Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 10: Diêm Vương!



Sự xuất hiện của Tả Tu lập tức kinh động bốn sát thủ.

Ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào Tả Tu như chim ưng.

“Chàng trai, hỏi cậu một vấn đề.”

Người đàn ông mặc đồ đen đứng gần nhất hỏi.

“Vấn đề gì?”

Tả Tu lạnh nhạt hỏi, bước chân vẫn chậm rãi đi về phía trước.

Bốn sát thủ mỗi người đứng một hướng, bọn họ đều nhìn về phía Tả Tu với ánh mắt cảnh giác.

“Sáng hôm qua cũng vào thời gian này, có phải cậu cũng đi ngang qua chỗ này không?”

Người mặc áo đen đó hỏi.

“Vấn đề này à, anh có thể đi hỏi… Diêm Vương!”

Nói xong, Tả Tu đột ngột vung tay.

Một chiếc đinh sắt lập tức bay ra.

Ầm!

Trên trán của người mặc đồ đen đó ngay lập tức thủng một lỗ máu!

“Cậu ta chính là người đã cứu Tô Thanh Nhiễm, giải quyết cậu ta!”

Ba người còn lại bỗng nhiên cả kinh, lập tức vươn tay lấy khẩu súng bên hông.

Tuy nhiên, tốc độ của Tả Tu lại nhanh hơn.

Anh liên tục vung ba chiếc đinh sắt!

Tiếng xé gió sắc bén vang lên trong không khí.

Ầm ầm!

Hai sát thủ ngã xuống đất, trên trán của họ đều bị thủng lỗ máu!

Tuy nhiên, cây đinh cuối cùng bị cao thủ Khí cảnh đột nhiên nghiêng đầu, tránh thoát được.

“Nhóc con, dám giết người của Thanh Đường Hội, tao muốn mày phải chết!”

Cao thủ Khí cảnh này biết rằng không thể kịp lấy súng ra.

Ông ta gào lên một tiếng, đột ngột lao tới, đấm mạnh về phía đầu của Tả Tu!

Không có sự đe dọa của khẩu súng, Tả Tu không hề sợ hãi.

Anh giơ nắm đấm, Thiên Địa Thần Quyền vung ra như tia chớp, đấm thẳng vào lồng ngực của đối phương.

Ầm!

Người đàn ông bị đấm bay ra ngoài.

Ông ta nôn ra máu tươi, xương ngực bị đánh gãy mất mấy cái!

Khí tức của ông ta lập tức trở nên yếu ớt, cả người co quắp, cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở.

Bởi vì phổi và tim của ông ta đã bị Tả Tu đấm vỡ bằng một đấm, không thể sống được nữa!

Lực sát thương của chân khí Khí cảnh tiểu chu thiên vô cùng mạnh mẽ.

Người đàn ông này chỉ mới Khí cảnh giai đoạn đầu, cũng là Khí cảnh tiểu chu thiên, nhưng cũng không thể chịu đựng một đấm của Tả Tu!

“Thanh Đường Hội các người còn có bao nhiêu người ở Giang Thành?”

Tả Tu đi tới, hỏi.

Người đàn ông này nhìn thấy Tả Tu vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

“Không còn người nào nữa! Nhưng sau khi bọn tao chết, ngày mai sẽ có một lượng lớn cường giả đến đây, có khi đường chủ của Thanh Đường Hội của bọn tao cũng sẽ đích thân tới đây, nhóc con, cho dù mày là ai, mày và Tô Thanh Nhiễm đều phải chết…”

Khuôn mặt của người đàn ông này tràn đầy ác độc, nói đến cuối cùng, ông ta đột nhiên im bặt, đầu nghiêng sang một bên, tắt thở!

Tả Tu nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, ném bốn sát thủ vào trong hồ, sau đó nhanh chân chạy về biệt thự.

Ba người phụ nữ đã thức dậy.

Ngô Lăng Vi đã làm xong bữa sáng, bánh bao, sữa đậu nành và cháo táo đỏ ngân nhĩ nóng hổi.

Nhìn thấy Tả Tu, Nhan Xạ nở nụ cười quyến rũ và ngoắc ngón tay với anh.

Tuy nhiên, Tả Tu lại xua tay, đi tới thẳng thừng kéo Tô Thanh Nhiễm vào phòng.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Thanh Nhiễm hỏi, cô ấy nhìn thấy Tả Tu nặng nề nhíu mày.

“Vừa nãy lại có ba sát thủ đến công viên Long Hồ điều tra.” Tả Tu nói.

Sắc mặt của Tô Thanh Nhiễm đột ngột thay đổi: “Bọn họ đến nhanh như vậy ư, xem ra tôi đã đánh giá thấp sự quyết tâm của bọn họ! Anh không bị thương chứ?”

“Không! Tôi giết hết bọn chúng rồi, nhưng hiện giờ tình cảnh của cô vô cùng nguy hiểm, cô không còn thích hợp trốn ở đây nữa, hơn nữa sẽ liên lụy đến bọn họ.”

Tả Tu nghiêm túc nói.

Nếu Tô Thanh Nhiễm cứ tiếp tục trốn ở chỗ này thì nhất định sẽ bị điều tra ra.

Nếu Tô Thanh Nhiễm rời đi, công viên Long Hồ không có camera, cho dù Thanh Đường Hội đã đụng phải Tả Tu thì cũng không thể lập tức xác định rằng là Tả Tu làm!

“Tôi hiểu, cảm ơn anh đã cứu tôi! Đưa điện thoại của anh cho tôi mượn mười phút.”

Tô Thanh Nhiễm vươn bàn tay ngọc ra.

Tả Tu đưa điện thoại cho cô ấy, nói: “Cô còn có mười hai tiếng đồng hồ, trước bảy giờ tối hôm nay, cô bắt buộc phải rời khỏi đây! Điều tôi có thể làm cho cô chỉ có vậy thôi.”

Tô Thanh Nhiễm gật đầu, bắt đầu gọi điện thoại.

Tả Tu đi thẳng xuống tầng, ngồi phịch xuống bên cạnh Nhan Xạ, há miệng cắn bánh bao.

“Sao vậy, bạn gái nhỏ nhặt về sắp xảy ra chuyện à?” Nhan Xạ cười nheo mắt hỏi.

“Không có gì, tối nay cô ấy sẽ rời đi! Hay là suy nghĩ một chút về cuộc sống của chị đi, chị không hề thích Kiều Đông Thăng chút nào, vì vậy thật sự không cần phải hủy hoại cuộc đời của mình!” Tả Tu nói.

“Chỉ có nhà họ Kiều mới có thể giúp tôi trả thù, nếu tôi không làm như vậy, chẳng lẽ cậu có thể giúp tôi trả thù sao?” Nhan Xạ nhìn Tả Tu với ánh mắt sâu xa.

“Nếu chị lấy thân báo đáp, tôi có thể suy nghĩ đến việc giúp chị trả thù! Nhưng tôi cần thời gian nửa năm.” Tả Tu cũng cười nheo mắt nhìn Nhan Xạ.

Với tốc độ tu luyện hiện giờ của anh, lớn mạnh vượt bậc, nhiều nhất là nửa năm, anh có thể đột phá Hóa cảnh, trở thành tông sư.

Võ đạo phân phia thành Lực cảnh, Khí cảnh, Hóa cảnh, Vương cảnh, Thần cảnh!

Một khi trở thành tông sư, tung hoành thiên hạ, vạn dân thần phục, muốn tiêu diệt Thanh Đường Hội thì chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Phụt.

Nhan Xạ bật cười, suýt thì phun sữa đậu nành ra.

Cô ấy chọc vào mũi của Tả Tu, cười khanh khách nói: “Chị đây trêu cậu đấy, cậu còn coi là thật à. Cậu làm thần y còn được, muốn giải quyết La Sơn Hổ, cậu còn kém xa lắm! Võ lực, tiền bạc, mạng lưới quan hệ và bối cảnh của nhà họ La còn đáng sợ gấp mười nhà họ Vương, với sức mạnh của một mình cậu thì chỉ có thể bị chèn ép thôi!”

“Vậy sao? Vậy chúng ta cứ chờ mà xem, chờ đến ngày tôi danh chấn Giang Nam, nhà họ La chẳng qua chỉ là con kiến hôi dưới chân tôi mà thôi.”

Tả Tu hung hăng cắn một miếng bánh bao, khí thế ngút trời đứng đậy.

Nhan Xạ ngẩn người.

Cô ấy bị chấn động bởi khí thế ngạo nghễ mà Tả Tu đột nhiên bộc phát ra!

“Đi thôi, hôm nay giúp chị chữa trị một lần, chị đừng quên đấy nhé, chị phải giới thiệu khách hàng giúp tôi, tôi phải nhanh chóng kiếm tiền!”

Tả Tu nói, sau đó quay người lại, vừa hay nhìn thấy Tô Thanh Nhiễm đi từ trên tầng xuống.

“Tôi đã liên lạc được rồi, tối hôm nay cha của tôi sẽ bí mật cử người đến đón tôi trở về.”

Tô Thanh Nhiễm trả điện thoại cho Tả Tu, sau đó mỉm cười nói với Ngô Lăng Vi và Nhan Xạ: “Cảm ơn hai chị gái nhỏ đã giúp tôi, sau khi hai người đến Hải Thành, tôi nhất định sẽ tiếp đón hai người thật tốt.”

Nhan Xạ cười khanh khách: “Phụ nữ tiếp đón phụ nữ, chẳng thú vị chút nào cả, cứ tiếp đón anh trai ân nhân của cô là được, cậu ấy thích lấy thân báo đáp nhất! Em gái nhỏ, chúc em lên đường suôn sẻ!”

Nói xong, Nhan Xạ uốn éo vòng eo nhỏ nhắn đi lên tầng.

Sau lưng cô ấy, khuôn mặt của Tô Thanh Nhiễm đỏ ửng.

Vài phút sau, Tả Tu giúp Nhan Xạ chữa trị một lần nữa, ánh sáng trên Ngọc Âm Dương tối hơn.

Anh có thể chữa trị ba vết sẹo của Nhan Xạ cùng một lúc nhưng người phụ nữ cực phẩm như cô ấy, có thể chữa trị mười lần, anh tuyệt đối sẽ không chỉ chữa trị chín lần rưỡi.

Mỗi ngày ngắm nhìn vóc dáng của cô ấy một lần, không vui sao?

Sau khi làm xong những chuyện này, Ngô Lăng Vi lái xe, ba người họ đi đến câu lạc bộ.

Tả Tu cũng định buổi chiều sẽ đi thăm mẹ của mình, trong tay đã có năm trăm ngàn, ít nhất có thể khiến mẹ của anh bớt lo lắng hơn.

Tuy nhiên, xe vừa đi ra khỏi khu biệt thự thì bị một chiếc Mercedes ngang nhiên ngăn cản!

Một nhóm người đi xuống khỏi chiếc xe.

Người đứng đầu chính là Kiều Đông Thăng nổi giận đùng đùng.

Phía sau anh ta là hai cảnh sát và một cô gái phong trần mặc quần áo hở bụng.

“Kiều Đông Thăng, anh muốn làm gì?”

Nhan Xạ xuống xe, khuôn mặt xinh đẹp phủ một lớp sương lạnh.

“Con khốn nạn, cút đi!”

Kiều Đông Thăng bước lên phía trước vài bước, vung một chưởng đẩy Nhan Xạ ra, nhìn chằm chằm vào Tả Tu với ánh mắt oán độc, quát to:

“Thằng ranh, mày có biết kết cục của mày không?”

“Ồ, kết cục gì hả?”

Tả Tu dửng dưng nhún vai.

“Hôm qua tao nói rằng phải tống mày vào tù, cả đời này mày cứ sống trong tù đi!”

Kiều Đông Thăng nghiêm nghị nói, vênh váo xua tay với người đứng đằng sau!