Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 14: Điện não đồ Bình thường! 



Còi báo động không ngừng vang lên trong phòng cấp cứu.

Điện tâm đồ!

Sóng điện não!

Huyết áp!

Tất cả các dấu hiệu sinh tồn đang suy giảm nhanh chóng!

“Chàng trai, e rằng thị thủ Kiều chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu thật sự có thể cứu sao?”

Lúc này, ông Từ vẫn luôn im lặng mở miệng hỏi.

“Thật sự có thể!”

Tả Tu vô cùng dứt khoát, anh đi đến trước giường bệnh, bệnh nhân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, anh mở mắt Thiên Linh ra.

Một luồng thông tin ngay lập tức hiện lên:

Kiều Cao Lâu, chảy máu não cấp tính, phù não nặng, vỡ mạch máu não 2cm, sinh mệnh lực 10, sẽ chết sau 7 phút 38 giây.

Chữa khỏi hay làm nặng thêm?

Tả Tu đặt lòng bàn tay lên đầu bệnh nhân và trực tiếp hạ lệnh chữa khỏi.

Hai luồng ánh sáng trắng lóe lên.

Hai luồng năng lượng kỳ lạ tiến vào trong đầu bệnh nhân.

Tả Tu phát hiện ra rằng hai quầng sáng trên Ngọc Âm Dương đã biến mất.

Anh dùng mắt Thiên Linh nhìn thì thấy chứng phù não của bệnh nhân dần dần biến mất.

Mạch máu bị vỡ cũng dần dần hồi phục.

Có lẽ bởi vì tình trạng quá nghiêm trọng nên tốc độ chữa lành lần này chậm hơn rất nhiều so với việc chữa lành vết sẹo của Nhan Xạ.

“Mau chữa bệnh đi chứ!”

Thấy Tả Tu rút tay về, bác sĩ nữ xinh đẹp thúc giục.

“Đã chữa trị xong rồi!”

Tả Tu nói.

“Chỉ chữa bệnh có một giây mà cũng dám nói là chữa xong rồi sao? Y thuật Chúc Do gì chứ? Đúng là đồ lừa đảo!”

Chuyên gia Khổng khịt mũi.

Trong phút chốc, tất cả mọi đều nhìn chằm chằm vào Tả Tu với ánh mắt bất thiện.

Bệnh nhân hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng gì.

Trong đôi mắt của Đào Chính Quân cũng lộ vẻ thất vọng.

“Họ Tả kia, anh quả thật đang sỉ nhục người chết đấy!”

Bác sĩ nữ xinh đẹp cuối cùng cũng không kiềm được tức giận mà chỉ trích.

“Người còn chưa chết mà cô đã gọi là người chết. Cô mới là người đang sỉ nhục thị thủ Kiều! Làm một bác sĩ, sống và chết, chẳng lẽ cô không hiểu gì hết sao?”

Tả Tu cười khẩy.

“Tôi không hiểu sao? Tôi tên là Vương Trầm Hương. Tôi đã tốt nghiệp trường đại học y khoa nổi tiếng nhất cả nước và là nghiên cứu sinh tại Đại học Hawkins ở Hoa Kỳ. Tôi mới quay về làm việc trong năm nay. Bây giờ tôi là một chuyên gia về não của bệnh viện và tôi đã được thăng chức phó viện trưởng! Bệnh nhân đã đến tình trạng chết não, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được. Sao anh dám nói tôi không hiểu hả?”

Vương Trầm Hương giận quá hóa cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tả Tu, vừa ngạo mạn vừa vênh váo.

Mọi người lập tức xôn xao.

Vô số bác sĩ và y tá đều nhìn Vương Trầm Hương với ánh mắt ngưỡng mộ!

“Trong mắt cô, tây y chính là y thuật hàng đầu, thật ra so với y thuật cổ đại nước ta, nó còn chẳng phân chó! Nếu cô không tin, chúng ta hãy cược đi?”

Tả Tu đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Những người sùng bái tây y, chê bai đông y, anh phải cho bọn họ một bài học ngay tại chỗ.

“Tôi chỉ không tin đường ngang ngõ tắt thôi, lại còn cải tử hoàn sinh! Anh nói đi, cược thế nào?” Vương Trầm Hương vỗ bộ ngực đầy đặn hỏi.

“Nếu tôi có thể cứu ông ấy, chỉ cần bệnh viện các cô giảm tiền thuốc men xuống 30%, điều này sẽ thực sự có lợi cho cuộc sống của người dân, để họ được khám bệnh, cô dám cược không?” Tả Tu hỏi.

Mọi người đều ngơ ngác.

Ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt vào Vương Trầm Hương và ông Từ.

“Tôi dám cược! Có điều bệnh viện này không phải của tôi…”

Vương Trầm Hương nhìn ông Từ.

“Chàng trai, không ngờ cậu lại có tấm lòng nhân hậu đến mức dám liều mạng để kiếm cái lợi cho dân chúng. Tôi cũng là viện trưởng, tôi đồng ý với cậu vụ cá cược này!” Đột nhiên, ông Từ nói.

Tít tít tít!

Ngay khi ông ấy vừa nói xong, các máy móc vốn lặng lẽ lập tức kêu lên.

Hơn nữa các loại số liệu đều nhanh chóng khôi phục mức độ bình thường.

Huyết áp bình thường!

Điện não đồ bình thường!

Một giây sau, Kiều Cao Lâu đang hôn mê bất tỉnh bỗng động đậy, mở mắt ra.

Sao có thể như vậy được?

Vương Trầm Hương chợt ngẩn người tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ chấn động khó tin!

Tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Chuyện này thật sự là một cảnh tượng cả đời khó quên!

“Kỳ tích!”

Đào Chính Quân cũng ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Ông ấy đã sống năm mươi năm, cảm thấy hôm nay là ngày chấn động nhất trong cuộc đời mình!