Thiên Địa Chí Công

Chương 22: Một nắm đất vàng, hồng nhan bạch cốt (1)



LÚC này một giọng nói thô kệch từ trong bụi cỏ bên sồng truyền ra, “Họ Triệu, có lúc nhìn ngươi là rất muốn đánh, ngươi biết không hả?”

“Hổ ca, huynh cũng ở đây à?” Triệu Nhữ Thành co rụt cố lại, tên man rợ Đồ Dã Hổ này một lời không hợp liền động thủ, và sẽ không quan tâm đến khuôn mặt tuấn tú của y đâu.

“Ta vốn uống rượu ở đây” Đồ Dã Hổ bực tức nói, thân thể toàn mùi rượu du đãng trong gió chiều: “Không ngờ hắn lại khênh gã qua, xui xẻo.”

“Đúng vậy! Các huynh chôn gã làm gì?” Triệu Nhữ Thành nói tiếp: “Loại lòng lang dạ sói này nên trực tiếp ném xuống trôi sông, nuôi tôm nuôi cá.”

Khương Vọng liếc mắt nhìn về phía chỗ Đỗ Dã HỔ đang đi ra: “Gã chôn ở (Tó?”

“Lão Tam.” Lưu ý đến tâm trạng của Khương Vọng, Lăng Hà giải thích: “Cái xấu của Bằng cử ta khồng hề quên, mặt tốt của gã ta cũng vần nhớ. Gia cảnh ta không tốt, thường cơm không đủ no. Bằng cử thưởng lây lý do để ta chỉ điểm võ nghệ, giữ ta đến khi dùng cơm không cho ta về. Gã đáng tội chết, nhưng ta không thể nhìn xác gã phơi ngoài đồng hoang… Đương nhiên đệ cũng rất tốt với ta, năm đó trừ Thanh Ngưu Trại, đệ vì cứu ta…”

“Nói những chuyện này làm gì?” Khương Vọng ngắt lời: “Khi còn sống, cha ta đã nói với ta rằng,

người lớn khác trẻ con. Điều đầu tiên người lớn cần học là tìm điếm chung và bảo lưu sự khác biệt. Vì ta không chơi với gã nên huynh cũng không được chơi với gã, trẻ con mới vậy. Huynh, Bằng cử và ta, chúng ta luận riêng. Ta sẽ không ảnh hưởng đến tình ngâm nghĩa nặng giữa huynh và gã, và huynh cũng khồng ảnh hưởng đến việc ta ân đoạn nghĩa tuyệt với gã.”

“Như vậy thì được rồi.” Lăng Hà nói.

Y nhìn hai bên bờ Lục Liều Hà dưới màn đêm:”Ta cứ luôn có ảo giác như thể mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Nơi đây biến đổi không lớn, nhưng chúng ta đã đều đã khác rồi.”

“Không có gì là không bao giờ thay đổi. Trên đời này điều duy nhất không đổi, chính là luôn luôn thay đổi.” Triệu Nhữ Thành nói xong câu đầy hàm ý này liền không ngần ngại sấn đến trước mặt Lăng Hà: “Chôn người thì cũng không chôn đến mức muộn như vậy, hai huynh đã ôm đầu mà khóc, đúng không?”

Vừa dứt lời, y liền đứng phắt dậy, cực khéo léo tránh khỏi cẳng chân đầy lông của Đồ Dã Hổ phi tới.

“Chậc chậc chậc, thẹn quá hóa giận…” Nói được nửa câu khiêu khích, y liền vội vàng chắp tay cúi mình nói: “Ta sai rồi, sai fôi, Hổ ca.”

Đỗ Dã Hổ đã xoa nắm đấm đuổi theo: “Ngươi không sai, ta đang muốn cùng ngươi ôm đầu cùng khóc một lát.”

Nhìn hai kẻ dang trêu đùa, Lăng Hà thong dong nói: “Ta tin rằng luôn có một số điều sẽ không bao

giờ thay đổi.”

“Lời của huynh, ta dồng ý một nửa.” Khương Vọng nói.

Cuộc “giao lưu” giữa Đổ Dã Hổ và Triệu Nhữ Thành không biết thế nào lại biến thành cuộc hồn chiến giữa bốn người. Người nọ đấm đá, ngáng chân người kia. Đánh đến cuối cùng, mọi người đều thở hổn hển, khi cùng cười lớn, khi Ồm đầu khóc.

Nếu ai đó đi ngang qua Lục Liễu Hà vào buổi tối này, e rằng sẽ lại có lời bàn tán kỳ lạ về những con thủy quái.

Cuối cùng, bốn huynh đệ sánh vai rời khỏi Lục Liễu Hà, rời xa cái nơi khắc ghi thanh xuân và tình bạn.

Không ai nói lời nào.

Chỉ là, cuối cùng, Triệu Nhữ Thành lại quay đầu lẩm bấm:

“Sang đến bên kia, đừng có hại bằng hữu nữa, tử quỷ.”

Ánh trăng lướt trên dòng Lục Liều Hà lấp lánh, rọi xuyên qua lớp mái đã đổ nát của Hoàn Chân Quán.

Không biết có phải vì ánh trăng hay không mà sắc mặt hai người đang nói chuyện trong đạo quán đổ nát này lại vô cùng nhợt nhạt.

Một trong số họ là một người con gái quyến rũ, nàng ta mặc trên người bộ váy đỏ tươi, sắc vóc tuyệt

diệu, to nhỏ đúng chốn. Đặc biệt là một vòng trắng ngần nơi cổ áo hé mở, hơi phập phồng khiến người ta khồng thể rời mắt.

Khuôn mặt của nàng ta quá nhợt nhạt, trông yếu ớt như mang bệnh, nhưng lại đem đến một cảm giác diễm lệ lạ thường, phần lớn nguyên nhân chắc là từ đôi môi đỏ tươi kia?

Nàng ta chẳng chút lưu tâm mà ngồi trên bàn hương phủ đầy bụi bặm, trông rất mỹ lệ nhưng cũng đầy thản nhiên.

Nàng ta dùng ngón tay quẹt nhẹ lên đôi môi đỏ mọng, lên tiếng: “Đám ăn mày trong đạo quán này dều chết sạch rồi. Thật là phiền não, chúng ta phải dùng gì để mời thần đây?

Âm thanh của nàng ta dường như chuyển quanh mạng nhện ở góc hiên một vòng rồi mới truyền đến nơi cần đến, nhẹ nhàng như không.

“Một mệnh hồn của tu giả là đủ.”

Người cất tiếng đứng ở cửa, không giống cô gái váy đỏ, dường như hắn ta chẳng muốn bước vào cái đạo quán rách nát bấn thỉu này dù chỉ là nửa bước, còn dùng một chiếc khăn tay thêu hình hoa mai che lấy mũi miệng.

“ừ, nói thì đơn giản.” Cô gái váy đỏ nói: “Chúng ta giết vài người phàm còn phải dấu dấu giếm giếm, huống chi giết một tu giả? Sợ Đạo viện của Trang Quốc không tìm được đến sao?

“Trong Thành này có sao tính vậy, sớm muộn gì

cũng đều sẽ chết thôi.” Nam nhân nói rồi cau mày: “Chúng ta nhất định phải chọn nơi như thế này bàn chuyện sao?

Cô gái váy đỏ cười khúc khích: “Đây là nơi Tả Quang Liệt vang danh thiên hạ chết, người Trang quốc đã lục soát khồng dưới chục lần, ở lân cận không có nơi nào sạch hơn đây đâu.”

Nói đến Tả Quang Liệt nàng ta khẽ nhắm mặt lại, lộ ra vẻ say đắm, ngay cả khuôn mặt tái nhợt cũng nhanh chóng ửng đỏ: “Ta dường như vẫn có thế ngửi thấy khí tức hùng tráng của hắn.”

“Quay về việc chính.” Nam nhân lặng lẽ ngắt lời mơ tưởng của nàng ta: “Ngụy Khứ Tật đã không dề dây rồi, bây giờ lại thêm Đổng A, chúng ta buộc phải nhanh chóng tìm được đạo tử. Đám Tân sở man rợ loạn đấu ở đây khiến cho hiến tế Hoàn Chân Quán không thể tiến hành rồi. Để ta nói, thay vì bắt đám phàm nhân, không bằng trực tiếp hiến tế một tên tu giả còn đơn giản nhanh gọn hơn.”

“Muốn chết thì có nhiều cách, sao ngươi cứ phải dùng cách này nhỉ? Rút kiếm cắt cổ không hay hơn sao? Hoăc dẫn sét nuốt thân cũnq đươc vâv?”