt ruột đến mấy cũng không còn biện pháp. Trận đấu chưa kết thúc, trừ phi Mộ Kiến Vân nhận thua, người ngoài không một ai được quyền can thiệp.

Mặt Lý Tư đã sắp nhăn thành hình chữ xuyên, Mộ Kiến Vân vẫn không có chút động tĩnh. Người ngoài nhìn cũng biết, y chỉ còn chút sức lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Đòn này của Hàn Vy, không nghi ngờ gì khiến cảnh tượng hai năm trước một lần nữa tái diễn.

Vào thời khắc mấu chốt, một thứ gì bay tới đập mạnh vào lưng Mộ Kiến Vân. Y sực tỉnh, mở to đôi mắt phủ sương gườm gườm nhìn Hàn Vy trước mặt, dùng hết sức nói ra mấy từ.

"Ta nhận thua."

Một người đã nhận thua, lụa đỏ tự nhiên sẽ thuộc về người còn lại. Mộ Hoài Vũ định phi lên như chớp, Mặc Chiêu can lại, lạnh lùng nói:"Đừng chạm vào y."

Mộ Hoài Vũ đâu còn đủ lý trí để nghe lời nàng. Y gạt mạnh tay Mặc Chiêu, hai ba bước nhảy lên đài đấu. Hàn Vy nhíu mày lộ vẻ không vui, quang cầu trên tay chậm mất đi, cuối cùng tan biến như mây khói. Nàng ta dùng đôi mắt hẹp dài quét quanh một vòng, trong ngực bừng bừng lửa giận. Mặc dù vật kia chỉ nhỏ như hòn đá, người tinh mắt vẫn có thể nhận ra.

Nếu không phải có người đánh thức Mộ Kiến Vân, y đã chết không thể nghi ngờ.

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ. Trước kia người thắng kẻ thua, chưa từng xuất hiện không khí nặng nề như lúc này. Mộ Kiến Vân đã hoàn toàn đổ gục, độc tính trong người y phát tác rất nhanh, tứ chi bắt đầu có biểu hiện co giật.

Y sư của Thánh Môn đẩy mạnh Mộ Hoài Vũ sang một bên. Lão dùng vải bó chặt hai tay, tự mình uống đan dược, sau đó mới chạm vào Mộ Kiến Vân, giúp y nuốt xuống một viên đan. Một viên còn lại, lão đẩy sang cho Mộ Hoài Vũ, khó chịu thúc giục:"Mau uống!"

"Tại sao ta cũng phải uống?"

Mộ Hoài Vũ chưa nói dứt câu, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát. Môi y thâm tím, đúng là biểu hiện của độc tố phát tác.

Nhưng là tại sao?

"Mộ Kiến Vân trúng phải Túc Độ, loại độc này một khi xâm nhập, quanh người sẽ trở thành mầm bệnh. Chỉ cần da thịt tiếp xúc trực tiếp, ắt có thể đem độc tố lây sang."

Mộ Hoài Vũ nuốt xuống đan dược, chân tay như nhũn ra. Trong một thoáng, y bỗng nhớ đến lời Mặc Chiêu vừa can ngăn trước đó.

Đừng chạm vào Mộ Kiến Vân.

Chẳng lẽ Mặc Chiêu đã biết trước đại ca sẽ thua, hơn nữa còn đoán được y trúng phải loại độc gì sao?

Y sư và hai đệ tử Thánh Môn dìu huynh đệ họ Mộ trở về y quán. Mộ Hoài Vũ trúng độc là chuyện không ai ngờ tới, bên Thánh Môn mất đi một người, theo lý phải tìm thêm một đệ tử khác tham gia thi đấu. Đệ tử mới của Thánh Môn không nhiều không ít, đa phần đều muốn giành được cơ hội xuất chiến một lần.

Nếu thuận lợi giành được lụa đỏ, phân lượng trong mắt các trưởng lão tức khắc sẽ tăng lên mấy phần, cũng coi như nở mày nở mặt.

Đỗ Nhị từ trên cao đi xuống, mỉm cười nói:"Lăng Tử Hàm, Tô trưởng lão nói thời gian gần đây ngươi tiến bộ rất nhanh. Nếu đã đến rồi, ngươi thế chỗ Mộ Hoài Vũ, thay y thi đấu một lần."

Mặc Chiêu giật mình quay phắt đầu, nét mặt hờ hững nứt ra làm đôi. Nàng không hề biết, Lăng Tử Hàm và Mặc Trần đã tới từ rất lâu, từ khi bắt đầu trận đấu đã luôn đứng quan sát. Lăng Tử Hàm trước yêu cầu của Tô Dịch Thành thật sự bất ngờ, do dự một thoáng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Các đệ tử khác của Thánh Môn không vui, sắc mặt Mặc Chiêu xấu đến cực điểm. Lão già chó má Tô Dịch Thành kia lại muốn đưa Lăng Tử Hàm vào chỗ chết!

Mặc Trần gọi một tiếng "Nhị sư huynh" cũng không thấy Mặc Chiêu đáp lại, y phải ghé vào tai nàng nói nhỏ:"Không cần lo lắng, đệ có đưa cho A Hàm Lục Hoa."

Mặc Chiêu lúc này mới phản ứng:"Đệ điều chế Lục Hoa?"

Lục Hoa được điều chế từ nọc độc của lục xà, một khi chạm tới miệng vết thương, chất độc sẽ lan nhanh ra toàn bộ cơ thể, là cực độc trong giới luyện dược sư. Mặc Trần khẽ bổ sung thêm:"Nếu không phải lúc nguy hiểm sẽ không dùng tới. Huynh đừng lo, A Hàm thật sự đã tiến bộ không ít."

Lo lắng trong lòng Mặc Chiêu vẫn chưa lắng xuống. Lăng Tử Hàm nhận lấy thẻ tre của Mộ Hoài Vũ, số trên thẻ tre lớn hơn số của Mộ Kiến Vân bốn số, sẵn tâm trạng thấp thỏm, việc chờ đợi không diễn ra quá lâu.

Đỗ Nhị hô to:"Số mười sáu, Thánh Môn Lăng Tử Hàm đấu với Lục Sơ Ngũ Độc Giáo."

Mặc Chiêu như muốn bóp nát bàn tay mình.