Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 24:  Xung quanh rất tĩnh mịch



Tả Tu cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Đào Chính Quân bị sát khí quấn thân, lần này không chết đã là rất may mắn rồi.

Nhìn Vương Tuyên Kim bằng ánh mắt hung ác, Tả Tu nghĩ rồi nói:

"Cục trưởng Đào, tôi cũng rất muốn cứu ông, nhưng bây giờ có một tên nhà giàu đang ngăn cản tôi, anh ta tuyên bố sẽ lập tức giết tôi, sợ rằng tôi không kịp giúp ông chữa trị vết thương rồi."

"Con mẹ nó! Ai dám giết cậu, thật đúng là coi trời bằng vung! Cậu đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tới đó."

Đào Chính Quân giận tím mặt.

Có người muốn giết Tả Tu, vậy tức là muốn lấy mạng của ông ấy.

“Tôi đang ở bệnh viện Đồng Tế."

Tả Tu nói xong thì cúp điện thoại.

"Thằng họ Tả kia, mày gọi ai tới cũng vô dụng thôi. Vốn dĩ chỉ muốn tống cha mày vào tù rồi tha cho mày con đường sống, nhưng bây giờ thì cả hai cha con họ Tả nhà mày đều phải chết."

Sau khi Vương Tuyên Kim gọi điện thoại xong, anh ta che khuôn mặt sưng đỏ và cười nham hiểm nói.

"E rằng người phải chết là cha con nhà mày đấy, trực tiếp giết bọn mày thì bọn mày lại hời quá, tao muốn bọn mày sống không bằng chết giống như Phương Thế Hào!"

Tả Tu cười lạnh, khẽ búng ngón tay.

Một luồng âm khí bắn vào huyệt Thiên Trung của Vương Tuyên Kim.

Vương Tuyên Kim rùng mình một cái nhưng tạm thời không có gì dị thường, anh ta cực kỳ ngạo mạn nói:

"Muốn tao chết ư, mày ngây thơ quá đi, nhà họ Vương của tao là bá chủ Giang Thành, cho dù tao có giết mày thì cũng chỉ cần tốn chút tiền đút lót là xong. Mày chờ đi, mày chỉ có thể sống nhiều nhất ba phút nữa thôi."

Quả nhiên không đến ba phút.

Một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi tuổi bước tới.

Anh ta có cơ thể cường tráng, cánh tay còn vạm vỡ hơn bắp đùi của người bình thường, cơ bắp trên người toát ra sức mạnh bùng nổ.

Khi anh ta bước đi, một luồng chân khí chạy dọc theo kinh mạch trên hai chân của anh ta, rõ ràng anh ta là cao thủ Khí cảnh tiểu chu thiên.

"Chu Liệt, đánh chết nó đi. Tôi cho anh 5 triệu tiền công. Còn người phụ nữ xinh đẹp này nữa, sau này tôi với anh cùng nhau chia sẻ."

Nhìn thấy người tới, ngay lập tức Vương Tuyên Kim chỉ vào Tả Tu với sát ý dày đặc.

“Được.”

Chu Liệt liếc nhìn Hàn Nguyệt trong trẻo động lòng người thì lập tức hưng phấn xoa xoa hai nắm đấm, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Tả Tu và nói:

"Thằng nhóc kia, chỉ có thể trách mày có mắt như mù. Tao sẽ đập nát đầu mày để kiếp sau mày có thêm chút đầu óc."

Nói xong, Chu Liệt đi thẳng về phía Tả Tu, anh ta giơ cao nắm đấm khổng lồ, uy lực kinh người!

Xung quanh vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều cho rằng Tả Tu chắc chắn sẽ chết.

Bùm!

Đột nhiên.

Một tiếng súng vang lên.

Một viên đạn sượt qua đầu Chu Liệt và găm vào tường.

Đục một lỗ trên vách tường dày.

Chu Liệt run lên, lập tức cả người cứng đờ tại chỗ.

"Cậu nói ai có mắt như mù? Nếu cậu cử động, ông đây sẽ bắn nổ đầu cậu."

Một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên.

Sau đó, bốn cảnh sát khiêng cáng chạy như điên tới.

Người lên tiếng chính là Đào Chính Quân đang nằm trên cáng, khẩu súng trong tay ông ấy chĩa vào đầu Chu Liệt.

Chu Liệt sợ đến mức tái nhợt mặt.

Đây chính là người nắm giữ an ninh ở Giang Thành, nắm giữ quyền sinh tử của rất nhiều người.

"Cục trưởng Đào, hiểu lầm rồi, tôi chỉ làm việc thay cho cậu Vương thôi.”

Chu Liệt vội vàng giơ tay lên, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Xung quanh rất tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bao gồm cả Vương Tuyên Kim, anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới Đào Chính Quân lại làm chỗ dựa cho Tả Tu.

"Vương Tuyên Kim, cậu ở địa bàn của tôi la hét chém giết, lại còn muốn giết ân nhân của tôi, nhà họ Vương các người bá đạo thật đấy."

Đào Chính Quân nhìn Vương Tuyên Kim, nghiêm nghị nói.

Vương Tuyên Kim biến sắc.

"Cục trưởng Đào, đây là mối thù một mất một còn giữa Tả Tu và tôi. Nếu ông đã đến đây rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nể mặt ông."

Sau đó, Vương Tuyên Kim nhìn về phía Tả Tu, hung hăng uy hiếp:

"Họ Tả kia, mày đừng tưởng rằng dựa vào Đào Chính Quân thì tao sẽ không dám giết mày. Mày cứ chờ đi, ở Giang Thành không ai có thể ngăn cản tao đâu."

Dứt lời, Vương Tuyên Kim xoay người rời đi.

"Đứng lại! Tao đã cho mày đi à?"

Đột nhiên, lời nói nhẹ nhàng của Tả Tu như sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người đều khiếp vía.